Lời nói lạnh như băng, ẩn chứa sát khí, khiến Đỗ thị sợ vỡ mật, gần như không thể tin vào tai mình. Lục Hoàn Bội cũng giống vậy, nàng ta nhìn nam nhân tuyệt tình kia, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch.

Bọn họ không muốn tin, câu nói vừa rồi là từ trong miệng hắn nói ra.

Úc Vân Từ suýt vỗ tay, nam nhân này tính cách mặc dù không tốt, nhìn có vẻ cũng không dễ ở chung. Nhưng lời nói tàn nhẫn, thật khiến người ta hả giận.

Cảnh Tu Huyền vừa nói xong, người đã đi hơn ba trượng.

Lời nói và cử chỉ của hắn, không có chỗ nào mà không phải là xem thường hai mẹ con Đỗ thị.

Úc Vân Từ nghĩ, ở trong lòng Đỗ thị, trước kia bà ta vừa mua người vừa quản lý việc vặt vãnh trong phủ, e rằng không phải là còn tưởng Hầu gia coi trọng hai mẹ con họ.

Cũng chính vì Hầu gia chưa từng nói gì, cho nên mới khiến lá gan của Đỗ thị từ từ lớn lên, lòng ham muốn cũng theo đó bành trướng lên, thậm chí lớn đến mức muốn giành vị trí Hầu phu nhân.

Bọn họ không nhìn thấu được sự lạnh lùng trong xương của nam nhân này, không biết hắn dung túng người ngoài, không phải ngầm đồng ý mà là xem thường.

Đỗ thị không ngờ rằng mình ngàn tính vạn tính, cuối cùng lại nhận được một câu nói như vậy, bà về bối phận, dù gì bà ta cũng là thứ di của Hầu gia. Sao ở trước mặt người ngoài mà cháu ngoại trai lại không cho mình một chút mặt mũi?

Bà ta không nghĩ ra, trước kia cũng tốt, vì sao gần đây mọi chuyện đều không bình thường?

Không phải là họ Úc đã nói gì đó, mới khiến Hầu gia thay đổi thái độ với mẹ con bọn họ chứ? Trong mắt bà ta từ kinh ngạc, khó xử, không hiểu đến căm hận, tất cả hận ý đều dồn hết lên người Úc Vân Từ.

Úc Vân Từ nhìn thẳng vào ánh mắt oán hận của hai mẹ con, cười lạnh.

"Thế gian luôn có người không biết cảm ơn mà lấy oán báo ơn. Trong mắt ta, di phu nhân chính là loại người này. Năm đó, Hầu gia có lòng tốt chứa chấp mẹ con các ngươi, ấy mà các ngươi không biết cảm ơn, ngược lại lúc nào cũng muốn ngấm ngầm tính toán Hầu phủ chúng ta. Toan tính chút tiền bạc thì không nói, Hầu gia và ta cũng sẽ không so đo. Chỉ trách lòng dạ các ngươi quá độc ác, lại muốn tính kế Hầu gia, muốn hãm hại chủ mẫu là ta đây."

"Chúng ta... không có..." Lục Hoàn Bội kêu lên, dáng vẻ muốn vọt tới nuốt sống nàng, nhưng bị Đỗ thị giữ chặt.

"Phu nhân, không thể nói lung tung được, vậy chuyện Thẩm thiếu gia là thế nào, phu nhân thật sự cho rằng Hầu gia không biết sao? Ngươi đổ mọi chuyện lên đầu Hoàn Bội chúng ta, phá hỏng thanh danh của nó, chẳng lẽ không nên đền bù sao?"

Đỗ thị nói có câu đúng, dĩ nhiên Cảnh Tu Huyền biết chuyện của Thẩm Thiệu Lăng và nguyên chủ. Điều này, Úc Vân Từ không hề nghi ngờ. Nhưng nàng đã dùng hành động bày tỏ lòng trung thành với Hầu gia, chắc hẳn trong lòng Hầu gia lại nhận định lần nữa.

