Edit: sendyle

Beta: Hương Quỳnh

Cửa vừa mở ra, một cánh tay cường tráng đem cô từ bên ngoài kéo vào người anh ta, trong nháy mắt đem cô vây ở trên bức tường lạnh lẽo.

Hơi thở quen thuộc gần sát môi của cô, cũng không có bất kỳ biểu hiện thương yêu, anh ta mãnh liệt cạy ra môi của cô, thăm dò vào bên trong.

"Không…." Cô chống cự.

"Cần gì giả mù sa mưa? Cô đã lựa chọn." Anh ta trừng phạt khẽ cắn môi dưới của cô, cô kêu đau một tiếng, anh ta lại nhân cơ hội xâm nhập vào trong bờ môi của cô vô cùng bá đạo.

Bàn tay từ vạt áo trượt vào thân thể mở áo ngực của cô, anh ta không khách khí giày xéo đỉnh núi màu hồng làm cho nó trở nên hồng hồng, đứng thẳng lên.

"Nhìn này, đầu v* của cô nhanh như vậy đã cứng rắn." Anh ta hôn tai của cô, cố ý ở bên tai cô nói ra những lời nói thấp kém có chút hạ lưu.

Anh ta dùng phương thức như thế để trả thù cô…

Phụ nữ nào cũng đều như vậy sao? Miệng nói không, nhưng thân thể lại rất háo sắc, anh ta mới vừa đụng liền nhạy cảm như vậy.

Anh ta tà ác dùng lòng ngón tay xoa bóp nụ hoa của cô, cảm giác hô hấp của cô càng ngày càng gấp rút, môi của anh ta khẩn cấp vùi sâu vào cổ cô, dùng lưỡi khẽ liếm anh ta biết đây là điểm mẫn cảm của cô.

"Ừm!" Cô không cách nào khống chế bản thân không thốt ra những tiếng rên rỉ xấu hổ ấy.

Biết rõ không nên có phản ứng, nhưng cô lại bị anh ta trêu chọc thành ra như thế, lại ở dưới người anh ta vì kích tình mà thở dốc hình ảnh ngày nào thoáng hiện qua trong đầu cô…

Nhưng hôm nay khác trước rồi, hiện tại anh ta đối với cô đã không còn yêu, chỉ có thù hận.

Còn có đôi nhũ điểm, đó cũng là chỗ mẫn cảm của cô, anh ta ngậm vào, mút thật sâu, dùng lưỡi kích thích.

Anh ta thích bộ dáng cô vì tình dục mà kích tình, sẽ để cho anh ta thật sâu vùi sâu vào bên trong cô, ở nơi ẩm ướt của cô mà chạy nước rút giương oai.

Anh ta hỏa tốc giải phóng dương v*t cứng rắn mãnh liệt giữa háng mình, tung váy của cô lên cao, gạt quần lót, nâng cao một bên bắp đùi của cô lên.

Không chần chờ chút nào xông vào…

Đáng chết, cô chặt giống như xử nữ, bên trong thật ấm áp làm người anh ta điên cuồng.

Quá lâu, khoái cảm đã từng quen thuộc cùng tình dục lại trở về rồi, anh không nhẫn nại nữa, đang ở lối vào gian phòng tối của khách sạn, cứ cuồng dã bá đạo mà muốn cô.

***

Bị cuồng loạn, đùi Dương Hiểu Hi cơ hồ mềm nhũng ngồi chồm hỗm trên thảm trải sàn.

Trương Thác Tái bồng cô lên, tiến vào phòng ngủ rộng rãi sang trọng, không hổ là 'phòng cho tổng thống', tấm nệm màu trắng trên giường lớn đủ hơn vài người lăn lộn ngủ trên đó.

Anh ta đem cô đặt trên giường, sau đó đứng dậy cởi xuống tất cả quần áo trên người mình, hung hăng muốn cô cả đêm.

Nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ khuya, cô phải rời đi.

