Trên đại lộ của thành S, cao ốc chọc trời san sát nối tiếp nhau, trong đó có một tòa cao ốc khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, ngang tàng hướng về phía mọi người tuyên bố sự hùng vĩ của nó, tư thế kiêu căng ngạo mạn, đến nay vẫn chưa có bất kỳ tòa nhà nào có thể so sánh với nó. Trên tầng cao nhất của tòa nhà này viết ngay ngắn dòng chữ "Thánh hoàng", nó chính là tổng bộ (trụ sở chính) của "Tập đoàn Thánh hoàng", có hơn sáu nghìn nhân viên, chưa kể các chuyên viên làm việc tại các chi nhánh ở nước ngoài.

Công ty nghiệp vụ nhiều vô kể, từ nghiên cứu các sản phẩm công nghệ cao (bao gồm chế tác trò chơi, điện tử, xe hơi. . . . . ), ngân hàng quản lý tài chính, sản xuất phim, cho đến công nghiệp sản xuất thuốc đều có dính dáng.

Kể từ mười năm trước "Tập đoàn Thánh hoàng" được tổng giám đốc chưa đến mười tám tuổi Hoàng Phu Tuyệt thành lập, không ai biết anh ta từ đâu đến, chỉ biết khi anh ta mười ba tuổi đã đồng thời lấy được bằng thạc sĩ của hai ngành Tài chính và Quản trị doanh nghiệp, trong vòng ba năm chỉnh trang xong học vị bác sĩ, sau đó bắt đầu con đường kinh doanh của mình. "Tập đoàn Thánh hoàng" dưới sự dẫn dắt của anh ta, chỉ trong vòng mười năm đã phát triển trở thành một trong mười tài phiệt lớn nhất thế giới. Với thành tích vô cùng suất sắc như vậy anh ta trở thành kiểu mẫu cho rất nhiều doanh nhân học tập, đồng thời cũng trở thành người tình trong mộng của rất nhiều phụ nữ.

Có rất ít người từng được gặp tổng giám đốc của "Tập đoàn Thánh hoàng", bởi vì anh ta không thích xuất hiện trước ống kính, hành sự khiêm tốn, hình ảnh duy nhất lộ ra ngoài là tấm hình bị đội chó săn (phóng viên) chụp được vào năm năm trước khi anh đưa Thủy Băng Nhu đến mừng sinh nhật cô tại một nhà hàng cao cấp, thế nên cho đến nay, số người biết mặt mũi anh ta có thể đếm được trên đầu ngón tay. Thật uổng cho anh ta có dung nhan tuyệt mỹ cả đế đô đều hâm mộ, nói về "Khuyết điểm" của anh ta, đó chính là ngoại trừ ở trước mặt của Thủy Băng Nhu, gương mặt vĩnh viễn đều lạnh lùng, là người công chính liêm minh, không màng tình cảm lẫn thể diện, người không có năng lực, anh ta nhất định sẽ không giữ lại bên cạnh mình. Cho nên có thể vào làm việc trong tòa nhà này đều là những người tài giỏi, đến ngay cả người quét dọn cũng là đẳng cấp thạc sĩ.

Hôm nay, trên tầng cao nhất của tòa nhà này, trong một phòng làm việc rộng lớn xa hoa, một người đứng ngược sáng, lẳng lặng nhìn chăm chú những tòa cao ốc san sát của thành S bên ngoài cửa sổ, trên người anh là tây trang màu đen thẳng thớm, đôi tay nhét vào trong túi quần tây (tay xỏ túi quần), ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh sát đất rơi xuống trên người anh, một vầng ánh sáng nhàn nhạt vây quanh anh, cả người anh tản ra hơi thở khiến cho người ta không dám nhìn gần, không khí vô cùng khẩn trương, bởi vì bình thường giờ này đang là giờ họp mà tổng giám đốc vẫn đang đứng ngẩn người trước cửa sổ sát đất, đây là chuyện chưa từng xảy ra, không ai biết lúc này suy nghĩ của Hoàng Phu Tuyệt đã sớm bay đến chỗ Thủy Băng Nhu.