Lúc này, Đàn Cẩm ở sau lưng nào lao ra: "Các ngươi... là người xấu..."

Ở trong lòng Đàn Cẩm, cữu mẫu là người tốt nhất thiên hạ, hễ là người mắng cữu mẫu thì đều là người xấu.

Úc Vân Từ cảm động, trẻ con trọng tình. Mới nuôi bé mấy ngày mà bé đã biết bảo vệ nàng.

Nhưng những chuyện dơ bẩn như ở hậu trạch, sao một đứa bé có thể nghe? Cũng tại nàng vừa rồi bất cẩn, bây giờ phản ứng lại, vội vàng sai Cao thị ôm bé đi về trước.

Đàn Cẩm giãy dụa hai lần, nàng nhẹ giọng trấn an: "Không phải con vừa mới nói cữu mẫu là lợi hại nhất sao, chờ cữu mẫu đuổi hai người xấu này đi sẽ trở về với con. Con ngoan ngoãn đi về ngủ với các nàng, trẻ nhỏ phải ngủ nhiều mới lớn lên, chờ sau khi con lớn thì có thể bảo vệ cữu mẫu được rồi."

Bé con nghe thấy sau khi lớn lên thì có thể bảo vệ nàng, hận không thể mau chóng lớn lên, thế là ngoan ngoãn đi theo đám người Cao thị trở về.

Lúc này Úc Vân Từ mới để ý thấy Khuông Đình Sinh vẫn chưa đi, thiếu niên cao ngạo đứng ở một bên, hai tay khoanh trước ngực, giống như đang xem kịch.

Nàng vuốt tóc, từ ngày đầu tiên xuyên qua, xung quanh nàng toàn những chuyện tồi tệ này. Nếu không phải lúc mới tới tính mạng đáng lo đã kích thích ý chí chiến đấu của nàng, chỉ sợ nàng cũng không biết mình còn là một cao thủ cãi nhau ăn nói khéo léo nữa.

Hiển nhiên, là những người này rèn luyện nàng.

"Di phu nhân muốn báo ơn? Chỉ là ngay cả ơn cũng không có, các ngươi còn dám bắt Hầu gia lấy thân báo đáp, thật là quá dũng cảm."

Nàng nói vừa xong, sắc mặt Khuông Đình Sinh trở nên kỳ lạ. Ngay cả mẹ con Đỗ thị cũng không ngờ nàng lại dám nói như thế, lại còn nói một cách thẳng thắn trắng trợn.

"Chỉ tiếc, nếu bàn về ân tình thật, chỉ có Hầu phủ chúng ta cho các ngươi, mà các ngươi lẽ ra có ơn phải báo chứ không phải lấy oán trả ơn. Vừa rồi di phu nhân nói chuyện Thẩm thiếu gia lén vào phủ, hẳn di phu nhân hiểu rõ là chuyện thế nào hơn ai hết. Nói đến thanh danh, ta cho rằng Lục biểu muội đã không còn từ sớm rồi. Nàng là một cô nương chưa xuất giá, ngay cả biện pháp bỏ thuốc mê hoặc nam nhân cũng nghĩ ra được, còn có thanh danh nào để nói nữa?"

Mặt Lục Hoàn Bội càng trắng hơn, sao họ Úc lại biết? Không phải nàng đã đổ chè lạnh rồi sao? Lẽ nào họ Úc đang vu khống nàng lung tung?

Úc Vân Từ mỉm cười: "Lục biểu muội đừng cho rằng việc mình làm thần không biết quỷ không hay, đồ vật ngươi đã đổ đi, người khác cũng không biết bên trong đó bỏ thêm nguyên liệu hay ho gì. Ngươi nghĩ sai rồi, ngươi đã quên, cho dù đồ vật đó bị đổ sạch thì nó cũng vẫn còn ở đó. Thuộc hạ của Hầu gia vừa ngửi mùi là biết ngươi bỏ thêm vật gì vào. Ngươi nói ngươi không biết xấu hổ như vậy, chúng ta không vạch trần ngươi. Ngược lại giữ lại mặt mũi cho ngươi, có ý tốt đưa ngươi về nhà họ Lục đã là sự nhân từ lớn nhất rồi. Thế mà các ngươi còn muốn vu vạ cho Hầu gia, quả nhiên là một đôi vong ân bội nghĩa, lòng lang dạ sói!"

