Bôi xong cái thuốc này, đối với hai người là một sự dày vò.

Nhưng cố tình, toàn bộ quá trình lại không có người nói muốn kết thúc, ăn ý tới khó hiểu.

Chỉ là không khí xung quanh hai người đã trở nên khác biệt.

Năm phút sau, rốt cuộc cũng bôi thuốc xong, nhưng thân thể của Lệ Tư Thừa thân mình đã có chút khó chịu.

Liếm liếm môi, ánh mắt của Lệ Tư Thừa không tự chủ được mà lướt xuống phía dưới.

Quần lót màu lam, và vùng đất thần phía phía sau mảnh vải kia…

Lệ Tư Thừa vội vàng nhắm mắt lại, cố gắng cưỡng chế chính bản thân mình thu hồi ánh mắt, bắt đầu thu dọn thuốc bỏ vào hộp.

(Truyện chỉ có duy nhất tại truyenmoi.vn)

Chỉ là, động tác đã có vài phần nhanh hơn, không giống với vừa rồi, thong thả ung dung.

Tô Thiên Từ cảm giác được động tác bôi thuốc của anh đã dừng lại, thì nhanh tay kéo váy xuống, đỏ mặt nói nhỏ: “Cảm ơn anh, tôi… tôi đi ngủ trước.”

“Khoan đã.” Thanh âm trầm khàn vang lên, gọi cô lại.

Tô Thiên Từ dừng bước chân, không dám quay đầu lại, đứng im tại chỗ, không tự chủ được mà kẹp chặt hai chân, “Làm… làm sao vậy?

Giọng nói lắp bắp, không che giấu nổi sự khẩn trương.

Anh sẽ không... sẽ không…

Thú tính quá độ, muốn cùng mình làm cái kia đó chứ?

Bọn họ là vợ chồng hợp pháp, nếu anh có yêu cầu thì cô làm sao có thể cự tuyệt?

Dì cả mau tới!

Vừa rồi anh đã nhìn thấy hết mọi thứ!

“Đừng để dính nước.”

Mặt Tô Thiên Từ càng đỏ hơn.

Xấu hổ quá đi!

“Ừm!”

Nói xong, cô vội chạy đi.

Tiếng đóng cửa vang lên thật mạnh, Tô Thiên Từ dựa người vào cửa, phát hiện mặt mình nóng như phát sốt.

Cô ngả mình xuống giường, có chút ảo não mà kêu lên.

Xấu hổ quá, xấu hổ quá!

Không phải cô đã hứa với mình rằng sẽ không thích anh nữa sao?

Cô ảo não vùi mặt vào trong chăn, Tô Thiên Từ xấu hổ đến mức hận không có cái lỗ nào để chui xuống, tiếng tim đập nhanh khó mà khắc chế.

“Tô Thiên Từ, tiền đồ của mày đâu! Nguyên tắc của mày đâu! Không được có cảm giác với anh ta, có nghe thấy không!”

Nhưng mà, sao có thể…

Nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của cô, Lệ Tư Thừa càng cảm thấy yết hầu căng thẳng, cơ thể cũng căng chặt đến đáng sợ.

Kỳ lạ, sao lại khát như vậy?

Anh đi đến phòng bếp, tự đổ cho mình một cốc nước đá to, rồi một hơi uống cạn. Ánh mắt anh lại chạm đến những dụng cụ nhà bếp cô vừa mới dùng qua, trong đầu không thể ngăn chặn mà nhớ tới câu nói kia: Tôi nấu cho anh ăn.

Trước mắt giống như xuất hiện một đôi mắt nai con hoảng loạn, còn có gương mặt ngượng ngùng…

Động tác uống nước càng thêm mạnh mẽ, lúc này ánh mắt của Lệ Tư Thừa càng thêm thâm trầm, u ám mà thâm thúy.

Mới sáng sớm đã không thấy bóng dáng của Lệ Tư Thừa đâu.

Tô Thiên Từ thay một bộ quần áo, thấy trên màn hình điện thoại có mười mấy cuộc gọi nhỡ, trong đó, có tám cái là của Đường Mộng Dĩnh, còn hai cái kia là một dãy số xa lạ.

Cũng không để ý tới nó, cô trực tiếp mở Weibo ra.

‘Sự việc của Liễu An An’ trong một đêm đã hot đến khí thế ngất trời, cô khẽ cong khóe môi. Tô Thiên Từ tựa hồ đã có thể đoán ra hiện tại Đường gia và Liễu gia đang rơi vào trạng thái hỗn loạn như thế nào.

Di động đột nhiên lại vang lên, là một bản nhạc quen thuộc.

Là Lệ phu nhân.

“Mẹ.”

“Cô đang ở nơi đây?”

Giọng nói của Lệ phu nhân mang theo sự tức giận, vừa nghe liền biết, khẳng định đã xảy ra chuyện gì rồi.

“Ở biệt thự, sao vậy ạ?”

“Nghe nói, sự việc trên mạng của Liễu An An là do cô?”

Trong lòng Tô Thiên Từ không khỏi cười lạnh, liền biết Đường Mộng Dĩnh sẽ không ngừng nghỉ mà!

Nhưng cũng chỉ là buộc tội ngoài miệng thôi, cô làm một bộ vô tội, hỏi: “Sự việc trên mạng của Liễu An An? Rốt cuộc là chuyện gì vậy ạ?”