Thành Thất lúc này, mặc đạo phục, nghiêng người dựa vào giường nhỏ mềm mại. Trong phòng không có ai, nàng trang điểm tinh xảo, từ đầu tới cuối khóe miệng đều treo một nụ cười.

Vẻ mặt hơi tà tứ, lẳng lơ.

Trên giường có một cái bàn nhỏ. Trên bàn nhỏ đặt một bộ dụng cụ trà. Ngón tay sơn màu của nàng từ từ chơi đùa với bộ dụng cụ trà. Trong chốc lát, mùi hương trà bay khắp bốn phía, khiến người khác sảng khoái tâm thần, tinh thần tập trung.

Sau hai lần trà, nàng cầm một chén chậm rãi đưa lên môi, nhắm mắt lại ngửi, trên mặt lộ ra vẻ hưởng thụ.

Đột nhiên, cánh cửa bị đẩy vào từ bên ngoài. Một mình Phạm thị trưng ra bộ mặt âm trầm đi đến. Nhìn thấy dáng vẻ của nàng, trước mắt bà đen lại, ăn mặc như vậy nào giống với người tu đạo.

Đạo bào không giống đạo bào, bó ngực quá chặt. nàng nghiêng người dựa vào giường, tô mày vẽ mắt, nhìn cực kỳ lẳng lơ quyến rũ. Dáng vẻ này khiến cho Phạm thị lập tức tin lời nói Ngọc Trinh quán kia là nơi dâm loạn.

Mặc dù chuyện của Ngọc Trinh quán đã được báo lên Thuận Thiên Phủ nhưng nguyên nhân thực sự bên trong đã bị đè ép không cho truyền ra ngoài, chỉ nói đạo sĩ trong quán chiếm núi làm vua, phạm tội cướp của, bị Hiền Vương điện hạ đánh bại.

“Nương, sao người lại đến đây?” Thành Băng Lan ngồi thẳng lưng, rót cho bà một chén trà, hai tay cầm tách trà đưa qua.

Phạm thị từ đầu đến cuối vẫn không tin mình đã đưa nữ nhi vào cái nơi dâm đãng kia. Ban đầu lựa chọn Ngọc Trinh quán là bởi vì nơi này nằm khuất, lại cách kinh đô không xa.

Ai mà nghĩ đến đó là một nơi bẩn thỉu như vậy.

Mấy năm gần đây, nữ nhi có...

"Hôm nay Thuận Thiên phủ phá một vụ án. Nghe nói có một đạo quán bên ngoài kinh thành dưới danh nghĩa tu hành nhưng thật ra là làm sơn phỉ. Người trong đạo quán chặn đường cướp của, không ngờ đụng phải Hiền vương điện hạ, vì vậy tất cả đạo sĩ bị bắt ngay tại chỗ."

Bà cầm lấy tách trà Thành Băng Lan đưa qua, ngồi xuống đối diện.

Mắt Thành Băng Lan sáng lên, sau đó đồng tử nàng co rút lại.

Tất cả đều đã chết?

Những người đó đều đã chết. Thiện Thủy tán nhân, Nguyên Thanh tiên cô, chẳng lẽ bọn họ thật sự đều bị giết? Rốt cuộc ông trời cũng có mắt, bọn họ chết thật tốt, chết mới tốt!

Phạm thị nhìn chằm chằm nàng, không bỏ lỡ sự thay đổi biểu cảm nào trên gương mặt của nàng, trong lòng không khỏi trầm xuống.

"Con biết mẫu thân nói là đạo quán nào sao?"

Nụ cười của Thành Băng Lan càng sâu, đôi mắt nhìn thẳng vào bà, khóe miệng hiện lên sự mỉa mai. Một lúc lâu sau, ánh mắt dời đi chỗ khác, mày nhướng lên, sắc mặt trở nên rất kỳ quái.

"Nữ nhi nào biết, mẫu thân không muốn nói cho nữ nhi, vậy đạo quán kia đúng lúc là Ngọc Trinh quán hả?"

