Lệ Tư Thừa cũng không có liếc mắt nhìn Đường Mộng Dĩnh thêm một cái nào, liền quay đầu đi, giọng nói không mang theo một chút độ ấm, “Cô đi trước đi, dù sao nơi này cũng là hôn phòng.”

Mặc dù thái độ của anh vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng so với khi anh đối xử với Tô Thiên Từ, thì quả thực tốt hơn nhiều!

Trong lòng Đường Mộng Dĩnh không ngừng vui vẻ, anh ấy là vì suy nghĩ cho mình, vì mình mà giải vây sao?

Cô ta như được rót mật vào tim, ngoài miệng ngoan ngoãn nói một câu "Vâng", xoay người bước chân lưu luyến mà rời đi.

Mái tóc ngắn của Lệ Tư Thừa vẫn còn hơi rủ xuống, anh liếc mắt nhìn Tô Thiển Thiển một cái, ánh mắt lạnh lùng bí ẩn không để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, sau đó liền xoay người trở về phòng.

Tô Thiên Từ đứng ở cửa, nhìn những mảnh thủy tinh rơi vương vãi trên mặt đất, hai tay nắm chặt lại thành quyền.

Đường Mộng Dĩnh, Lệ Tư Thừa…

Cuộc đời tôi đều bị các người huỷ hoại, Tô Thiên Từ tôi sẽ từ từ đòi lại từng một chút một.

——————————

Thu dọn xong, cô từ bên trong đi ra đã là 10 giờ trưa.

Một đêm phóng túng, khắp toàn thân Tô Thiên Từ không có chỗ nào là không cảm thấy đau nhức, ngay cả lúc đi, hai chân cũng đều run lên.

“Ai da, bây giờ mới chịu rời giường sao? Quả nhiên là mệnh phu nhân, Mộng Dĩnh nhà chúng tôi không có phước để được cái mệnh này.” Một thanh âm bén nhọn truyền đến, Tô Thiên Từ nhìn lại, là một vị phu nhân khoảng 40-50 tuổi.

Mẹ Lệ đang ngồi bên cạnh một quý phu nhân nói chuyện phiếm, nghe thấy lời này cũng nhìn lại, trên mặt có chút xấu hổ cùng bất mãn.

Đây là hàng xóm lâu năm của Lệ gia, phu nhân của Đường gia, cũng là người mẹ thân sinh của Đường Mộng Dĩnh.

Lẽ ra việc kết thân giữa hai nhà Lệ Đường đã được quyết định rồi, ai biết nửa đường Tô Thiên Từ lại nhảy vào chắn ngang, trong lòng Trình Giảo Kim - phu nhân của Đường gia cảm thấy khó chịu cũng là chuyện bình thường.

Kiếp trước, cũng chính những lời này của Đường phu nhân đã mang đến cho cô không ít phiền toái.

Lúc đó khi cô trở thành thiếu phu nhân của Lệ gia, tính tình lại ngỗ nghịch, đối chuyện Đường phu nhân cứ nhắm vào mình, không có ý tốt như vậy, lập tức bị chọc cho tức giận, nói lên một câu không suy nghĩ: Nơi này là nhà của tôi, bà quản nhiều như vậy làm gì?

Cái Đường phu nhân muốn chính là cái hiệu quả, ngay sau đó cũng đã kích động các quý phu nhân, đồng thời cùng chỉ trích cô không biết lễ nghĩa.

Từ đó về sau, ai ai cũng biết, con dâu mà Lệ gia cưới về vừa lười vừa không biết lễ nghĩa, thanh danh truyền xa, bôi nhọ danh dự gìn giữ suốt bao đời của Lệ gia.

Chính loại chuyện này đã mở ra cơn ác mộng vô cùng tương phản giữa cô và Đường Mộng Dĩnh.

Nhưng bây giờ Tô Thiên Từ, đương nhiên sẽ không giẫm lên vết xe đổ.

Nghe thấy lời này, cô cúi thấp đầu xuống, như là có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Con…… Tối hôm qua ngủ hơi muộn, nên thân thể có chút mệt mỏi, cho nên…”

Thấy bộ dáng như này của Tô Thiên Từ, trên mặt các vị quý phi nhân đều cười cười, nhìn về hướng Lệ phu nhân.

Hôm nay không chỉ là ngày cô và Lệ Tư Thừa kết hôn được ba ngày mà còn là sinh nhật của mẹ Lệ.

Sinh nhật mỗi năm của mẹ Lệ đều được tổ chức rất long trọng, hiện tại mới sáng sớm, nhưng bọn họ đã có mặt đông đủ ở đây. Bạn bè và những người hàng xóm có mối quan hệ tốt với mẹ Lệ đều rất quan tâm đến cô con dâu mới này.

“Ôi, đây là con dâu của bà sao, thật xinh đẹp!”

“Đúng vậy, khi đó còn gọi là Tô tiểu thư, tôi còn tưởng rằng…”

“Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ tới Tô lão tiên sinh lại có đứa cháu gái lớn lên trông giống mẹ như vậy!”

……

Tô Thiên Từ sở dĩ họ Tô là theo họ của mẹ cô.