Đường Ý nỗ lực suy nghĩ, mày nhăn lại, bộ dạng thất thần, làm người nhìn thấy không khỏi bật cười.
Khóe miệng Phong Sính nhẹ cong "Được rồi được rồi, trêu em thôi, trừ anh ở đây, còn có thể là ai?"
Nhưng trong đầu Đường Ý lại bỗng nhiên nghĩ ra hai chữ Tiêu Đằng, rồi cô lại lập tức lắc đầu, làm sao có thể?
Cô nâng cánh tay lên, gõ gõ trán, duỗi thẳng chân, "Phong Sính, tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện gì xảy ra?"
"Em khẳng định bị người khác hạ dược"
Phong Sính nhìn bộ dạng cô mặt đầy khổ não, cũng không gạt cô mà thẳng thắn "Người em có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Hiện tại khá hơn nhiều"
"Sung sướng sao?"
Đường Ý nghe thấy lời từ trong miệng anh, cô trừng mắt liếc anh một cái, Phong Sính thấy cô vén chăn ngồi dậy "Trên sô pha có áo quần được đưa đến, em đi tắm rồi ăn cơm trưa xong chúng ta trở về"
Trong lòng Đường Ý cũng là muốn như vậy, Phong Sính đưa áo choàng tắm cho cô, chờ Đường Ý đi vào toilet, gương mặt anh trở nên hung ác nham hiểm, người đàn ông đứng dậy, đi nhanh ra ngoài.
Đi tới gian phòng sát vách, Phong Sính không chút do dự nhấn vang chuông cửa, không đến mấy giây, cửa liền được mở ra.
Phong Sính hừ lạnh, xùy cười nói, "Còn chưa đi, tối hôm qua còn chưa nghe đủ sao?"
Tiêu Đằng vẫn mặc bộ áo quần tối qua, hiển nhiên cả một đêm không ngủ, ngoài miệng lại ngang ngạnh "Tôi đã đi ngủ rất sớm, ngủ rất ngon".
"Mẹ, đừng có mà giả bộ với tao, Đường Ý có hay không bị mày chạm qua, tao sẽ không biết sao? Tối hôm qua mày từ trong phòng đi ra, rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Kỳ thực trong lòng Phong Sính có suy đoán, chỉ là không thể hoàn toàn xác định.
Tiêu Đằng đứng ở cửa, mặc dù là buổi trưa, ánh sáng chiếu vào hành lang không nhiều, cũng làm con ngươi hắn nhìn về phía Phong Sính phảng phất chút tối tăm "Phong Sính, anh trước đây đã làm chuyện xấu, còn thiếu sao?"
"Tao không nói là tao làm ít, nhưng mày không phải tự xưng là yêu Đường Ý sao? Trước kia cũng là người yêu, sao lại hẹp hòi như vậy..."
"Ha ha ha" tiếng cười Tiêu Đằng cắt ngang lời Phong Sính, trong miệng từng lời từng chữ thổ lộ "Hẹp hòi? Phong Sính, anh thì sao, anh có thể vĩ đại đến đâu?"
Phong Sính sắc mặt dữ tợn nhìn chằm chằm người đàn ông, hắn thần tình chưa động "Không ngờ, mày cũng thật biến thái, hôm qua ở bên này không nghe thấy tiếng vui đùa của cô ấy sao? Sau này đừng mà có động đến cô ấy nữa"
Lần này, rõ ràng chọc vào chỗ đau của Tiêu Đằng. Hắn hai má căng, khóe miệng bởi vì không nhịn được tức giận mà giật giật, sát vách gian phòng, bỗng nhiên truyền đến tiếng thét chói tai "Phong Sính!"
Hai người đều giật mình, tiếng nói Đường Ý ở phía cửa "Phong Sính, Phong Sính!"
Một tiếng kêu này của Đường Ý, so với tiếng Phong Sính lúc trước to hơn, ngực Tiêu Đằng đau cơ hồ đứng không vững.
Phong Sính liếc nhìn hắn, đáy mắt tràn ra một chút vẻ đắc ý, anh xoay người đi về phía gian phòng của mình.
Cửa phòng khép lại, Đường Ý còn đang gọi tên của anh, Phong Sính đẩy cửa phòng tắm đi vào, thấy Đường Ý đứng dưới vòi hoa sen, trên đầu vẫn còn bọt xà phòng, hai tay lung tung sờ tứ phía, người đàn ông đi nhanh đến "Em thật ngốc, không biết dùng nước xả xuống à?"