“Đúng vậy.” Trái tim Phạm thị nặng nề, giọng nói không lưu loát, cực kỳ áy náy.

"Vậy mẫu thân đến nói chuyện này với nữ nhi, không phải là muốn hỏi, lúc nữ nhi ở trong đạo quán có phải đã thông đồng làm bậy với bọn họ không, đúng không?" Giọng điệu của Thành Băng Lan có chút sắc bén, nghe chói tai.

Phạm thị gật đầu lia lịa. Mặc dù bà không muốn nghe câu trả lời tàn khốc nhưng mà chuyện đã đi đến nước này, bà nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Nếu không hiểu rõ sự thật, bà làm sao ứng phó được?

Thành Băng Lan im lặng một lúc rồi đột nhiên cười lớn. Cười đến nỗi trong mắt nàng có hơi ẩm, nước mắt rưng rưng. Rất lâu sau nàng mới ngừng cười, trong đôi mắt đẫm lệ mơ hồ hiện lên sự hận thù: "Lúc mẫu thân gửi nữ nhi lên núi, chẳng lẽ không nghe ngóng rõ ràng sao? Ngọc Trinh quán là đạo giáo gì. Nữ nhi cho rằng mẫu thân vẫn luôn rõ ràng?"

"Con... Lúc đó rất gấp, mẫu thân vẫn chưa nghe ngóng kỹ càng... Chẳng lẽ là con..."

"Con làm sao? Mẫu thân nói xem!" Thành Băng Lan thay đổi sắc mặt, nhìn bà cười, vẻ mặt giễu cợt.

Lúc đầu để dọn đường cho đại tỷ, mẫu thân thật sự đã dùng bất cứ thủ đoạn nào. Ngay cả hỏi cũng không hỏi rõ ràng, đưa nàng lên Ngọc Trinh Quán. Tại sao? Nàng là nữ nhi con vợ cả của Thành gia, tại sao lại bị người nhà tùy thời vứt bỏ?

Sau khi bước vào đạo quán, thật sự là kêu trời không thấu, gọi đất chẳng hay. Vì để che giấu tai mắt của người ngoài, mẫu thân đưa nàng qua tay mấy người mới đưa được nàng lên đó. Đạo sĩ trong đạo quán không biết thân phận thật sự của nàng.

Ban đầu bọn họ có chút kiêng kỵ nàng. Về sau thấy không có ai đến thăm nàng mới bắt đầu từ từ càn rỡ.

Một ngày nọ, nàng vô tình phá vỡ chuyện xấu của Thiện Thủy và Nguyên Thanh.

Không ngờ vì để nàng phải giữ bí mật mà không tiếc hạ thuốc nàng.

Mặc dù bọn họ họ có chút cố kỵ không làm đến bước cuối cùng nhưng Thiện Thủy làm người rất kinh tởm, có đủ mọi cách để chơi nữ tử. Sau khi nàng tỉnh dậy thì gạo đã nấu thành cơm.

Nàng từng ầm ĩ, thậm chí suýt nữa tiết lộ thân phận, nhưng lại bị Nguyên Thanh nói một câu có thể khiến cho nàng biến mất im hơi lặng tiếng hù dọa. Nàng biết Nguyên Thanh không nói chơi. Nàng đã từng tận mắt nhìn thấy kết cục cuối cùng của những nữ tử không phục tùng sự thao túng Thiện Thủy tán nhân, không bị chôn vùi trong rừng già thì cũng bị bán đến vùng đất hoang vắng man rợ.

Không ai có thể cứu nàng, nàng chỉ có thể khuất phục dâm uy của bọn họ.

Kể từ đó, nàng bị bọn họ đưa xuống vực sâu. Mười năm nay, nhìn thấy đủ loại chuyện dơ dáy bẩn thỉu, nhưng lại từ từ tìm ra được con đường, dần dần có thể hưởng thụ.

