Úc Vân Từ vừa buồn ngủ, nghe tiếng cửa, buồn ngủ lại chạy trốn sạch sẽ. Nàng nhắm mắt lại, nghiêng người giả bộ ngủ, nhận ra người đi vào phòng, có tiếng vải ma sát khi cởi quần áo, sau đó giường bị đè xuống.

Tim nàng vốn lên xuống theo tiếng vang, hắn nằm xuống, nàng lập tức yên ổn, khóe miệng có ý cười.

Thân thể vô ý thức lăn ra bên ngoài, lăn vào cái ôm quen thuộc. Nàng thoải mái thở dài, lúc này mới cảm thấy buồn ngủ đánh úp, ngáp một cái, vùi đầu vào lòng hắn. Trong chốc lát, nàng nặng nề ngủ.

Cách bức tường là nhị phòng Cảnh gia, nhị lão phu nhân lăn qua lộn lại, không ngủ được.

Tối nay viện phía đông cãi cọ ồn ào, lão nhị không thoải mái, uống chút rượu ở ngoài. Hắn về lại mắng con dâu, lại giáo huấn Tề ca nhi.

Gà bay chó sủa, con dâu vừa khóc vừa làm ầm, nói không có cách nào sống qua ngày được nữa, phải về nhà mẹ đẻ. Tề ca nhi càng không không chịu thua, hắn không làm gì còn bị mắng, uất ức đến cáo trạng với bà ta.

Bà ta đau lòng không thôi, an ủi trưởng tôn.

Bà ta đuổi tới nhị phòng, đầu tiên khiển trách hạ nhân. Những tên không có mắt, không thấy lão nhị say xỉn, không biết dìu hắn đi nghỉ ngơi, còn để mặc hắn làm ầm.

Tiếp theo bà ta trấn an lão nhị gia.

Nhà của con dâu có nền tảng, lão gia thông gia có chức quan ngũ phẩm. Con dâu là đích trưởng nữ, lúc trước gả cho lão nhị vì lão nhị có công danh tú tài, hơn nữa bọn họ là nhị phòng Hầu phủ.

Hiện giờ, lão nhị là tú tài, còn chưa tiến thêm một bước. Nhị phòng còn bị tách ra khỏi Hầu phủ, tự lập môn hộ. Lão gia thông gia thường cho bà ta xem sắc mặt, tính tình con dâu cũng ngang ngược hơn, vênh mặt hất hàm sai khiến người khác ở Đông viện. Phàm là nàng ta không hài lòng, sẽ đòi về nhà mẹ đẻ.

Nàng ta nén giận, kiềm chế không phát tác.

Ai bảo nhị phòng bọn họ hiện tại nghèo túng đến mức phải xem sắc mặt của thông gia quan ngũ phẩm.

Từ khi bà ta biết chất nhi đại phòng là quỷ đoản mệnh, đã có tâm tư kia. Trước đó, bà ta còn không vội, chờ chất nhi chết, tước vị Hầu phủ sớm hay muộn cũng sẽ là của nhị phòng.

Bà ta nào ngờ đứa trẻ kia càng sống càng khỏe, sau đó học kiếm pháp Khuông gia, càng cường tráng, không giống tên đoản mệnh. Bà ta thấy hắn càng lợi hại, còn cưới vợ mới nóng vội.

Năm nào bà ta cũng nói với bản thân nhị phòng nhất định có người nổi bật, ngăn chặn đại phòng. Bà ta nghĩ rằng nếu lão nhị trúng cử, tình huống còn có thể xoay chuyển. Ai ngờ năm nay lão nhị vẫn thi rớt, năm nào cũng ngóng trông, năm nào cũng thất bại.

Bà ta vất vả khuyên con dâu, trấn an trưởng tôn, đã kiệt sức. Bà ta nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của nhị phòng, nào còn ngủ được.

Lòng bà ta như lửa đốt, cũng không thể chờ nữa, chờ nữa Tương tỷ nhi sẽ lớn.

Tương tỷ nhi còn chưa quyết định hôn sự, cứ nghĩ rằng lão nhị trúng cử. Tương tỷ nhi có ca ca là cử nhân, có thể dễ dàng thuyết phục người khác. Hiện tại nhìn xem, vẫn là công dã tràng.

Một đêm trằn trọc, sáng sớm tinh mơ hôm sau, bà ta dẫn Cảnh Tương, cầm theo quà đáp lễ, gõ cửa trước Hầu phủ.

Người gác cổng Hầu phủ mở hé cửa, bảo chờ đợi, phái người đi hậu viện thông báo phu nhân. Hôm nay Úc Vân Từ thức dậy trễ, tinh thần không tốt lắm.

Nàng vừa ngái ngủ vừa bảo Thái Thanh cho người dẫn họ vào.