"Nước bị cắt"
Phong Sính tháo vòi hoa sen xuống "Không có khả năng, trừ khi bọn họ muốn đóng cửa"
Anh thử mở, quả nhiên không có nước chảy ra, Phong Sính vóc dáng cao, cánh tay vươn tới mở chốt xuống, dòng nước ấm áp phun ra, người đàn ông không khỏi bật cười, "Em ở đây quờ quạng lung tung, đem chốt khóa đóng lại"
Đường Ý nhắm mắt lại không dám mở "Mau mau, bọt xà phòng chảy vào trong mắt, không mở được ra đâu"
Phong Sính một tay ấn sau ót Đường Ý, ý bảo cô khom lưng, cô có chút bối rối, dù sao lúc này đang trần truồng "Em tự mình làm được rồi".
Anh thấy cô nhăn nhăn nhó nhó, chính là không muốn để anh làm, Phong Sính không khỏi bật cười, bàn tay vì dùng sức, đem đầu cô ấn xuống. Dòng nước ấm áp trôi trên đầu cô, chùi rửa quá bên tai Đường Ý, ngón tay Phong Sính chậm rãi nhu thuận gội đầu cho cô, gội sạch xà phòng, rốt cuộc thực sự có thể chải tóc
Chính Phong Sính cũng không tin, sẽ có một ngày như thế, anh cam tâm tình nguyện giúp một người phụ nữ gội đầu.
Đường Ý hai tay hứng nước, đem rửa bọt xà phòng trên mặt "Anh vừa đi ra ngoài?"
"Ừ" Phong Sính không yên lòng đáp, "Mới đi ra được hai bước, liền nghe thấy tiếng em quỷ khóc sói gào".
Anh lặp lại động tác trong tay, không sợ phiền hà, Đường Ý mở hai mắt, tầm mắt rũ xuống chỉ thấy hai chân bọn họ gần nhau, loại cảm giác này thật kỳ diệu, cô nhẹ nhàng ngáp một cái, Phong Sính cất vòi hoa sen đang cầm trong tay "Làm sao vậy, còn buồn ngủ?"
Anh thuận tay cầm khăn mặt bên cạnh, thay cô trùm lên tóc.
Ánh mắt Đường Ý nghênh hướng anh "Anh dám nói anh không mệt?"
"Anh thật sự không mệt"
Cô nghiêng người, lau chùi tóc ướt, Phong Sính thấy tình trạng đó, đi vòng phía sau cô, anh lấy khăn mặt trong tay cô, Đường Ý thả tay "Phong Sính, anh hôm qua cho em uống ly rượu kia, khẳng định có vấn đề"
"Đúng" anh tự nhiên không phủ nhận "Anh cũng không nói, nó không có vấn đề"
"Vì sao?"
Phong Sính một tay ôm thắt lưng Đường Ý "Đây là một loại thuốc tự chế, không liên quan đến thứ khác, Đường Ý, em quá bảo thủ, anh sau này từ từ sẽ chỉ bảo em".
Mấy chữ cuối cùng, Phong Sính ghé vào tai cô nói nhỏ. Đường Ý đẩy anh ra, đem áo choàng tắm khoác lên.
Khi bọn họ rời khỏi khách sạn, Tiêu Đằng đã sớm đi.
---
Phong Sính chờ hành động của Tiêu Đằng, ngay ngày hôm sau, anh quả thực nhận được điện thoại của Tiêu Đằng.
Đi tới địa điểm hẹn, tiến vào chỗ ngồi, Tiêu Đằng ngồi bên cửa sổ, anh mắt thất thần nhìn ra phía ngoài, Phong Sính ngồi vào chỗ ngồi của mình, theo tầm mắt của hắn, vừa lúc thấy Đường Ý đang đi làm ở tòa nhà văn phòng.
Người anh dựa vào ghế, cười lạnh thành tiếng "Như vậy nhớ người phụ nữ của tao, mày xác định mày không phải đang tìm chỗ chết?"
Tiêu Đằng không quay đầu lại, "Người phụ nữ của anh, xem ra chuyện tốt của hai người sắp tới?"
"Đừng nói nhảm, tìm tao có chuyện gì, nói thẳng đi".
Ánh mắt Tiêu Đằng chống lại Phong Sính "Quyền nắm cổ phần trong tay Đường Duệ, tôi rất có hứng thú"
"Sau đó thì sao?"
Tiêu Đằng đưa điện thoại di động về phía Phong Sính, anh cũng không cầm lấy, chỉ là đem tầm mắt liếc nhìn, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng một màn kia rơi vào mắt anh lúc này, vẫn cảm thấy trong nháy mắt có cảm giác mất mát, hình như không thở được "Mày tối hôm qua, lăn qua lăn lại chính là làm cái này?"
"Dùng thứ này, đổi lại anh buông tay, có đủ hay không?"