Nhưng sâu thẳm trong trái tim nàng, sự giáo dục mà nàng nhận được từ khi còn nhỏ đã nói với nàng rằng mọi thứ trong đạo quán này đều là những chuyện mà người đời không thể nào cho phép được. Nàng vừa trầm luân trong khoái hoạt, vừa phỉ nhổ bản thân.

Đồng thời, nàng càng ngày càng hận cái gọi là người nhà. Nếu không phải bọn họ mơ mộng phú quý ngập trời, không tiếc lừa dối giấu giếm, nàng cũng sẽ không luân lạc đến tình cảnh như thế này.

Phạm thị nghẹn ngào, bà thân là mẫu thân, làm sao mở miệng để hỏi vấn đề kia?

Người trước mặt là nữ nhi nhỏ của bà, tất nhiên bà càng thêm thương yêu. Nếu không phải năm đó nguy cấp, thì làm sao bà có thể đưa nữ nhi đến đạo quán? Nhìn nữ nhi đã xa cách nhiều năm, cảm thấy thật xa lạ.

Kể từ khi nữ nhi được đón trở về, tính tình có chút tùy hứng, bà có thể nhịn.

Bây giờ nhìn dáng vẻ cử chỉ như vậy, nào giống khuê tú thế gia?

Về phần giống cái gì, bà khinh thường nhắc đến.

"Băng Lan, con nói cho mẫu thân biết, tất cả những tội ác của Ngọc Trinh quán kia, con không biết..."

“Haha... Haha... Mẫu thân, người thật là ngây thơ!” Thành Băng Lan cười phá lên, tiếng cười sắc bén.

Lúc này, mẫu thân vẫn đang tự lừa mình dối mình.

"Mẫu thân, con thật sự không biết cái gì là vào nhà cướp bóc... Nhưng mà chuyện khác..." Nàng cố ý kéo dài giọng điệu. Gương mặt trở nên âm ngoan vặn vẹo khiến Phạm thị sợ hãi, cơ thịt trên mặt bắt đầu co giật.

"Chuyện khác?"

Phạm thị thì thào. Mặc dù Hiền vương điện hạ nói năng mơ hồ, nhưng bà có thể nghe hiểu. Cái gọi là đọa quán, ẩn dưới lớp tu hành thành đạo là lén lút làm chuyện nam đọa nữ xướng.

"Băng Lan, con..."

"Đương nhiên con biết những chuyện khác. Nhờ phúc của người, mà nhiều năm như vậy, con sống không bằng chết! Người nói xem, con không nên hận sao? Con có nên để cho những người cản trở con... Cũng nếm thử mùi vị như vậy không?"

Nói xong, nàng che mặt, bật khóc.

Tiếng khóc đau thương ai oán.

Lúc nãy Phạm thị còn bị bộ dạng của nàng dọa sợ, bây giờ nhìn bộ dạng khóc lóc của nàng thì lại đau lòng không thôi. Suy cho cùng cũng là nữ nhi thân sinh ruột của bà. Biết được chuyện nàng ở trong đạo quán... Là do chính tay bà gây ra, Phạm thị làm sao không áy náy cho được?

"Cô nương ngốc nghếch của mẫu thân... Tại sao con không nói với mẫu thân?"

Nếu Băng Lan nói chuyện này với bà lúc nàng vừa mới trở về nhà, bà sẽ có cách giải quyết chuyện này. Băng Lan chỉ muốn hạnh phúc trong một thời gian, không quan tâm, cho nên chuyện xấu của mình mới bị phơi bày ra ngoài.

Mặc dù được che giấu với bên ngoài, bên phía Thuận Thiên phủ cũng sẽ không rêu rao. Nhưng mà thế gia trong kinh có bao nhiêu nhân mạch, làm gì có chuyện thăm dò không ra. Đến lúc đó, sự trong sạch của Băng Lan nhất định sẽ bị nghi ngờ.