Sắc mặt Đỗ thị tái nhợt dọa người, bà ta cứ nói sao Hầu gia lại đột nhiên trở nên như vậy, hóa ra thật sự có liên quan đến họ Úc. Nếu không phải họ Úc làm hỏng chuyện tốt của bọn họ, nói không chừng Hoàn Bội đã làm nên chuyện, đâu có nỗi nhục ngày hôm nay.

Bọn họ vốn đang trải qua cuộc sống tốt đẹp tại Hầu phủ, cơm ngon áo đẹp, được người tôn kính. Từ lúc sau khi họ Úc gả vào, hình như tất cả cũng bắt đầu thay đổi.

Mấy ngày ngắn ngủi, long trời lở đất, tất cả đều do họ Úc hại!

Vì sao?

Nếu ngày đó họ Úc bị Thẩm thiếu gia dẫn đi, thì chuyện sau đó sẽ không xảy ra. Nói không chừng, hiện tại Hoàn Bội đã là người của Hầu gia, bọn họ sẽ có thể sống ở Hầu phủ hưởng phú quý mãi mãi rồi.

Khuông Đình Sinh nhìn mẹ con Đỗ thị, từ lời nói vừa rồi của bọn họ, hắn đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.

Chuyện khác hắn có lẽ sẽ không để trong lòng, nhưng nếu có người dám tính kế sư phụ hắn, hắn tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua. Trong lòng hắn, sư phụ có thể so sánh với sự tồn tại của phụ thân.

Hắn kiêu ngạo liếc nhìn mẹ con Đỗ thị: "Sư phụ ta là ai, sao các ngươi có thể tính kế hả? Các ngươi đắm mình trong trụy lạc, tự rước lấy nhục!"

Nếu lời này là Úc Vân Từ nói, Đỗ thị sẽ không để trong lòng. Nhưng lời này từ trong miệng Khuông Đình Sinh ra, phân lượng và ý nghĩa rất khác nhau, vẻ mặt bà ta tái mét như vôi trét tường, gần như nứt ra.

Lần này, Úc Vân Từ không cố nén, cười ra tiếng.

Không hề bất ngờ, nàng nhận được ánh mắt đầy hận thù của Đỗ thị.

"Di phu nhân, biểu tiểu thư, xe ngựa còn đang chờ ở cửa hông, mời các ngươi đi."

Một bà tử không biết xuất hiện từ nơi nào, hối thúc mẹ con Đỗ thị.

Dù có không cam lòng cỡ nào, cũng bị lời nói lạnh như băng kia của Cảnh Tu Huyền đánh vỡ nát. Trong lòng Đỗ thị biết, Hầu phủ này không thể ở lại được nữa. Ngọn nguồn của tất cả đều do họ Úc.

Bà tử kia lại hối thúc thêm vài tiếng, rốt cuộc bọn họ mới không cam tâm tình nguyện rời đi.

Úc Vân Từ nhìn bọn họ đi xa, thở phào một hơi.

Mặc dù mình không muốn làm kẻ thù với người ta, nhưng nếu muốn sinh tồn, đắc tội mấy người muốn hại nàng thì có làm sao?

Khuông Đình Sinh vẫn chưa đi, thiếu niên trông gầy gò, thực ra đã trên bả vai nàng, chênh lệch không đến nửa cái đầu. Tin rằng không bao lâu nữa, có thể hắn sẽ cao hơn mình.

