Nếu có thể trở lại làm người phàm trần, sống một cuộc sống phàm trần, ắt...chúng ta đã chẳng phải chia lìa...

Chẳng có thần, chẳng có ma, chẳng có cái gọi là mối thù ngàn kiếp, chẳng ai hận ai, chỉ có ta yêu chàng và chàng cũng vậy...

Mãi mãi hạnh phúc...

Nếu có kiếp sau, ta chỉ nguyện làm người bình phàm, sống một cuộc sống bình phàm, và mãi mãi...chẳng gặp lại chàng...

Ngày hôm nay,

Ta, công chúa của Thiên giới, nguyện dùng tính mạng để lặp lại trật tự, Thiên giới và Ma giới vĩnh viễn...yên ổn...không có chiến tranh...

.....

Mấy ngàn năm qua, Thiên giới và Ma giới vẫn luôn gây chiến với nhau, bất kể là đi đâu nếu gặp đều phải giết, dân chúng lầm than, hai bên thần, yêu hỗn loạn, khiến tam giới đứng trên bờ vực diệt vong, nhớ năm đó Thiên đế Minh Trị đã đứng lên thống nhất tam giới, khiến người người, yêu, thần nể phục, Thiên giới và Ma giới sau một khoảng thời gian chiến tranh, nghĩ đến việc sống còn của nhân loại, đã đồng ý kí với nhau bản hiệp ước hòa bình, không xâm phạm lẫn nhau, và việc đó đã được các đời sau duy trì cho đến tận bây giờ. 

Năm 1225, Trần Cảnh lên ngôi Hoàng đế, lấy niên hiệu là Trần Thái Tông, đóng đô ở Thăng Long. 

Vua Trần Thái Tông được vợ mình là Lý Chiêu Hoàng, là vị vua nữ đầu tiên trong lịch sử Việt Nam và cũng là vị vua cuối cùng của nhà Lý nhường ngôi một cách danh chính ngôn thuận, nhà Lý sụp đổ. 

Sau đó, nhà Trần nhờ một tay của Thái sư Trần Thủ Độ giúp đỡ ngày càng hưng thịnh và phát triển, trải qua hàng cuộc đấu tranh chống Mông-Nguyên càng thể hiện rõ hơn sức mạnh của triều đại này. 

Thủ phủ của tướng quân Trần Nhậm, một vị tướng già đã từ chức về ở ẩn từ lâu. 

Ở vùng núi Ninh Bình bát ngát hữu tình này, nơi mà những thớ ruộng bạt ngàn xanh mướt, những cánh cò trắng tinh khôi bay lượn khắp nơi đây, đồng quên yên ả, tĩnh lặng khá là thích hợp cho việc an dưỡng tuổi già, một đời chinh chiến sa trường chỉ mong về già có thời gian để dưỡng tâm, dưỡng thân. 

Trần Nhậm chỉ có duy nhất một cô con gái, từ nhỏ đã mất mẹ, đã vậy lại còn mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo quái ác, từ khi nàng sinh ra đã được một cao tăng đắc đạo đã  nói rằng con gái ông chỉ có thể sống đến năm 20 tuổi.  

Trần Nhậm chỉ có duy nhất một mình cô con gái này nên vô cùng yêu quý nàng, nàng thích gì cũng đều cho, muốn gì cũng đều có, hoạt bát, năng nổ, xinh đẹp là vậy, ấy vậy là hồng nhan thì bạc mệnh, đến bây giờ nàng cũng đã tròn 19 tuổi rồi, bệnh tình thì vẫn không hề thuyên giảm. 

Ông chỉ đành ngậm ngùi, lặng lẽ ngắm đứa con gái mà mình yêu nhất, thương nhất vào những ngày cuối đời. 

Cánh đào khẽ bay bay trên mái ngói đỏ đất rồi vài cánh mỏng manh lả tả đáp xuống phía sân, mùa xuân cuối cùng cũng đã tới rồi. 