“Nói cho người?” Băng Lan ngẩng đầu, trên mặt đều là nước mắt, nhưng dưới đáy mắt lại không có một chút thương tâm. Nàng nở nụ cười kỳ quái, khiến người nhìn vào sởn cả tóc gáy.

"Làm sao con có thể nói cho người biết? Người ném con vào cái nơi dơ dáy bẩn thỉu kia không một lời hỏi thăm, chỉ chăm lo cho đại tỷ. Vì đại tỷ, người xem con chưa từng tồn tại. Làm sao con có thể tin tưởng liệu người có bỏ rơi con thêm một lần nữa hay không?"

Phạm thị bị nàng hỏi, trái tim càng ngày càng đau xót, miệng ấp a ấp úng, nhưng không thể phản bác lại dù chỉ một lời.

Chuyện xảy ra lúc đó, bà thật sự không suy nghĩ cẩn thận chu toàn. Nếu lên kế hoạch sớm, bà nhất định sẽ tìm cho Băng Lan một nơi ẩn nấp tin cậy. Nhiều năm như vậy, vì sợ mọi người nghi ngờ, bà không dám đến thăm nữ nhi.

Bà đã nợ con gái một lần, nhất định sẽ không có lần thứ hai!

"Băng Lan, là mẫu thân có lỗi với con. Con yên tâm, chuyện này tuyệt đối sẽ không để liên lụy đến danh tiếng của con. Mẫu thân nhất định sẽ chọn một nhà tốt cho con, để cho con nở mày nở mặt gả cho người ta. Vì vậy con không thể tiếp tục gạt nương nữa. Con rốt cuộc có...?"

".... Bọn họ xem như có chút cố kỵ, không có lấy đi sự trong trắng của nữ nhi..."

"Được, không có là tốt rồi. Trong lòng mẫu thân có tính toán. Chuyện của Ngọc Trinh quán sẽ không kéo đến trên đầu con."

"Nương..."

Thành Băng Lan giống như rất cảm động, ôm chầm lấy Phạm thị khóc lóc thảm thiết.

Chuyện của Ngọc Trinh quán ít nhiều đã trôi qua. Người quan tâm đều có ấn tượng với cái tên này. Cùng lúc đó người của chính phủ cũng ra mặt bác bỏ tin đồn.

Thất cô nương nhà bọn họ từ nhỏ thực sự đã được nuôi dưỡng trong đạo quán, nhưng đạo quán đó ở Giang Nam xa xôi, gọi là Ngọc Thanh quán. Lúc thất cô nương tu hành, sư phụ không gọi là Nguyên Thanh tiên cô, mà gọi là Nguyên Tinh tiên cô.

Có lẽ là tên có chút giống nhau, cho nên dễ làm cho người ta nhầm lẫn.

Lời giải thích của Thành Quốc công phủ hợp tình hợp lý, thậm chí còn nghe nói sư phụ Nguyên Trinh của thất cô nương sẽ đến kinh thành. Kể từ đó, mọi người đều tin tưởng, không nghi ngờ nữa chuyện của Ngọc Trinh quán liên quan đến Thành thất nữa.

Khi tin tức truyền đến tai Vệ Thanh Anh, nàng "Hừ" nhẹ một tiếng. Mặc dù đã sớm biết với thế lực của Thành Quốc công phủ thì sao có thể để chuyện này kéo đến trên đầu Thành thất được.

Vì vậy, nàng thà tình nguyện nuốt nước đắng cũng không đến Thuận Thiên phủ chỉ chứng Thành thất.

Một là vì danh tiếng của nàng, hai là bởi vì nàng biết rằng với địa vị hiện tại của nàng, nàng không có cách nào chống lại Quốc công phủ trăm năm được.

Nhưng điều mà nàng không nghĩ đến là Thành Quốc công phủ lại có thủ đoạn như vậy, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã tìm được cách che mắt hoàn hảo như vậy.

Nàng sững sờ nhìn khung thêu hoa trên tay, lúc nãy quá kích động đâm vào ngón tay. Giọt máu đỏ tươi từ đầu ngón tay chảy ra, dính vào lớp vải trắng tinh mềm mại.