Trước khi đi cô dừng lại bước chân ngoái đầu nhìn lại ... Ngồi xổm người xuống nhìn anh đang ngủ thiếp đi, tâm dâng lên cảm giác khổ sở trong lòng.

Cô hận anh ta uy hiếp cô trở thành bạn tình, trở thành công cụ phát tiết tình dục cho anh ta, nhưng cô lại không có biện pháp đối với trái tim mình, không thể hận anh ta, bởi vì tận sâu trong trái tim cô đối với anh ta…. Còn có yêu anh.

Bởi vì yêu, cho nên hận, bởi vì yêu, cho nên thương tâm.

Đang ngủ say trong anh ta tựa như đứa bé, nhưng chân mày lại sâu khóa, cô thật nhớ, lấy tay xoa đi nếp nhăm trên chân mày anh, cô không muốn anh lúc nào cũng nhăn mày, cũng suy nghĩ chỉ muốn nhìn thấy anh vui vẻ tươi cười…

Cô từ năm hai trung học đã tồn tại trong cuộc sống của anh, mến nhau đến tốt nghiệp đại học, sau đó chia tay, ước chừng cũng được mười năm, anh ta đã là người không thể thiếu trong sinh mạng cô, mặc dù bọn họ chia tay, lòng của cô vĩnh viễn đều nhớ thương anh ta không nguôi…

Nhẹ nhàng, đem bàn tay anh đặt vào bên trong mền, hai mắt Dương Hiểu Hi đẫm lệ nhớ lại khoảng thời gian ngọt ngào mà hai người từng trải qua…

***

Mười tám tuổi, Dương Hiểu Hi đem chính mình giao cho anh, lúc ấy, cảm giác hạnh phúc giống như toàn thế giới đều là màu hồng, ngay cả hô hấp đều ngọt ngào.

Nhưng khi Trương Thác Tái học năm ba đại học, anh có biết một học muội là sinh viên đại học năm nhất cô tên Đinh Điềm Hâm, ngoại hình của cô ấy xinh đẹp sáng sủa, cá tính, mặc dù gia thế hiển hách nhưng không vì vậy mà kiêu căng, cùng bạn học rất hòa thuận, không phân biệt đẳng cấp, cô thông qua học trưởng giới thiệu mà biết Trương Thác Tái, từ đó bắt đầu si mê anh.

Dương Hiểu Hi không đậu vào trường đại học của Trương Thác Tái, cô thi đậu đại học quốc lập xã công phải học ở một ngôi trường khác, nhưng không vì vậy mà ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai người, họ vẫn nâng đỡ nhau, tình yêu của họ vẫn tốt đẹp như ngày nào…

Khi Trương Thác Tái học năm tư, ngoài ý muốn có cơ hội tiến vào làm việc tại Công Ty Khoa Kỹ Khai Ích, là một trong những công ty đứng hàng đầu ở Đài Loan… Tại đây, anh có cơ hội vừa làm vừa học.

Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích mỗi một năm hết tết đến sẽ chọn từ những sinh viên năm tư ưu tú đứng đầu các trường đại học danh tiếng chọn ra những cá nhân làm việc tại công ty, đầu tiên vừa làm vừa học, từ nền tảng bồi dưỡng lên, đợi bọn họ sau khi tốt nghiệp, mới trở thành nhân viên chính thức.

Bởi vì Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích so với những công ty khác có tiền lương cùng phúc lợi tốt hơn, đối với những sinh viên vừa ra trường đã tìm được một công việc tốt như thế mà nói đây chính là cơ hội vô cùng tốt.

Nhưng bởi vì số lượng họ tuyển có hạn, dần dà tất cả mọi người hiểu chỉ cần có bối cảnh tốt hoặc có người giúp đỡ thì mới có cơ hội. Còn đối với những học sinh không có quyền thế bối cảnh nghèo nàn mặc dù thành tích cùng biểu hiện rất ưu tú sẽ không có cơ hội, Trương Thác Tái chính là một trong số đó. Vì vậy anh ta cũng không tích cực đến Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích thử cơ hội.

