“Còn cách gì nữa không? Em điên lên mất”. Tôi nắm chặt tóc mình, Dương Kiếm không có ở đây tôi mới dám thể hiện sự nôn nóng của mình ra với Mộc Sâm.

“Không biết còn chứng cứ có lợi nào không?”. Luật sư Thượng Xuyên bình tĩnh nói: “Y Đằng Kiếm tiên sinh giả mạo người thân của mình, không có gì lớn lao cả. Nhưng mà ngài ấy dụ dỗ… Y Đằng Phu nhân là sự thật. Điều này sẽ khiến bồi thẩm đoàn nghĩ ngài ấy giả dạng Y Đằng tiên sinh chủ yếu để lừa gạt Y Đằng phu nhân. Y Đằng phu nhân là vợ của anh trai ngài ấy, thế nhưng…”.

“Nếu như, nếu như tôi không phải là vợ của Y Đằng Triết. Hoặc là nói, cuộc hôn nhân của chúng tôi căn bản không được tính thì sao?”.

Tôi ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn luật sư Thượng Xuyên.

“Triều Tịch!”. Mộc Sâm lớn tiếng quát.

“Anh đã sớm nghĩ đến rồi có đúng không?”. Tôi quay đầu nhìn Mộc Sâm, toàn thân run rẩy: “Anh đã nghĩ đến rồi”.

“Chuyện này… Mặc dù đăng ký ở Pháp, nhưng cuộc hôn nhân này vẫn hữu hiệu. Hơn nữa sau khi về nước Y Đằng Triết tiên sinh đã nhập tịch cho Y Đằng phu nhân. Hôn nhân của các vị thật sự được công nhận”. Luật sự Thượng Xuyên liếc đám tài liệu chất chồng trên tay, ngẩng đầu nói với tôi.

“Tôi…”.

Tôi bị Mộc Sâm che miệng kéo ra khỏi phòng làm việc.

“Em điên rồi à! Không thể nói ra!”. Mộc Sâm dùng sức lắc tôi: “Em có biết một khi thân phận của em bị vạch trần thì sẽ gian nan thế nào không?”.

“Em không biết, cái gì cũng không biết!”. Tôi đẩy Mộc Sâm: “Em chỉ biết, em phải cứu anh ấy. Đây chính là chứng cứ có lợi nhất. Chỉ cần nói ra em là em gái ruột của Y Đằng Triết là có thể giải thích tại sao Y Đằng Kiếm muốn dẫn em đi, cuộc hôn nhân này căn bản là vô hiệu!”.

“Triều Tịch, em bĩnh tĩnh một chút”. Mộc Sâm bịt miệng tôi: “Một khi để cho người ta biết em là em gái ruột của hai người họ, tội danh mà em phải gánh sẽ nặng đến mức em không tưởng tượng được. Sau này làm sao em gặp người khác được? Làm sao tiếp tục sống được?”.

“Em không quan tâm…”.

“Em yêu hắn đến vậy sao?”.

Mộc Sâm kéo tôi ra sau, lạnh lùng nhìn Y Đằng Triết. Khóe miệng Y Đằng Triết hơi nhếch: “Chỗ này đông người thế này, tôi có thể làm gì cô ấy chứ”.

Tôi đẩy Mộc Sâm ra, đi tới trước mặt Y Đằng Triết. Anh ta hơi híp mắt lại, mặt không biểu cảm nhìn tôi chăm chú.

“Phải, tôi yêu anh ấy. Vì anh ấy tôi có thể từ bỏ mọi thứ, tôi không sợ bị người ta bàn tán, bị người ta phỉ nhổ. Tôi chỉ muốn anh ấy có thể bình an. Chỉ cần anh ấy có thể…”.

Tôi che mặt cúi người xuống. Nước mắt chảy ra từ giữa kẽ tay tôi. Tôi không muốn che giấu nỗi bi thương của mình, càng không muốn che giấu sự yếu ớt của bản thân: “Y Đằng Triết, anh làm được rồi. Tôi thật sự, thật sự rất hận anh…”.

Y Đằng Triết ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm tôi vào ngực: “Đừng khóc, Triều Tịch”.

Mộc Sâm muốn xông lên, bị luật sư của Y Đằng Triết ngăn cản: “Xin cho Y Đằng tiên sinh và phu nhân được ở riêng với nhau”.

“Em xem. Trên danh nghĩa em là vợ của Y Đằng Triết anh”. Y Đằng Triết nhẹ nhàng nói bên tai tôi: “Anh thực sự cảm thấy lấy được em là niềm hạnh phúc lớn nhất của anh. Em gái cũng được, vợ cũng được. Anh đều không còn nữa, cũng không còn năng lực để yêu em thật tốt. Anh chỉ có thể làm em đau lòng, khổ sở và tuyệt vọng”.

Y Đằng Triết dùng ngón cái lau nước mắt của tôi, khẽ hôn lên môi tôi: “Anh cứ nghĩ chỉ cần em nhớ đến anh, anh sẽ thật vui vẻ. Nhưng vừa rồi, lúc em nói hận anh, anh chỉ cảm thấy thật tuyệt vọng”.

“Đừng nói ra thân phận thật sự của em. Cũng đừng phá hủy danh phận vợ chồng của chúng ta. Hứa với anh, sau này phải hạnh phúc, Triều Tịch”.

Y Đằng Triết buông tôi ra, lúc tôi còn đang mơ hồ vì những lời đó, anh ta đã đi đến bên cạnh Mộc Sâm: “Anh em một đời. Tôi đi thăm Y Đằng Kiếm đây. Sắp mở tòa rồi, đã nghĩ ra cách thắng kiện chưa?”.