Nhị lão phu nhân là trưởng bối, không có đạo lý bị từ chối ngoài cửa, nàng vẫn đồng ý tuân thủ lễ nghĩa này. Nhưng nếu trưởng bối không đáng để tôn trọng, đưa ra yêu cầu quá phận, vậy đừng trách nàng không cho mặt mũi.

Không bao lâu sau, nhị lão phu nhân và Cảnh Tương được mời vào.

Úc Vân Từ cười, gọi nhị thẩm, bảo họ ngồi xuống.

Cảnh Tương hôm nay cố ý ăn diện, đảm đương nổi mấy chữ đoan trang tú nhã. Nhưng cô nương này đang khó chịu, nhìn cách bài trí trong phòng.

So với lần trước, căn phòng này được sắp xếp tinh xảo hơn.

Nếu nàng ta là tiểu thư Hầu phủ, nào bị một tiểu quan lục phẩm ghét bỏ xuất thân của nàng ta chứ? Huống chi tên kia chỉ là thứ trưởng tử của tiểu quan gia lục phẩm.

Càng nghĩ càng khó chịu.

Tiểu quan gia lục phẩm làm nương nàng ta tức giận, mấy ngày không ăn ngon. Bà ta giận dỗi, thế nào cũng phải tìm cho nàng ta một hộ gia đình tốt hơn nữa, liên tiếp xem cho nàng ta mấy hộ gia đình, còn chưa được quyết định.

Người khác không nói ngoài miệng, người trung gian ậm ừ vài câu, đại ý vẫn là gia thế nhị phòng bọn họ quá kém. Môn đăng hộ đối, nếu không phải bọn họ nhị phòng họ Cảnh, chỉ sợ người khác còn không nhắc đến hôn sự.

Nàng ta cắn môi, nương sáng nay nói với nàng ta muốn gả nàng ta cho người trong sạch, cần phải cầu xin tam tẩu.

Úc Vân Từ thấy nàng ta, biết hai mẹ con này có suy nghĩ gì.

Nhị lão phu nhân cười nói: “Hôm qua phu nhân phái người đưa bánh trung thu, ta nếm rồi, rất ngon. Cũng là phu nhân có tâm tư tỉ mỉ, có thể nghĩ ra cách ăn như vậy.”

“Nhị thẩm nhận được quà thì tốt, ta vốn muốn phái người đi hỏi một câu, có phải quà chưa được đưa đến không? Đêm qua nhị ca uống rượu, ồn ào ở cửa Hầu phủ, nói ta và Hầu gia không hiếu thuận, ngày lễ ngày tết mà không có quà cáp gì cả. Ta thật sự oan uổng, bánh trung thu được làm ra, chuyện đầu tiên mà ta làm chính là sai hạ nhân đưa đến chỗ nhị thẩm.”

Nàng nói xong, tỏ vẻ uất ức.

Nhị lão phu nhân bị nàng chặn họng, cười gượng nói: “Nhị ca ngươi thi rớt, có chút không dễ chịu. Hắn uống rượu, có lẽ không biết hắn đã làm gì. Cháu dâu bao dung nhiều hơn, đừng tức giận với hắn. Ta nhìn bánh trung thu kia là biết tốn tâm tư, biết ngươi dùng tâm.”

“Đều là cách ăn các bà tử phòng bếp nghĩ ra, nếu nhị thẩm thấy ngon, lát nữa ta sai bọn họ lấy công thức đưa cho nhị thẩm.”

Nhị lão phu nhân làm như thụ sủng nhược kinh, liên tục chối từ, “Sao mà được chứ, ta chỉ nhắc thôi, phu nhân khách sáo quá rồi.”

Nàng muốn bà ta khách sáo, nếu nhị phòng an phận, nàng đồng ý khách sáo ở chung với bọn h. Nhưng nhị phòng muốn bày trò, thứ lỗi nàng không thể phụng bồi.

Nhưng nàng cũng hào phóng chia sẻ công thức làm bánh trung thu, cũng chẳng có kỹ thuật gì đặc biệt.

Nàng cho Truyện Họa chạy đến phòng bếp, viết công thức. Nhị lão phu nhân nhận lấy công thức, còn nói ngại quá, nhưng vẫn xếp tờ giấy công thức đặt vào tay Cảnh Tương.

“Tương tỷ nhi cất đi, sau này con gả đi rồi, có thêm một món đồ quý cất dưới đáy hòm, nhà chồng cũng sẽ xem trọng con. Đến lúc đó, con phải cảm ơn tam tẩu con đấy.”

Cảnh Tương xấu hổ tiếp nhận, cẩn thận cất vào tay áo.

Úc Vân Từ nhướng mày, chờ nhị lão phu nhân nói tiếp.