Cô gái xinh đẹp nở một nụ cười thật tươi, đôi tay trắng ngần khẽ vươn ra chạm nhẹ vào những cánh đào kia, đôi môi cô mọng hồng hết như màu đào, đôi mắt bồ câu trong veo nhẹ nhàng nhấp nháy khiến thần, ma cũng phải điêu tàn theo. 

Một cô gái với vóc dáng nhỏ nhắn mặc một bộ y phục có màu nhàn nhạt không được nổi bật như cô gái kia, trên tay cô ta bưng một chén nước màu sẫm, nhìn tuổi đời còn rất trẻ, chắc cũng tầm 15, 16. 

"Tiểu thư, đến giờ uống thuốc rồi" giọng Mộc A - tiểu a hoàn thánh thót nhanh nhảu đặt chén thuốc xuống dưới, rồi đi lại bên cạnh cửa sổ. 

"Bây giờ đã là mùa xuân rồi thì phải" Thiên Ý nhàn nhã đứng lên vui vẻ reo hò, rồi nhanh tay húp trọn chén thuốc, rồi khà một cái rõ to khiến cho Mộc A hơi hoảng hồn, hôm nay tiểu thư sao lại có sức sống vậy chứ, chắc là tại vì mùa xuân tới rồi. 

Thiên Ý chạy nhanh ra ngoài, hít mạnh một hơi dài sương sớm mùa xuân, nàng chỉ muốn ước ngày nào cũng là mùa xuân, để nàng có thể cảm thụ cái lành lạnh của Xuân thu, cái man man sau mùa đông lạnh lẽo, tất cả những làn hơi mới này đều khiến trăm loài trở nên đẹp đẽ, trăm hoa đua nở, thi nhau khoe sắc thắm. 

"Tiểu thư, từ từ thôi, tiểu thư, tiểu thư ơi đợi em với, tiểu thư, người quên áo choàng này" tiếng thị nữ réo rắt phía sau, kẻ hầu người hạ ai ai cũng lo lắng cho nàng, nhưng nàng lại chẳng mảy may quan tâm, vẫn múa hát hòa mình vào thiên nhiên. 

"Mọi người lui hết đi, ta chỉ muốn ở một mình, à mà quên, Mộc A ở lại đi, chơi cùng ta" đám người hầu ai nấy cũng nhìn nhau nhưng rồi cũng lui, ý tiểu thư rồi mà ai dám cãi. 

Cả khoảng sân rộng chỉ duy có cây đào già này bầu bạn với nàng, Thiên Ý tự biết từ nhỏ nàng mang trong mình căn bệnh lạ, biết bản thân không trụ được bao lâu, ngày ngày ngồi ngắm cây đào, đến bây giờ cũng đã được 19 năm rồi. 

Thiên Ý mỉm cười rồi ôm chầm lấy cây đào, lá đào nhẹ rơi trên tóc nàng "Đào ơi đào, cuối cùng thì người sống lâu hơn vẫn là người, đời người ngắn ngủi, con biết mình sẽ không còn được ngắm người bao lâu nữa, chỉ xin nếu có ngày con không còn thì xin người vẫn tiếp tục nở thật nhiều hoa như này nhé, thật nhiều, thật nhiều, để khiến cho phủ này có thêm sức sống, sẽ khiến cha con có thêm niềm vui khi con không còn ở đây nữa" 

Cây đào như được thổi hồn, lẳng lặng lắng nghe tâm tư ấy rồi nhẹ nhàng chuyển động những cành già khiến cho đám hoa đào rơi nhè nhẹ hòa mình cùng gió nhảy múa cùng nàng. 

Thiên Ý cười khành khạch, nhảy múa khắp thân cây cằn cỗi, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm rồi. 

Những ánh sáng của tiết trời xuân nhẹ nhàng chiếu xuyên qua mái tóc dài của nàng, nàng khẽ đưa tay lên che mắt, phần vì ánh nắng chói chang của mặt trời, phần vì biết bản thân không được khỏe mạnh. 

"Tiểu thư" Mộc A bồn chồn la lên. 

"Suỵt"

"..."