"Người đời thường nói, nữ tử phải trinh hiền thục tĩnh[2], sư mẫu lại không giống người khác. Chẳng lẽ từ nhỏ sư mẫu chưa từng đọc « nữ huấn », chưa từng luyện tập « nữ đức »?"

[2]Trinh hiền thục tĩnh: trung trinh, hiền thục, điềm tĩnh.

"Chưa từng, ta mất cha mẹ ruột từ nhỏ, có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy, hoàn toàn không biết cái gì là tam tòng tứ đức."

Nàng chỉ nói nhảm, cho là ai bị một đứa trẻ choai choai nói không có phụ đức[3], chỉ sợ cũng không vui vẻ cho lắm. Dù sao mình cũng đã không có hình tượng, cần gì phải giả trang phu nhân thế gia gì gì đó nữa.

[3]Phụ đức: phẩm hạnh của phụ nữ.

Khuông Đình Sinh không ngờ nàng sẽ trả lời như vậy, mắt lộ vẻ kinh ngạc.

"Vậy sư mẫu cho rằng nữ tử nên thế nào?"

Nữ tử nên thế nào? Đây là chủ đề một thiếu niên choai choai nên hỏi sao?

Nàng nghi ngờ, nghe thấy trong giọng nói của hắn không có chút xem thường nào, cảm thấy kỳ lạ: "Người khác thế nào ta không biết, ta chỉ biết ta muốn sống an nhàn. Nếu người nào không để cho ta thoải mái, ta sẽ không để cho họ thoải mái. Cho dù đối phương mang thân phận trưởng bối, nếu là già mà không đứng đắn, ta vẫn sẽ không kính họ."

Thiếu niên giống như lần đầu tiên nghe được lời như vậy, đáy mắt từ kinh ngạc đến khiếp sợ, lại từ từ trở lại yên tĩnh.

Ánh mắt của hắn chuyển sang nơi đàn kiến mới vừa chuyển tổ, đàn kiến đã biến mất, có lẽ đã chuyển sang tổ mới rồi. Ánh mắt hắn nhìn xa xăm, không biết nhìn về phía nào, hỏi: "Kiến lấy mẹ làm đầu, nhưng dù sao đây cũng là số ít, không biết thế gian còn có cái gì tương tự không?"

"Theo ta được biết, có lẽ còn rất nhiều. Tập tính giống kiến còn có ong mật, ong chúa trong bầy ong cũng là ong hậu."

Khuông Đình Sinh thu tầm mắt lại, rũ mắt, thường nghe nói ong chúa, hắn còn tưởng rằng là ong đực, không ngỡ cũng là ong cái.

Hắn nghiêm túc nhìn nàng một cái, quay người rời đi.

Dáng người thiếu niên gầy gò như trúc, thẳng tắp gầy gò như măng ngọc. Chỉ dựa vào tướng mạo và dáng người của hắn, đủ để dự đoán dáng vẻ sau khi hắn trưởng thành, có lẽ là tuấn tú hiếm thấy trên thế gian.

Lúc này bầu trời vang lên tiếng sấm rền, nàng ngẩng đầu nhìn, mây đen kéo đến nghìn nghịt hết nửa bầu trời.

Xem ra sắp mưa rồi, nàng vội vàng dẫn Thải Thanh nhanh chóng trở về.

Chẳng mấy chốc, hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi xuống đất từng giọt từng giọt. Trong không khí nhanh chóng bốc lên mùi đất, xen lẫn khí nóng. Nàng không để ý nhiều, nhấc váy chạy như bay.

Dáng người của nàng uyển chuyển, rõ ràng là động tác cực kỳ khó coi, theo bước chân chạy băng băng của nàng lại linh hoạt không nói ra được.

Khuông Đình Sinh cũng không đi xa, lúc này hắn đang đứng đằng sau một bụi hoa kiểng, hạt mưa rơi trên đầu hắn, người hắn, mà hắn giống như không nhận ra chút nào.

Ánh mắt của hắn bá theo bóng người xinh xắn kia, cho đến khi biến mất hoàn toàn.