Quả nhiên, nhị lão phu nhân quay đầu, thở dài, “Đều là ta làm nương vô dụng, đến bây giờ cũng không chọn được người trong sạch cho Tương tỷ nhi. Phu nhân thiện tâm, lại là tam tẩu của Tương tỷ nhi, nhị thẩm phải đem mặt già này, đi làm phiền ngươi là tam tẩu, lo lắng cho nó.”

“Nhị thẩm muốn ta làm gì?”

Nhị lão phu nhân nghe xong, vội nói: “Phu nhân có mặt mũi, nhiều phương pháp. Sau này phu nhân ra cửa, không ngại dẫn Tương tỷ nhi ra ngoài đi dạo.”

Bà ta muốn nàng ra cửa làm khách, dẫn theo Cảnh Tương.

Nhị lão phu nhân tham lam, ánh mắt đúng là cao.

Bà ta sợ nàng không đồng ý, lại nói: “Phu nhân, cô nãi nãi gả chỗ tốt, cũng là trợ lực cho nhà mẹ đẻ. Tương tỷ nhi của chúng ta là đứa trẻ hiểu lễ nghi nhất, biết báo ân, tương lai có nhân duyên tốt, chắc chắn nhớ đến con.”

Úc Vân Từ nhìn Cảnh Tương, Cảnh Tương nắm chặt khăn tay, không biết là khẩn trương hay là khó xử.

Nàng nhớ rõ dáng vẻ xem kịch vui của hai mẹ con này vào ngày đầu tiên nàng xuyên tới đây. Lúc này mới qua bao lâu, họ đã tới cầu xin nàng, đúng là phong thủy luân lưu chuyển.

“Không phải ta không giúp, mà là ta làm khách của người ta, không phải Quốc Công phủ thì cũng là thế gia khác. Cho dù là thứ tử của bọn họ, cũng cưới thứ nữ đại phòng nhà cao cửa rộng hoặc đích nữ quan cấp thấp.”

Nàng nói xong, sắc mặt Cảnh Tương trắng bệch.

Thân phận địa vị, lại là ý này. Vì sao tất cả mọi người không nhìn thấy cái tốt của nàng ta, chỉ để ý xuất thân của nàng ta? Luận diện mạo, nàng ta tự nhận bản thân nằm ở tầm trung, luận nữ công gia chánh, nàng ta tin chắc không có mấy ai có thể sánh với nàng ta.

Nàng ta tin dù gả vào nhà cao cửa rộng, cũng có thể hiền tuệ biết lễ, được nhà chồng kính yêu.

Tam tẩu này có tư cách gì nói nàng ta?

Nàng ta đang muốn mải lại, bị nhị lão phu nhân đè tay.

Sắc mặt nhị lão phu nhân rất khó coi, bà ta nhìn Úc Vân Từ.

Úc Vân Từ cũng không né tránh, để mẹ con họ nhìn nàng.

Nhị phòng không có ai làm quan trong triều đình, chỉ có một người làm quan trong triều đình là lão đại Cảnh Tu Văn, nhưng cũng là chức võ vệ Chánh bát phẩm. Bọn họ có gia thế như vậy, nhà tiểu quan cũng chướng mắt họ. Nhị lão phu nhân còn muốn dụ nàng, Cảnh Tương gả vào nhà cao cửa rộng, cũng mơ mộng thật đấy.

Bọn họ nhìn nhau, người bại trận trước là nhị lão phu nhân.

“Phu nhân… Tương Nhi có diện mạo và nhân phẩm, ngươi…”

“Nương, ngươi hà tất cầu xin tỷ ta!”

Cảnh Tương đứng bật dậy, “Nữ nhi thấy tam tẩu vốn không có ý giúp chúng ta, cái gì mà xuất thân, đang tìm cớ mà thôi. Nếu tỷ ta thật có lòng, nữ nhi không tin không tìm được gia đình thích hợp.”

Úc Vân Từ lạnh mặt, Cảnh Tương nói không sai.

Nếu nhị phòng thức thời, nàng vui vẻ giúp bọn họ. Họ lấy danh nghĩa Hầu phủ kết thân với người khác, tuy rằng Cảnh Tương gả không gả cho thế gia đứng đầu, vẫn có thể gả cho thứ tử nhà bình thường.

Dựa vào cái gì chứ?

Dựa vào cái gì mà nàng phải mưu tính thay cho mấy tên vong ơn như nhị phòng?

“Nhị thẩm, ngươi xem Tương tỷ nhi kiêu ngạo chưa kìa. Theo ta thấy, muội ấy đâu cần người khác giúp đỡ, nói không chừng có thể tự tìm được lang quân như ý. Nhị thẩm lo nhiều rồi.”

Ngực nhị lão phu nhân phập phồng, bà ta có thể nghe ra ý trong lời nói của nàng. Cháu dâu đang mắng người ta, cái gì mà tự tìm lang quân, không phải đang mắng Tương Nhi?