Phong Sính gác đôi chân dài lên, không cảm xúc nhìn chằm chằm Tiêu Đằng "Ảnh này là mày chụp cùng cô ấy, cho dù có tung ra ngoài, có quan hệ gì với tao? Mày ở Tần gia thật vất vả bò lên được cao như vậy, mày cho rằng mày có thể dễ chịu?"
"Anh nếu không để ý, tôi càng không để ý, đổi lại là trước đây, ảnh giữa tôi và Đường Ý là chuyện bình thường, thế nhưng, hiện tại tôi tốt xấu là đàn ông đã có vợ".
Tiêu Đằng được thể nói tiếp, ngón tay Phong Sính ở trên bàn gõ nhẹ, "Chuyện này truyền đi, Đường Ý sẽ trở thành người thứ ba xen giữa mày và Tần Du Ninh, Tiêu Đằng, mày có phương thức yêu thật đặc biệt a".
"Bởi vì tôi chắc chắn, Phong thiếu sẽ không khoanh tay đứng nhìn"
"Đó chính là cô ấy dẫn sói vào nhà, có quan hệ gì với tao?"
Tiêu Đằng nghe, cười ha ha, "Phong Sính, tôi biết anh sẽ không đối với một người phụ nữ có quá nhiều tính nhẫn nại, giữa sự nghiệp và người phụ nữ trước mắt anh, anh lựa chọn thế nào, chắc không khó suy đoán"
"Mày đã biết, còn tới tìm tao làm gì?"
"Kỳ thực kế hoạch này, tôi muốn một mũi tên trúng hai con nhạn, anh không chịu vì Đường Ý hy sinh, vừa lúc cũng làm cho cô ấy rõ ràng anh và cô ấy cùng một chỗ chẳng qua là mục đích vui đùa, cô ấy cũng không cần động lòng với anh".
Trong nháy mắt tim Phong Sính đập thình thịch, giấu ở sâu thẳm trong tâm hồn có một tiếng vang, anh đối với Đường Ý không phải vui đùa một chút, anh là nghiêm túc.
Ánh mắt Phong Sính khó khăn dừng ngoài cửa sổ, không muốn làm cho Tiêu Đằng thấy sự do dự trong mắt anh, anh không muốn làm cho hắn nhìn ra sự quan tâm của mình với Đường Ý.
"Phong Sính, tình yêu và sự nghiệp, bắt buộc phải chọn một, mà quyền lựa chọn này, tôi giao cho anh"
Người đàn ông khóe chân mày mang theo nụ cười chế nhạo "Nếu như tao cho mày sự lựa chọn, Tiêu Đằng, mày sẽ chọn cái gì?"
Tiêu Đằng mím chặt cánh môi cuối cùng cũng trì hoãn, lại không nói, tựa như đang chuyên tâm tự hỏi vấn đề này, sau một hồi, Phong Sính mới nghe hắn nói "Tôi sẽ lựa chọn trước hết đánh ngã anh, hơn là đoạt lại tình yêu về mình"
"Mày bị bệnh à?", Phong Sính không chút lưu tình nói, anh trước đối với Tiêu Đằng là chèn ép, ở trong lòng hắn đã hằn một vết quá sâu, nếu hắn không tự thay đổi, sợ là ngay cả Đường Ý cũng khó kéo hắn quay đầu lại.
Ánh mắt Phong Sính lần nữa nhìn về phía di động, màn hình đã đen sẫm, bên trong kia là ảnh Tiêu Đằng ôm Đường Ý ngủ trên giường cũng thấy không rõ lắm. Mặc dù Phong Sính biết dưới chăn hai người còn mặc quần áo, nhưng ảnh chụp một khi công bố, ai sẽ tin tưởng?"
Hai tay Tiêu Đằng đặt xuống trên đầu gối "Tôi cũng rất tò mò, một người phụ nữ trong lòng Phong thiếu anh, rốt cuộc chiếm vị trí như thế nào?"
Anh bỏ qua một bên mặt cười, đón nhận ánh mắt Tiêu Đằng "Tao cũng không giỏi vì một người phụ nữ, liền từ bỏ tất cả cho mày"
"Tốt lắm, mỏi mắt mong chờ"
Phong Sính rời đi, Tiêu Đằng im lặng ngồi ở ghế, ánh mắt hắn chuyên chú nhìn chằm chằm cửa công ty Đường Ý, chỗ đi lại ấy, vừa lúc tan sở, nhưng hắn đã không nhận ra thân ảnh thân thuộc của Đường Ý.
Phong Sính xuống lầu dưới lấy xe, đi qua cửa công ty Đường Ý, vừa lúc nhìn thấy cô từ bên trong ra.
Đường Ý nhìn qua, thấy chiếc xe quen thuộc, Phong Sính vẫn không tiện đường đi cùng cô, mà là đạp ga, tăng tốc rời đi.