“Tiểu thư, Thành thất tiểu thư đến bái phỏng.” Tiểu Tang chạy từ bên ngoài đi vào, thở hồng hộc.

Nàng ta vẫn còn mặt mũi đến sao?

Vệ Thanh Anh đặt khung thêu hoa trong tay xuống, lạnh lùng nói: "Mời nàng ta vào."

Tiểu Tang muốn nói gì đó lại thôi. Mặc dù là a hoàn nhưng lại có tình cảm chủ tớ sâu nặng với tiểu thư nhà nàng. Chuyện lần trước đi vào đạo quán quả nhiên là do Thành thất tiểu thư giật dây.

Tiểu thư suýt chút nữa gặp nạn, tất cả là do Thành thất tiểu thư ban tặng.

Nàng ấy tức giận đi ra ngoài. Một lúc sau thì dẫn Thành Băng Lan vào.

"Thanh Anh, ta nghe nói lần trước ngươi đến đạo quán suýt chút nữa xảy ra chuyện... Ta rất lo lắng, ngươi sao rồi? Có bị thương hay không?" Gương mặt của Thành Băng Lan tràn đầy sự lo lắng, quan tâm nhìn Vệ Thanh Anh từ trên xuống dưới.

Vệ Thanh Anh hơi cười: "Ta không sao. Nương của ta ở trên trời đang nhìn, vẫn luôn bảo vệ ta, sẽ không để cho kẻ tiểu nhân làm hại tôi."

"Ngươi không sao là tốt rồi. Ngươi không biết đâu, lúc ta vừa nghe Ngọc Trinh quán là nơi như vậy, buổi tối lo lắng không ngủ được, ăn cũng không ngon, chỉ sợ ngươi gặp chuyện không may. Như vậy thì ta đáng trách chết mất."

Ánh mắt Thành Băng Lan lóe lên, muốn nhìn thấy gì đó trên gương mặt của Vệ Thanh Anh. Nhưng mà gương mặt Vệ Thanh Anh vẫn như thường, thật giống như chưa từng gặp qua cảnh ngộ gì...

Mệnh của nàng ta thật tốt, vậy mà có thể thoát khỏi tay của Thiện Thủy tán nhân, được Hiền vương điện hạ cứu. Tại sao năm đó nàng kêu trời không thấu, gọi đất không hay, không có người nào đến cứu nàng đúng lúc?

Nhưng hễ là người nào có mệnh tốt, nàng đều ghét!

"Đều trách ta vẫn luôn một lòng muốn quan hệ tốt với ngươi. Nghe người ta nói hương khói ở Ngọc Trinh quán rất linh nghiệm, cho nên mới vội vàng nói cho ngươi biết. Nếu ngươi thật sự có chuyện gì, ta không biết phải giải thích với phụ thân của ngươi như thế nào nữa."

Vệ Thanh Anh lộ ra vẻ mặt hơi nghi ngờ, khó hiểu nói: "Vì sao Thành thất cô nương lại phải giải thích với phụ thân của ta?"

Sắc mặt Thành thất trầm xuống nhưng phục hồi lại bình thường rất nhanh, lộ ra vẻ thẹn thùng. Ánh mắt đưa tình, muốn nói gì đó lại thôi, nhưng lại thỏa đáng cúi đầu, giống như bông hoa gục đầu.

Nếu không phải Vệ Thanh Anh không biết bộ mặt thật của nàng ta, thì đã bị vẻ ngoài của nàng ta lừa gạt.

Trong lòng có chút khinh thường. Thành thất lớn lên trong đạo quán bẩn thỉu, nhất định học được rất nhiều thủ đoạn dụ dỗ đàn ông, chỉ là ở trước mặt nàng mới lộ ra vẻ tội nghiệp.

