“Triều Tịch, hoa của em này”.

Tôi ôm trán, cố gắng không để mình thở dài. Đây đã là bó 999 đóa hoa hồng thứ bảy trong tháng. Trong phòng hóa trang của tôi đã hoa cỏ tràn lan. Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ hả hê của Guli qua gương.

“Anh ấy thật tích cực hành động, nhỉ?”

“Gì cơ?”. Tôi xoay người nhìn Guli. Cô ấy nhún vai: “Anh ấy nói muốn cưới em”.

“Cái gì!?” Âm thanh của tôi lên thêm vài quãng.

“Đúng. Anh ấy nói muốn cưới em. Bắt đầu từ tháng này sẽ cầu hôn, cầu cho đến khi nào em đồng ý thì thôi”.

“Quá hoang đường rồi”. Tôi vô lực ngồi trên ghế, nhìn cả phòng đầy hoa hồng: “Tụi này thậm chí… không tính là quen biết”.

“Không phải hai người quen biết từ lâu rồi sao?”. Guli nhún vai theo thói quen, xoay người đi: “Mặc kệ như thế nào, vẫn chúc mừng em.”

Quen biết từ lâu? Tôi cắn môi dưới. Chẳng lẽ chuyện hôm đó cũng tính là “quen biết”? Tôi vừa nghĩ vừa bấm số điện thoại của Gero.

Xe chạy đều trên đường, tôi xuống taxi. Ngẩng đầu nhìn, không ngờ Gero lại sống trong một nơi lãng mạn phong tình thế này. Biệt thự nhỏ ba tầng, kiến trúc xinh đẹp khéo léo như những ngôi nhà trong đồng thoại. Một thác nước nhỏ đổ từ tầng ba xuống, trước nhà là sân cỏ xanh, ở giữa trồng một cây cửu lý hương khổng lồ. Dưới tàng cây đặt hai chiếc ghế nằm, xem ra chủ nhân hay nghỉ ngơi ở đó. Trong lòng tôi hơi chấn động, đây quả thật là ngôi nhà trong mơ của tôi.

(Cửu lý hương: Băng chả biết nó là cây gì =w=, search GG thì ra cái cây này, Băng không tìm được cây lớn như Khiêu Dược tả, đành lấy mẫu lá cho mọi người coi. Ảnh đây.)

Gero đứng trước cửa chỗ hành lang gấp khúc, khoanh tay mỉm cười nhìn tôi: “Em bị mê hoặc, đúng không?”

“Quả thực là…” Tôi bật cười: “Quá đẹp. Trước đây rất lâu rồi tôi từng nói với một người đàn ông, mong rằng mình và anh ấy có thể sống trong một ngôi nhà như vậy”.

“Em nói như thế anh sẽ ghen.” Gero tỏ vẻ đau lòng, sau đó vươn tay với tôi: “Hoan nghênh đến với thế giới đồng thoại. Công chúa nhỏ của anh”.

Lòng tôi rung động mạnh, người trước mắt y như Dương Kiếm lúc tôi mới gặp, cũng vươn tay ra như thế, mời tôi đi tham quan Roma. Tôi không tự chủ nắm lấy bàn tay Gero, anh ta hài lòng cười: “Anh dẫn em đi xem một căn phòng.”

Bước trên cầu thang gỗ, vào phòng. Trong phòng rất thoải mái, cửa sổ lớn sát đất cho phép ánh nắng lan tỏa khắp phòng. Dưới sàn trải thảm Ba Tư vàng nhạt, trong tường lắp lò sưởi.

“Mùa đông ở đây nhất định sẽ rất ấm áp”.

Gero ôm lấy hông tôi từ phía sau. Anh ta nhẹ nhàng tỳ cằm trên vai tôi, thấp giọng hỏi: “Vậy em có đồng ý cùng anh vượt qua mùa đông giá rét ở đây không?”.

Lồng ngực với nhiệt độ quen thuộc. Sự ấm áp từ người anh ta truyền qua tôi khiến đầu tôi choáng váng, cơ thể không còn chút sức lực nào. Hơi thở Gero phà lên cổ, đôi môi nóng rực hữu ý vô tình ma sát lên đó, tựa như thả một quả bom xuống nước, “oành” một tiếng khiến cơ thể tôi nổ tung. Gero xoay người tôi lại, chợt hôn lên.

Tôi mềm nhũn hóa trong ngực anh ta. Anh ta thuận thế đè tôi xuống thảm, môi theo bàn tay di chuyển xuống trước ngực tôi. Trước ngực chợt lạnh, sau đó lập tức nóng lên. Cơ thể anh ta rất cường tráng, nhẹ nhàng giam giữ chân tay tôi, để tôi cảm nhận được quyết tâm của anh ta qua ngôn ngữ của cơ thể.