Là Đinh Điềm Hâm thuyết phục anh ta nhất định phải đến ghi danh, nói rằng anh ta là một người ưu tú tuyệt đối có thể được tuyển dụng.

Quả nhiên, Trương Thác Tái dưới sự ủng hộ của thiên kim Đổng Sự Trưởng đã trúng tuyển, hơn nữa kết quả công bố trúng tuyển ngày đó đứng đầu, lấy được tư cách vào làm việc tại đó.

Ngày đó về đến nhà, Trương Thác Tái ôm Dương Hiểu Hi thét chói tai: "Em là nữ thần may mắn của anh, trời ạ, anh thật vui …"

Dương Hiểu Hi cũng cùng với anh ta vui vẻ cười to, thậm chí vì quá vui mà khóc.

Trương Thác Tái hôn lên nước mắt của cô cũng hướng cô bảo đảm: "Hiểu Hi, sau này anh nhất định sẽ cho em những ngày tháng tốt nhất, tin tưởng anh…"

Anh luôn nghiêm túc và cố gắng như vậy, anh chưa bao giờ vì hoàn cảnh nghèo khổ cùng thân thế của mình mà cảm thấy xấu hổ, tự ti với người khác, Dương Hiểu Hi gật đầu mạnh.

"Em tin tưởng, em tin tưởng anh."

Cô chứng kiến nhiều bạn bè của mình từ viện Dục Ấu khi ra ngoài xã hội, bởi vì họ tự giận bản thân, hận đời mà đi vào những cảnh ngộ không thể quay đầu lại. Cô biết những đứa trẻ như cô và anh từ nhỏ không có sự ủng hộ và tình yêu thương, sự quan tâm của gia đình, có thể đi trên con đường thành công là một chuyện vô cùng gian nan, phải cần kiên định cùng nghị lực hơn người bình thường gấp mấy lần.

Sau khi trúng tuyển vào Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích, Trương Thác Tái không cần bôn ba đi làm thêm nữa, tiền lương ở Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích so với công ty bình thường cao hơn, còn có ngoài định mức cho sinh hoạt phí, nếu ở trường thành tích tối ưu cũng có thể xin học bổng.

Trương Thác Tái sau khi tốt nghiệp phải đến Đài Bắc đi lính, chủ quản công ty làm sao có khả năng buông tha một nhân tài ưu tú như vậy, tìm đủ phương thức để cho anh ta tiếp tục tại công ty kiêm chức.

Bởi vì đi làm có tiết kiệm nên anh ta dần dần dư giả, bọn họ từ một phòng trọ một giường ngủ một sàn nhà, dời đến một gian có phòng khách, có phòng ngủ nhỏ cùng phòng bếp nhỏ.

Chỉ cần Trương Thác Tái được nghỉ phép nhất định sẽ vùi đầu trước máy vi tính ở trong phòng trọ nhỏ cố gắng làm việc, bình thường Dương Hiểu Hi sau khi tan học sẽ giúp anh ta nấu ăn tối, sau đó mới đi làm.

"Đợi chút." Khi Dương Hiểu Hi chuẩn bị ra cửa, Trương Thác Tái kêu cô lại, anh ta đem khăn quàng cổ trên cổ lấy xuống đeo lên cho cô.

"Em mặc ít như vậy sao được."

"Như vậy đủ rồi, em đi bộ coi như là vận động, còn có thể chảy mồ hôi đấy." Dương Hiểu Hi ngọt ngào nói, Trương Thác Tái mặc dù bận rộn vẫn không quên quan tâm đến cô.

"Tối nay em mấy giờ xong việc?"

"Đại khái khoảng mười giờ."

"Ừ, vậy anh sẽ đến đón em."