Thành Thất cúi đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Nàng vừa nhìn thấy Vệ Biên tu đi đến đây. Nói thật, mặc dù chức quan của Vệ Biên tu không cao, nhưng tướng mạo dễ nhìn. Những nam tử khác hoặc là tuổi quá lớn, hoặc là con cái dưới gối quá nhiều.

Duy chỉ có Vệ Biên tu, nếu không phải có nữ nhi, thì có thể gọi là hoàn hảo.

Vệ Biên tu không đi vào. Vệ Thanh Anh cũng nhìn thấy, vội vàng đứng lên, lớn tiếng nói: "Phụ thân, trong phòng nữ nhi có khách. Xin người tránh đi."

Nụ cười trên môi Thành thất đông cứng lại, âm trầm ngẩng đầu lên, nhìn nam tử lẽ ra nên đi vào quả nhiên quay người lại, rời đi mà không thèm quay đầu nhìn lại.

"Thành thất tiểu thư, xin tiểu thư lượng thứ. Phụ thân của ta là nam tử. Nếu để ông ấy đi vào thì thật không thích hợp. Có thể tiểu thư không biết, phụ thân của ta có tình cảm sâu đậm với mẫu thân ta. Vì sợ mẫu thân của ta dưới hoàng tuyền không thích, cũng sợ ta bị tủi thân cho nên nhiều năm nay vẫn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tái hôn. "

"Phụ thân ngươi đang trong độ tuổi tráng niên, bên cạnh lại không có người chăm sóc, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm như vậy sao?"

Vệ Thanh Anh lộ ra vẻ đau khổ, lắc đầu: "Đương nhiên là không nhẫn tâm. Lúc trước, ta đã nghĩ đến chuyện nếu có một ngày ta gả ra ra ngoài, trong nhà chỉ có một mình phụ thân, ông sẽ cô đơn biết bao. Cho nên đã thuyết phục ông ấy tái hôn kế mẫu. Ông ấy bị ta quấy rầy không có cách nào, có chút động tâm. Ai biết rằng ta lên núi thắp hương gặp chuyện không may, phụ thân tự trách bản thân, cảm thấy ông thiếu chút nữa làm trái lời hứa nên mới gặp chuyện không may. Kể từ đó, cho dù ta có nói gì, phụ thân cũng tuyệt đối không tái hôn nữa."

Nói xong nàng còn nhàn nhạt thở dài.

Thành Thất liếc mắt, nhìn nàng, nàng rũ mắt, giống như thật sự rất thương tâm.

Không ngờ cái người chết tám trăm năm kia rồi vẫn còn chiếm trọn trái tim của Vệ Biện tu. Tại sao nàng không gặp được một nam tử si tình như vậy?

"Có câu nói, bất hiếu có 3 loại, bất hiếu lớn nhất là không có hậu duệ nối dõi. Vệ gia mấy người chỉ có cô là cô nương duy nhất. Nói khó nghe một chút, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ gả cho người khác. Ngươi thật sự có thể trơ mắt nhìn Vệ gia tuyệt hậu sao? Sau khi ngươi gả cho người ta, nhà mẹ đẻ không có huynh đệ, nếu có chuyện gì, ngươi phải dựa vào ai?"

Vệ Thanh Anh ngẩng đầu nhìn nàng ta.

"Tại sao phải xuất giá? Vệ gia chỉ có một cô nương là ta. Hương khói tất nhiên là truyền lại cho ta."

Thành Băng Lan nghe vậy, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, cười lạnh: "Cô nương Vệ gia muốn chọn người ở rể?"

Vệ Thanh Anh có chút xấu hổ, gật gật đầu.

"Nếu đã như vậy, ta chúc Vệ tiểu thư tìm được một lang quân như ý."

Thành Băng Lan nói xong, lạnh lùng đứng lên, cũng không nói lời từ biệt mà rời đi.

Vệ Thanh Anh ngồi bất động, cũng không đi tiễn.

Thành Băng Lan đi ra khỏi viện, không trực tiếp đi ra khỏi phủ, mà rẽ vào một góc, đi về nơi ở của Vệ Biên tu.