"Nhìn kìa, hôm nay bầu trời trong xanh chưa, nhìn những đám mây trắng lượn lờ trên nền trời xanh thật đẹp biết bao, biết bao giờ ta có thể ngắm lại nó được đây" Haizzz, nàng thở dài nhưng rồi cũng gạt bỏ buồn phiền, ưu lo trong lòng. 

Nhưng không hiểu sao, có vẻ như ông trời ghét nàng hay sao ấy, vừa khen một cái trời bỗng nhiên chuyển mây đen, sấm chớp đùng đùng, màn đêm đen kìn kịt, lại âm u đáng sợ. 

Mộc A hốt hoảng kéo cô vào trong, nếu để dính mưa lại bệnh nữa thì khổ. 

Thiên Ý bĩu môi tỏ vẻ khó chịu, rõ ràng vừa mới chơi chưa được bao lâu mà. 

Đùnggggg!

Tiếng sét đánh mạnh khiến hai người hoảng hồn, lâu rồi trời mới có những kiểu sét đánh giật gân này. 

"Tiểu thư, mau vào trong thôi" Mộc A hét lớn kéo mạnh tay cô vào, nếu bị sét đánh trúng thì chỉ có ăn cám. 

Thiên Ý như bị hớp hồn, đôi mắt cô mở to nhìn vật thể lạ vừa bị sét nhả ra kia.

"Nhìn kìa, có gì đó đang động đậy dưới gốc cây đào" Không đợi tiểu nha hoàn nhìn, Thiên Ý đã vụt chạy ra đến chỗ vật thể lạ đó. 

Cô mỉm cười rồi nhẹ nhàng bế nó lên "Rốt cuộc nó là con gì vậy?" 

Mộc A nhanh lẹ mở chiếc ô ra che, rồi lắc đầu tỏ ý không biết.

"Tiểu thư, dù nó là con gì thì cũng kệ đi, chúng ta mau vào trong thôi, nhìn người tiểu thư ướt hết rồi kìa".

Đột ngột khóe môi cô cong cong lên, tỏ vẻ mờ ám "Thôi được, nếu ý trời đã định, ta thu phục nó vậy!"

"Hả?"

Tiếng a hoàn ngây ngốc mồm chứ O, chữ A vẫn không tin được, rốt cuộc tiểu thư có mục đích gì đây.

Thiên Ý đã lâu rồi không có vật sủng nên đâm ra rất vui, nàng tắm rửa kĩ càng cho nó rồi bế nó lên giường, thay cho nó một bộ y phục mới.

Nàng nhìn đi nhìn lại vẫn không nghĩ ra rốt cuộc nó là con gì.

Mang thân hình của một đứa trẻ con, nhưng trên trán lại có hai cái sừng đen be bé, đôi tay có nổi những vẩy rồng màu đen trông rất kì lạ. 

"Xem nào, sủng vật này coi như cũng thú vị đấy, vì nó được sinh ra dưới cây đào già nên ta sẽ đặt tên cho ngươi là Đào Đào." Nàng vui vẻ nựng yêu cái má hồng của nó. Đào Đào khẽ rùng mình. 

A Mộc chỉ biết lặng im câm nín, nếu lão gia biết được việc này sẽ vặt cô ra nấu cháo mất. 

"A Mộc, chuyện này em không được nói với cha ta đâu, ta sợ cha sẽ ném nó đi mất, dù gì Đào Đào cũng chỉ là một đứa trẻ, nhìn nó đáng thương chưa kìa." 

A Mộc cũng chỉ có thể gật đầu tuân mệnh thôi, cô cũng đâu muốn chôn thân đâu. 

Không biết đứa trẻ này ăn gì mà lớn nhanh như gió thổi. 

Đào Đào bây giờ cũng đã tầm 7, 8 tuổi rồi khiến Thiên Ý vô cùng phấn khích, cô cứ nghĩ rằng rõ ràng ông trời biết cô sống không được bao lâu nên đã phái Đào Đào xuống chơi với cô, chỉ tiếc là nó cứ ngủ miết, không biết từ khi nào mới chịu tỉnh. 