"Không cần, không phải tối nay anh có việc cần hoàn thành sao? Công việc quan trọng hơn, tự mình em đón tàu điện ngầm trở về là được."

Trương Thác Tái bất mãn nhăn lông mày lại: "Em từ trạm xe điện ngầm về đến nhà không phải đi qua một đoạn đường sao, buổi tối một cô gái đi như vậy quá nguy hiểm."

"Lúc anh đi bộ đội không phải em cũng vẫn đi một mình sao." Dương Hiểu Hi vừa nói xong mới giật nhớ mình vừa nói sai rồi, lông mi Trương Thác Tái nhíu lại càng sâu.

Biết rõ khi anh ta đi lính lo lắng nhất chính là cô, cô lại nói để cho anh ta sẽ càng thêm lo lắng.

Trương Thác Tái ôm cô vào trong ngực thật chặt, Dương Hiểu Hi trở tay vỗ vỗ lưng trấn an anh ta.

"Em sẽ cẩn thận."

Trương Thác Tái đối với người phụ nữ yêu mến bảo đảm: "Chờ anh giải ngũ chính thức tiến vào Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích làm việc, anh nhất định sẽ mua một gian nhà nhỏ thuộc về chúng ta: " Ở căn hộ tương đối cao cấp một chút, có bảo vệ, sẽ không như hiên tại mướn một căn phòng khá rẻ, hoàn cảnh xung quanh ầm ỹ hỗn loạn như thế này.

Dương Hiểu Hi từ trong ngực anh ta ngẩng đầu: "Em sẽ đợi…"

Trương Thác Tái cúi đầu ngậm môi hồng của cô, dịu dàng in dấu hạ cam kết.

Đối với mình hứa lời hứa, Trương Thác Tái nói được làm được.

Anh ta sau đó xuất ngũ lập tức bị Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích lấy lương cao tuyển vào, vì mục tiêu, vì để cho Dương Hiểu Hi có cuộc sống tốt hơn, anh ta cơ hồ đem toàn bộ ý định dồn sức vào công việc.

Anh ta mỗi sáng sớm bảy giờ ra cửa, hơn mười một giờ khuya mới về nhà, Chủ nhật làm thêm giờ cũng là chuyện thường xảy ra.

So với hai năm Trương Thác Tái đi lính, Dương Hiểu Hi cảm giác mình hiện tại cô đơn hơn, nhưng cô càng phải thêm thông cảm cho anh, không thể oán giận, không thể trở thành gánh nặng của anh.

Khi đi làm được một năm, có một ngày anh ta đột nhiên về sớm, hưng phấn dắt tay Dương Hiểu Hi đi ra bên ngoài.

"Chúng anh đi đâu?"

"Em đi theo anh sẽ biết." Anh muốn cho cô một kinh hỉ.

Anh mang theo cô đi tới một vực các chung cư dành cho gia đình, bọn họ đi qua phòng bảo vệ cùng đại sảnh tráng lệ, đi thang máy thẳng lên lầu mười đi về phía căn hộ trong đó, anh ta đột nhiên từ trong túi móc ra chìa khóa.

"Trước tiên mắt nhắm lại."

Trương Thác Tái mở cửa dắt Dương Hiểu Hi đi vào căn phòng mà anh ta vừa mới ký hợp đồng mua vào buổi chiều.

"Có thể mở mắt."

Dương Hiểu Hi mở mắt ra: "Thác Tái, nơi này là…"

"Nhà của chúng ta." Khóe miệng Trương Thác Tái mỉm cười.

Dương Hiểu Hi hít vào một hơi, vừa mừng vừa sợ.

"Anh làm được, anh thật đã làm được." Dương Hiểu Hi ôm anh ta vừa nói vừa nhảy lên.