Vệ phủ không lớn, chỉ có tiền viện hậu viện. Vệ Thanh Anh ở hậu viện, Vệ Biên tu ở tiền viện. Thành Băng Lan đi qua, biết rõ phòng của Vệ Biên tu ở đâu.

Nàng ta bước đi vội vàng, trên miệng vẫn ngậm ý cười không giải thích được.

Tùy tùng của Vệ Biên tu đã nhìn thấy nàng ta từ xa, vội vàng bẩm báo với đại nhân nhà mình. Vệ Biên tu nhìn qua cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy Thành Băng Lan đang vội vàng đi tới.

Nữ tử này...

Ông vừa nhớ lại lời nàng ta nói lúc nãy với nữ nhi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Một nữ tử lớn lên ở nơi bẩn thỉu như thế, nhất định chuyện gì cũng có thể làm ra. Ngộ nhỡ nàng ta vu oan cho ông, chẳng phải là ông có một trăm cái miệng cũng không thể bào chữa được hay sao?

Nghĩ đến đây, ông liền vội vàng đi ra ngoài. Mặc kệ Thành Băng Lan gọi ra sao, ông cũng điên cuồng chạy ra khỏi phủ.

Thành Băng Lan tức giận giậm chân. Hắn xem nàng là cái gì, là thú dữ hả?

"Vệ đại nhân... Ta có chuyện muốn nói với ngài..."

“Thành thất tiểu thư, Vệ mỗ là nam tử, không muốn làm hại thanh danh của tiểu thư.” Vệ Biên tu đi ra ngoài cửa, mới dám trả lời nàng ta.

Nàng ta cũng đi theo ra khỏi phủ, đau lòng muốn chết nhìn ông. Luận về tướng mạo, Thành Băng Lan tự cho là mình xinh đẹp, cộng thêm vẻ quyến rũ toát ra trong lúc vô tình, nam tử bình thường khó có thể cầm lòng được.

"Vệ đại nhân, Băng Lan có thể vứt đi sự thận trọng của nữ nhi, tại sao ngài lại xem ta như mãnh thú mà trốn chạy?"

Vệ Biên tu hành lễ, đoan chính nói: "Vệ mỗ từ nhỏ đã đọc sách thánh hiền, biết giữa nam nữ phải thận trọng dè dặt. Tình cảm của Thành tiểu thư, thứ cho Vệ mỗ không thể nhận. Năm xưa Vệ mỗ gia cảnh bần hàn, hoàn toàn dựa vào phu nhân đã mất tính toán chi li, xoay sở được lộ phí đường đi thi. Sau khi làm quan đã từng thề cả đời này sẽ không phụ nàng ấy. Ai mà biết nàng ấy làm lụng vất vả, lâu ngày sinh bệnh, sớm đi trước một bước. Dưới Hoàng Tuyền, nàng ấy vẫn đang chờ Vệ mỗ. Hai ngày trước còn báo mộng, tức giận khiển trách Vệ mỗ không chăm sóc tốt cho nữ nhi. Sau khi tỉnh dậy cảm thấy cực kỳ tự trách. Lại một lần nữa thề không phụ nàng ấy, mãi mãi không tái giá! "

“Hay lắm!” Một nam tử qua đường vỗ tay: “Vệ đại nhân tình sâu nghĩa nặng, khiến cho ta thật bội phục.”

Nam tử vỗ tay chính là Mạnh đại nhân của Thuận Thiên phủ doãn.

Thành Băng Lan nhận ra Mạnh đại nhân, vội vàng bày ra bộ dạng thương tâm, lưu luyến không rời ngồi vào kiệu. Thật sự trong lòng nàng ta rất hận, hận không thể giết chết tất cả những người chướng mắt.

Chuyện xảy ra ở cửa Vệ phủ đều được người có tâm nghe thấy, có người còn bắt chước học nói theo nữa. Chưa đến một ngày, Úc Vân Từ ở trong Hầu phủ cũng nghe thấy.