Thư ký say mê nhìn bóng lưng anh, hiện tại anh đang nghĩ gì, thật muốn bước vào trong thế giới của anh, trong lòng vẫn luôn ái mộ anh, nhưng nếu muốn đứng bên cạnh anh, điều kiện tiên quyết chính là không được yêu anh, nhưng không có cách nào, biết rõ sẽ đau, cô vẫn yêu, nhưng chỉ có thể thầm yêu, nếu như bị anh phát hiện thì ngay cả tư cách nhìn thấy anh cũng không còn, không thể tưởng tượng được nêu không được nhìn thấy anh cô sẽ phải sống tiếp như thế nào, thu hồi tâm tư, cô chần chờ không biết có nên mở miệng quấy rầy sự trầm tư của anh không.

Sau một lúc lâu, thư ký Âu Dương Tĩnh mở miệng nói: "Tổng giám đốc, ngài nên đi họp rồi." Hoàng Phu Tuyệt phất phất tay, Âu Dương Tĩnh nghe lệnh, nhẹ giọng lui ra khỏi phòng làm việc.

Đến hiện tại, lòng Hoàng Phu Tuyệt đã mất hết kiên nhẫn, bởi vì bảo bối của anh muốn tìm hiểu thế giới bên ngoài, muốn tiếp xúc với bầy người bên ngoài, chỉ có bản thân anh biết bảo bối của anh có bao nhiêu tốt đẹp. Kể từ tám năm trước, anh nhìn thấy cô khi đó mới mười tuổi trong cô nhi viện, Tâm hồn cô độc hai mươi năm rốt cuộc ấm áp, vì vậy anh xây cho cô một tòa lâu đài, chiều chuộng cô như một nàng công chúa, tình yêu dành cho cô đã dung nhập vào tim phổi, bên ngoài lộn xộn như vậy, từ sau mười tuổi bảo bối Nhu nhi vẫn luôn ở trong lâu đài, không có người biết thì sẽ không bị người khi dễ, không dám tưởng tượng sau khi cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài, liệu có thể hay không thích thế giới bên ngoài, muốn rời khỏi anh, nếu quả thật như vậy, anh phải làm sao, không được, anh tuyệt đối không để cho cô rời khỏi, dù phải trói cũng muốn cột chặt cô vào bên người.

Hoàng Phu Tuyệt trong lòng không kìm chế được, gọi một cú điện thoại cho một trong năm ám vệ (vệ sĩ ngầm) bên cạnh Thủy Băng Nhu, 5 phút sau, Hoàng Phu Tuyệt dễ dàng biết được toàn bộ tình huống của Thủy Băng Nhu, bao gồm chuyển xảy ra ở cổng trường, sự đối đãi hà khắc của chủ nhiệm lớp, nhất thời trong lòng một trận tức giận vô cớ, dám can đảm vũ nhục bảo bối của anh thì chuẩn bị mà gánh hậu quả đi, lập tức phân phó trợ lý bí mật thu mua ngôi trường đó, biến anh trở thành Chủ tịch lớn nhất, đồng thời, đuổi bỏ chủ nhiệm lớp cùng với cổ đông nhỏ có quan hệ với cô ta.

Còn có một việc khiến anh lo lắng, đó chính là chuyện tên hot boy trong trường dường như mơ ước (khao khát) bảo bối của anh, hắn tốt nhất đừng có ý nghĩ không nên có nào, nếu không anh sẽ khiến hắn chết vô cùng thảm.

Hoàng Phu Tuyệt bấm một cuộc điện thoại cho Phong - Hữu Hộ Pháp của Ám Nguyệt: "Phong, thu tập tất cả tài liệu có liên quan đến An Đông Nghê". Sau khi nói xong liền đi về phía phòng họp.

Thủy Băng Nhu không biết trong mười hộ vệ đang ngầm bảo vệ cô thì có năm người là sát thủ cấp một, chỉ trực tiếp nghe lệnh của Hoàng Phu Tuyệt, càng không biết Hoàng Phu Tuyệt đã biết chuyện của cô.