Trương Thác Tái dắt tay nhỏ bé của cô đi vòng quanh tham quan phòng ốc: "Em cảm thấy nếu chúng ta đem ghế salon để ở chỗ này sẽ như thế nào? Em thích xem sách chúng ta có thể mua một tủ sách lớn bày ở đây, còn có phòng bếp… Mặc dù nhỏ nhưng mọi thứ đều an toàn, có thể để cho em thỏa thích nấu những bữa ăn ngon lành cho chúng ta…"

Tối hôm đó bọn họ ở lại căn hộ mới mua đến đêm khuya, hoạch định về tương lai tốt đẹp.

Lúc ấy, Dương Hiểu Hi mới vừa tốt nghiệp đại học, còn chưa có tìm được chỗ làm ý định của cô đều đặt vào việc bố trí tổ tấm của hai người.

Trương Thác Tái bận rộn hơn trước, bận đến coi như cô có phòng bếp có thể vì hai người nấu bữa ăn tối, anh cũng không có thời gian về nhà thưởng thức.

Mặc dù rất cô đơn, tựa như Dương Hiểu Hi vẫn như cũ yên lặng coi chừng nhà mới của hai người, thông cảm khó khăn của anh ta, thông cảm cố gắng của anh, cho nên cô muốn khi anh ta về đến nhà dù mệt mỏi sẽ không vì chuyện vụn vặt trong cuộc sống mà làm phiền anh.

Lúc ấy, Dương Hiểu Hi vẫn cảm thấy hai người rất hạnh phúc, cho đến đêm ấy, cô thiên kim xinh đẹp Đinh Điềm Hâm tìm tới cửa nhà bọn họ.

Mặc dù sau đó hồi tưởng lại, Dương Hiểu Hi vẫn như cũ không cách nào hận hoặc ghét Đinh Điềm Hâm được.

Cô cũng không kiêu căng, từ đầu tới đuôi cũng chưa từng lộ ra giọng điệu ra lệnh cho cô, có chỉ là không ngừng khẩn cầu.

Đinh Điềm Hâm nói với cô: "Tôi van cầu cô, tôi thật sự yêu học trưởng, tôi cầu xin cô đem anh ấy nhường cho tôi có được hay không?"

Hai người ngồi ở trong phòng khách của cô cùng Trương Thác Tái, Đinh Điềm Hâm thiếu chút nữa quỳ xuống, Dương Hiểu Hi lúc ấy bởi vì quá mức khiếp sợ, nhất thời không phản ứng kịp học trưởng trong miệng Đinh Điềm Hâm là ai.

Sau, cô mới ngơ ngác hồi tưởng lại, Thác Tái hình như có đề cập với cô người tên Đinh Điềm Hâm, là cô ấy giúp Thác có cơ hội tiến vào Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích, cô chính là Thiên kim Đổng Sự Trưởng Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích, cũng là học muội của Thác Tái.

Dương Hiểu Hi dùng âm thanh khàn khàn kêu: "Thác Tái là người, không phải đồ vật, không phải nói nhường thì có thể nhường cho người này hoặc người kia."

"Không, chỉ cần cô nguyện ý…." Đinh Điềm Hâm kích động cầm tay Dương Hiểu Hi: "Thật xin lỗi, trước khi tới tôi đã cho người điều tra qua cô...cô cùng học trưởng đều là cô nhi, các người đã mến nhau ở chung nhiều năm, những năm gần đây nâng đỡ lẫn nhau, cũng lệ thuộc vào nhau…."

Dương Hiểu Hi mong mỏi muốn tránh thoát khỏi cô lại không giãy thoát được.

"Tình yêu của tôi đối với học trưởng cũng không thua cô, từ năm nhất lần đầu tiên nhìn thấy học trưởng thì tôi đã yêu anh ấy, những năm gần đây vẫn không thay đổi, học trưởng cũng không bao giờ nói chuyện riêng của mình, tôi cũng là sau mới biết được sự tồn tại của cô, tôi cũng tự nhủ bản thân mình nên từ bỏ … Nhưng mặc kệ tôi cố gắng thế nào đều vẫn là không bỏ được học trưởng… ." Đinh Điềm Hâm nói đến tình yêu nhiều năm của mình cay đắng mà lã chã rơi lệ.