“Sau này em định sống ở đâu?”. Y Đằng Kiếm nheo mắt hỏi tôi. Chúng tôi đang ở trong đền Pantheon. Du khách bên cạnh lướt qua như dệt cửi.

“Em muốn một ngôi biệt thự nhỏ ba tầng. Tựa như trong đồng thoại ấy. Phải có lò sưởi âm tường, dưới sàn trải thảm Ba Tư. Đúng rồi, trước nhà còn phải có một sân cỏ, giữa sân trồng một cây đại thụ, tốt nhất là tương tư liễu. Sau đó đặt hai chiếc ghế dưới tàng cây, lúc không có chuyện gì làm thì nằm đó phơi nắng, đọc sách… Ha ha.” Tôi đắm chìm trong cảnh tượng mỹ lệ mộng ảo, không nhịn được bật cười.

(Tương tư liễu: Bé liễu tương tư thầm nhớ trộm mong nhà ta đây .)

Y Đằng Kiếm lại gần nói nhỏ bên tai tôi câu gì đó. Mặt tôi nhất thời đỏ rực, xoay người đánh loạn vào anh. Anh ngửa đầu cười to, một tay ôm tôi vào trong lòng.

Tôi rên rỉ. Đôi tay Gero đỡ eo tôi, cúi đầu hôn lên vùng đất bí ẩn. Tôi nhẫn nhịn không ngừng kéo tóc anh ta, bị anh ta khóa tay lại, Gero ngẩng đầu lên: “Triều Tịch…”

Trong ánh mắt kia là sự đau đớn thầm lặng, tôi tuyệt đối không nhìn lầm. Đó là ánh mắt của Dương Kiếm. Cả người tôi lạnh lẽo, tại sao bóng dáng Dương Kiếm lại có thể ở trên một người xa lạ như vậy? Tôi nên cự tuyệt anh ta, chứ không phải cùng anh ta xích lõa nằm trên thảm.

Tôi giãy dụa: “Gero. Tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với anh.”

Nỗi đau khổ trong mắt anh ta biến mất. Vẻ mặt Gero dần trở nên kiên quyết, ánh mắt tối tăm: “Có gì nhất định phải nói trong lúc này?”

“Gero!” Lúc anh ta lần nữa hôn xuống, tôi kêu lên. Gero thở dài một cái, đứng lên, đưa tay kéo tôi: “Em thật biết cách phá hỏng không khí”.

Tôi cúi đầu chỉnh sửa quần áo lại. Gero xoay người rót cho mình một ly rượu: “Nói đi”.

“Tôi… không biết vì sao anh lại muốn kết hôn với tôi. Đùa cũng được, nghiêm túc cũng đươc, tôi hy vọng anh đừng như thế nữa.”

“Ý em là từ chối anh sao?” Gero lạnh lùng nhìn tôi.

Tôi hít một hơi, cảm giác sợ hãi lại tràn ngập trong lòng: “Phải!”.

Gero lắc lắc ly rượu trong tay: “Tại sao?”.

“Bởi vì tôi yêu một người đàn ông khác”.

Vẻ mặt Gero trở nên giễu cợt: “Vậy sao? Nhưng em yêu anh ta cũng đâu có ảnh hưởng gì tới việc chúng ta ân ái, đúng không?” Gero dùng ly rượu chỉ tôi: “Nhớ không? Là em chủ động yêu cầu”.

“Tôi cho rằng anh là anh ấy”. Tôi bình tĩnh trả lời, cố gắng nén cơn giận trong lòng: “Có lẽ anh không tin, nhưng các anh, thật sự giống nhau như đúc. Tôi uống rượu nên nhận lầm”.

Gero nhìn tôi, mặt không chút thay đổi. Môi anh ta mím chặt, lửa giận trong mắt dần biến mất, cái đau khổ ngấm ngầm kia lại xuất hiện.

“Anh biết không?” Tôi ôm trán: “Hai người thật sự rất giống, bây giờ tôi cảm thấy… anh đang đứng trước mặt tôi là anh ấy. Xin lỗi, tôi không thể tiếp nhận anh. Anh vĩnh viễn chỉ là thế thân của anh ấy”. Tôi nói xong, tông cửa chạy đi. Không ngờ bị một lực mạnh từ phía sau túm lại, siết chặt tôi vào ngực. Gero cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, hồi lâu sau, chậm rãi mở miệng: “Gả cho anh, Triều Tịch. Anh cam nguyện làm thế thân của anh ta”.