Càng là lúc này, anh càng phải che đậy sự quan tâm trong lòng.
Đường Ý cảm thấy kỳ lạ, kia rõ ràng là xe của Phong Sính, biển số xe này cô không nhớ nhầm.
Trở lại Úc Cư, Phong Sính đã ở trên lầu, Đường Ý đi vào phòng ngủ "Vừa rồi có phải anh đi qua công ty em?"
"Không nhớ lắm"
Nghe lời này, Đường Ý đem túi để tủ đầu giường, cô đi lên trước mấy bước, thấy Phong Sính đang đọc tạp chí, cũng không ngẩng đầu lên, cô hiếm khi thấy anh chuyên chú như vậy, "Anh lúc nào rảnh, chị em muốn gặp mặt, sau khi anh tiếp nhận quyền nắm cổ phần, chị ấy sẽ xuất ngoại".
Sắc mặt Phong Sính lạnh tanh, gấp tạp chí lại, "Hai ngày nữa đi, hiện tại anh rất bận"
"Chị muốn giữ kín chuyện quyền nắm cổ phần, cũng không biết thế nào lại truyền đi, trên đời luôn có những chuyện không giấu được, hai ngày nay, thật là nhiều người trực tiếp đi đến nhà tìm gặp, nhưng thái độ của chị ấy rất kiên định, anh yên tâm đi".
Phong Sính đứng dậy, thân ảnh cao lớn đi tới ban công, hai tay chống ở hai bên, muốn anh cứ như vậy buông tay, anh khẳng định không cam lòng, một khi quyền nắm cổ phần rơi vào tay Tiêu Đằng vậy anh sẽ mất quyền lực, đến lúc đó, nhà xưởng khu công nghiệp sẽ không đáng một đồng, nơi đó bị Tiêu Đằng giành lấy.
Nhưng nếu để hắn tùy ý phát tán chuyện này....
Anh nghiêng mặt, nhìn Đường Ý đứng ở bên cạnh anh, Phong Sính thu lại cảm xúc "Em nói Tiêu Đằng vẫn luôn miệng nói yêu em, hắn có thể hay không làm chuyện tổn thương em?"
"Anh làm sao vậy, hôm nay thật kỳ lạ".
"Anh chỉ hiếu kỳ, liền hỏi vậy thôi". Phong Sính ôm cô vào lòng "Em nói, có thể hay không?"
"Em không biết"
Phong Sính duy trì động tác ôm, anh không biết có nên hay không thử một lần, có lẽ, anh hẳn là nên xem trọng một chút, cho dù anh không đồng ý, dựa vào tình cũ của Tiêu Đằng và Đường Ý, hắn hẳn cũng không đem ảnh chụp tung ra ngoài.
Thế nhưng, một câu nói khác của Tiêu Đằng lại không ngừng vang lên trong đầu Phong Sính. Nếu ảnh chụp công khai, Đường Ý sẽ phải hứng chịu hết, cùng lắm thì Tiêu Đằng vẫn giữ nguyên địa vị, nhưng nếu Phong Sính sau này muốn lấy Đường Ý, scandal như vậy, tuyệt đối là điểm yếu....
Phong Sính bừng tỉnh ngẩn ra, dường như giật mình không ít, trong đầu anh vừa rồi thoáng nghĩ, lại có liên quan đến chuyện hôn nhân, anh nhất định là điên rồi.
Anh không khỏi một lần nữa xem kỹ lúc đầu, Đường Ý trong lòng anh có bao nhiêu quan trọng, rốt cuộc có đủ để anh buông tay nhiều thứ như vậy.
Chính yếu một điểm, cô lúc nào cũng tính tình lạnh nhạt, ít nhất chính Phong Sính cũng nhìn ra được, cô rốt cuộc có bao nhiêu quan tâm anh.
Cánh tay ôm cô thu hồi, chống hướng lan can "Quyền nắm cổ phần, nếu như anh không muốn mua?"
Đường Ý hiển nhiên không ngờ, Phong Sính sẽ cho cô một câu hỏi như vậy, cô không che giấu được giật mình "Vì sao? Đây không phải là chuyện vẹn cả đôi đường sao?"
"Để anh suy nghĩ một chút nữa đi"
Đường Ý học bộ dáng anh, dựa vào hướng lan can "Phong Sính, anh có phải hay không, không muốn hợp tác nữa?"
Phong Sính nghe nói như thế, vẫn chưa thấy tức giận, trái lại đang cười "Em nói chuyện luôn nói thẳng ra, có cái gì nói cái đó, anh biết, em hy vọng chị em và anh có thể nắm tay giảng hòa, cùng chung sức chung lòng vì Phong gia..."
Thế nhưng có một số việc, dù là Phong Sính, cũng không thể không có một chút do dự.