Người đẹp chính là mỹ nữ, mặc kệ dù khóc thế nào xem ra còn là rất đẹp.

So sánh với người ta, cô Dương Hiểu Hi giống như một con vịt xấu xí rất khác biệt, không có dáng ngoài, không có gia thế, không có tự tin.

"Không ai mua bán tình yêu…."

"Tôi hiểu biết rõ yêu cầu của tôi là quá mức… ." Đinh Điềm Hâm nói lên thỉnh cầu của cô: "Nhưng tôi với cô không giống nhau, tôi có thể cho học trưởng một tương lai thành công, mặc dù học trưởng rất cố gắng cùng ưu tú, đợi một thời gian anh ta tuyệt đối có thể ra ngoài tạo nên bầu trời riêng thuộc về mình, nhưng là anh ta nếu ở cùng với tôi… Không cần mấy năm lập tức liền có thể đạt tới giấc mộng của anh ấy, một bước lên mây."

"Cô… Nói như vậy thật là quá đáng, chẳng lẽ giống như cô nhi chúng tôi cũng không xứng phải có tình yêu sao?"

"Không, tôi tuyệt đối không có ý này… Thật xin lỗi, vì tôi quá yêu học trưởng, tôi cũng sẽ không đối với cô nói lên thỉnh cầu vô lý của mình như vậy." Đinh Điềm Hâm nắm thật chặt tay Dương Hiểu Hi không chịu buông.

"Chúng ta cùng yêu học trưởng, nhưng tôi có thể cho học trưởng nhiều hơn cô, tôi tin tưởng cô cũng không nhẫn tâm để học trưởng mỗi ngày làm việc cũng vượt qua mười hai giờ, tình nguyện chà đạp sức khỏe của mình để đạt được thành tựu trong sự nghiệp, anh ta chính là người như vậy, một khi hoạch định mục tiêu nhất định sẽ đạt cho bằng được."

Đinh Điềm Hâm nói không sai, Thác Tái đích xác là người như vậy.

"Vì học trưởng, tôi cầu xin cô… Chỉ cần cô chủ động rời khỏi học trưởng, nhất định học trưởng sẽ dành tình cảm cho tôi, tôi đối với cô thề, cả đời sẽ yêu anh ấy, sẽ mang lại hạnh phúc cho anh ấy."

Bị lời cầu xin chân thành của cô làm sắc mặt Dương Hiểu Hi thay đổi trở nên trắng bệch, tay chân cũng phát ra rung.

Cô yêu Thác Tái như thế, làm sao có thể rời đi anh ấy.

"Không được, không thể."

"Tôi van cầu cô." Cuối cùng Đinh Điềm Hâm quỳ xuống.

Dương Hiểu Hi đảm đương không nổi, cô cũng không biết nên đối mặt như thế nào, cô chạy vào phòng khách, trốn vào trong phòng ngủ, đau lòng khóc lớn.

Cô biết Đinh Điềm Hâm nói đúng, Thác Tái cùng với cô tuyệt đối không thể có tương lai được bằng với cô ấy, Đinh Điềm Hâm cái gì cũng có, mà cô không có gì cả.

Coi như cô đã tốt nghiệp đại học nhưng vẫn không tìm được công việc cố định, cái gì cũng lệ thuộc vào anh.

Có lẽ đúng theo lời như Đinh Điềm Hâm, sau khi cô rời khỏi anh ta sẽ có một tương lai tốt đẹp phía trước…

Từ đau lòng tỉnh táo lại, Dương Hiểu Hi sờ sờ gò má của mình mới phát hiện nước mắt đã sớm rơi đầy mặt, cô rất sợ đánh thức Trương Thác Tái, đem nước mắt trên khuôn mặt lau đi, vội vội vàng vàng rời khỏi khách sạn…