Nhớ năm xưa, Phù Đổng Thiên Vương cũng lớn nhanh như thổi, ăn bao nhiêu cũng không đủ, khiến cả làng lao đao, ông là người có công đánh đuổi giặc Ân xâm lược, rồi cưỡi ngựa bay về trời trong sự huy hoàng, lẫm liệt, phải chăng đứa bé này cũng vậy.

"Đào Đào sao cứ lớn nhanh thế này kiểu gì cũng bị cha phát hiện" Thiên Ý thở dài. Nhìn đường nét trên gương mặt của nó càng ngày càng thanh tú, hai chiếc sừng cũng dần dần mất đi, để lại cái trán cao ráo thông minh. 

"Hay chúng ta ném nó đi đi, dù gì nó cũng lớn rồi, lỡ nó gây nguy hiểm thì khốn" Mộc A định tay hành sự bèn bị nàng ngăn lại. 

"Không được, lỡ sau này nó trưởng thành, nó giúp nước, ta được thơm lây thì sao! Nhìn trán cao thế này tương lai không tầm thường đâu". Thiên Ý xoa xoa cái trán trắng nõn ấy, đôi mắt rực sáng đầy mưu đồ. 

Cứ thế một tháng trôi qua, tiểu Đào Đào cuối cùng cũng chịu mở mắt, chỉ có điều thân hình này quá lớn rồi, sao Thiên Ý có thể chứa chấp đây. 

"Đào Đào, cuối cùng cũng chịu mở mắt rồi sao?" Thiên Ý vỗ vỗ cái vai cứng nhắc của nó, Đào Đào bé bỏng của cô ngày xưa không còn nữa rồi, thật đau lòng mà. 

"Khốn kiếp, ngươi là ai?" Đào Đào bé nhỏ lớn rồi hung hăng quá khiến Thiên Ý vô cùng khiếp sợ. Ánh mắt hắn sắc nhọn như lưỡi dao vậy. 

"Bình tĩnh, là ta...là ta...thấy ngươi...ta cứu ngươi!" Thiên Ý cười cười rồi vỗ vỗ vai nó cho nguôi cơn giận dữ. 

Nó vẫn không tin, nhìn toàn thân được băng bó cẩn thận, rồi chăm chăm nhìn vị cô nương trước mặt. 

"Ngươi không tin sao, ta còn cho ngươi mặc đồ mới nữa, đồ của ngươi rách tả tơi hết rồi." Thiên Ý vẫn giữ nguyên nụ cười ấy. 

Hắn nhắm chặt mắt, bàn tay to lớn chạm nhẹ vào vết thương trước ngực rồi thầm thì hai từ "chết tiệt".

"Đa tạ" Hắn quay sang nàng, hung hăng quăng cho hai chữ như bị ai ép buộc phải nói vậy. 

Thiên Ý xí một cái, không chấp. 

"Khoan đã, ngươi định đi đâu." Hắn rời khỏi giường khiến nàng không khỏi thắc mắc. Nàng chạy lại đỡ hắn đứng dậy, thật sự đây là lần đầu tiên Thiên Ý phải gồng hết sức để nhích cái tên to lớn này đứng vững, hắn trông còn yếu lắm nhưng thái độ lại cực kì hung hăng, chẳng còn là bé Đào nhỏ xinh kia nữa. 

Bỗng ở ngoài có tiếng cha gọi, nàng hoảng hồn đẩy mạnh hắn xuống giường, ôm chặt lấy hắn rồi trùm mền kín mít. 

A Mộc ở ngoài vội vào ứng cứu kéo rèm che lại. 

Trần Nhậm đi vào với vẻ mặt đầy lo lắng "Con gái, con sao vậy?"

Thiên Ý vờ ho vài cái, giọng hơi khàn khàn đáp "Dạ, tiểu nữ vẫn ổn, chỉ là hơi mệt, cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng"

Trần Nhậm vẫn không khỏi lo lắng vội tiến lại giường "Không được, để cha xem nào."