Nàng thầm bất lực, mượn cớ báo mộng không phải chỉ có một mình nàng dự đoán được. Quả nhiên thiên hạ không thiếu người thông minh. Xem ra chuyện của Đình Sinh phải tính toán kỹ lưỡng hơn mới được.

Mặc dù không biết chi tiết tỉ mỉ chuyện xảy ra ở Ngọc Trinh quán, nhưng khi nghe nói các đạo sĩ ở Ngọc Trinh quán làm chuyện bất chính, nàng không hề ngạc nhiên một chút nào. Có thể dưỡng ra một Thành thất có tính tình như vậy, tất nhiên không phải là nơi tốt.

Về phần Thành Quốc công phủ nói Thành thất được nuôi dưỡng ở Ngọc Thanh quán tại Giang Nam, nửa chữ nàng cũng không tin.

Lúc này, nàng đang đứng ở trong viện của Hầu gia, trên tay bưng một bát canh ngọt, nhìn Đình Sinh đang luyện kiếm.

Sau khi Đình Sinh thổ lộ tâm tình với nàng, rõ ràng đã sáng sủa lên một chút. Thiếu niên thì nên có tinh thần của một thiếu niên, suốt ngày nghiêm túc già dặn, trong lòng phủ đầy bóng tối. Làm sao ánh mặt trời có thể chiếu vào được?

Ăn đồ ngọt tâm trạng sẽ tốt hơn một chút cho nên nàng chuẩn bị canh ngọt, chờ Đình Sinh nghỉ ngơi là có thể dùng.

Khuôn Đình Sinh đã nhìn thấy nàng, luyện xong một bộ kiếm pháp thì thu kiếm lại.

"Sư mẫu... Sao người lại đến đưa đồ ăn, việc này cứ giao cho hạ nhân làm là được rồi."

"Cẩm Nhi đi học. Ta ở trong phòng ngoại trừ ngủ thì chính là ngây người, ban ngày có chút buồn chán."

Khuôn Đình Sinh biết lời nàng nói không phải là thật. Trong lòng cảm động tình cảm chân thành của nàng. Cũng may mà có sư mẫu. Gần đây hắn cảm thấy tảng đá đè chặt trong lòng không còn nặng nề như trước nữa.

Hắn thậm chí còn thực sự tin rằng cho dù hắn có khôi phục lại thân nữ nhi thì đó cũng là niềm kiêu hãnh của Khuông gia.

Hắn cầm lấy chén canh ngọt, đứng đó uống cái ực.

Không ngờ vào lúc này, ngoài cửa viện có một người đi vào. Cây cối hai bên rợp bóng, dưới tán cây lốm đốm ánh sáng. Ánh sáng chiếu lên thân ảnh của hắn, lúc sáng lúc tối. Hắn mặc một thân cẩm bào sẫm màu, đôi ủng sa tanh đen. Bước chân mạnh mẽ đi đến gần, hiện ra một gương mặt lạnh lùng.

Cảnh Tu Huyền không đến gần là đã nhìn thấy hai người kia.

Hai người đứng đối diện nhau, một người đang mỉm cười, một người cúi đầu ăn. Nữ tử xinh đẹp, thiếu niên anh tuấn.

Mắt hắn không tự chủ nheo lại. Khi nhìn thấy bát canh trên tay người thiếu niên, ánh mắt lạnh lùng của hắn giống như gió lạnh mùa đông thổi qua nữ tử đang đứng phía trước hành lễ.

"Hầu gia/ Sư phụ..."

Rất tốt, bọn họ vẫn còn biết hắn là phu quân, là sư phụ!

Gương mặt hắn lạnh lùng, lướt qua nàng.

Giống như khí lạnh từ bốn phương tám hướng nổi lên, nàng không khỏi rùng mình.

Nhìn bóng người cao to rắn chắc kia, âm thầm nghĩ.

Hắn đang tức giận sao?