Nữ nhi của bà ta biết lễ nghi, giữ bổn phận, nào không có liêm sỉ như phụ nhân trước mắt, cấu kết làm bậy với biểu ca. Người khác không biết, bà ta rõ ràng.

Ngày đó rõ ràng Thẩm thiếu gia và cháu dâu làm bậy với nhau, chỉ là cháu dâu cho rằng giấu trời qua biển, không ai biết chuyện đó. Ai ngờ không chỉ có Đỗ thị, bà ta cũng nghe được chuyện.

Bà ta không ngờ chuyện sẽ biến thành như vậy.

Phụ nhân trước mắt vờ đoan trang, còn chế nhạo Tương Nhi, bà ta hận không thể xé nát miệng của đối phương.

Nhưng bà ta nghĩ đến Thẩm thiếu gia mất tích, lại có chút sợ hãi. Thẩm thiếu gia mất tích, sống không thấy người, chết không thấy thi thể. Quảng Xương Hầu phủ làm bộ làm tịch tìm mấy ngày, không tìm ra hắn.

Bà ta hoài nghi Thẩm thiếu gia cản trở chuyện của ai đó, bị kẻ khác lén lút diệt khẩu.

Mà người kia, trừ phụ nhân trước mắt, bà ta không nghĩ ra được người thứ hai.

Bà ta sợ hãi, không dám nói, chỉ đành gào, “Phu nhân, ngươi chướng mắt chúng ta, cũng không nên nói thế sỉ nhục người khác…”

Úc Vân Từ đau đầu, không nên cho hai người này vào phòng. Xem ra nàng không thể có hiền danh, muốn có hiền danh kính trọng trưởng bối, phải làm bản thân uất ức.

“Nhị thẩm nói không sai, ta chướng mắt nhị phòng các ngươi. Nhị phòng các ngươi có gì đáng để ta coi trọng? Chuyện các người đề cập, thứ lỗi cho ta không làm được, mời về cho.”

“Phu nhân, mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây, ngươi có thể bảo đảm không cầu xin chúng ta?”

Nhị lão phu nhân xụ mặt, kéo Cảnh Tương đứng lên, căm tức nhìn nàng.

Nàng mỉm cười, “Ta đúng là không sợ, dù có ngày đó, Hầu phủ chúng ta có nghèo túng cũng sẽ không cầu xin các ngươi, điểm này, nhị thẩm đại có thể yên tâm. Còn nữa, nhị phòng các ngươi dựa vào cái gì có thể có mặt mũi chứ, dựa vào cậu con trai thi mười mấy năm cũng chẳng thi đậu hay là dựa vào đứa cháu trai, còn nhỏ đã biết bày trò hại người khác? Trưởng bối không ngay thẳng, hậu bối chắc chắn xiêu vẹo. Nhị phòng các ngươi muốn lên cao, mấy thế hệ này cũng chẳng thể lên cao nổi đâu.”

Về trăm năm sau, nàng không quản được.

Nhị lão phu nhân bị nàng nói thế, sắc mặt xanh trắng.

“Hay lắm… Hay lắm… Ta xem các ngươi có thể đắc ý được bao lâu…”

Úc Vân Từ cười, không quan tâm bà ta. Ít nhất lúc bà ta chết, bọn họ còn đắc ý. Nàng thầm nói, không nói ra ngoài.

Hai mẹ con nhị phòng tức giận rời đi, Thái Thanh lo lắng nói: “Phu nhân, nhị lão phu nhân liệu có đi khắp nơi nói xấu, ở phía sau ngán đường phu nhân không?”

Nàng uống một ngụm trà, chậm rì rì nói: “Lòng tham không đáy, dù ta giúp bọn họ thì thế nào chứ? Họ vĩnh viễn không biết đủ, có một thì có hai, dù ta đối xử tốt với bọn họ như thế nào, lúc họ nên ngáng chân, sẽ không nương tay. Nếu ta tốn công vô ích, hà tất làm việc ngu ngốc. Kệ họ đi, không gây ra sóng to gió lớn gì đâu.”

Nhị phòng trước kia còn ít chơi xấu sau lưng sao?

Nàng không thể không để bụng.

Thái Thanh nghe nàng nói, vội nói: “Vẫn là phu nhân nhìn thấu, nô tỳ nghĩ sai rồi.”

Nàng cười, nhớ tới Đàn Cẩm, hỏi: “Đợi lát nữa Cẩm thiếu gia đi học về, bảo hắn lại đây.”

Thái Thanh đồng ý.

Giờ Tỵ vừa qua, Đàn Cẩm tan học trở về.

Đàn Cẩm mặc áo gấm xanh đen, cài phát quan. Thân thể nhỏ bé ngay thẳng, gương mặt non nớt có vẻ nghiêm túc. Đứa bé bước qua bậc cửa, nghiêm túc biến mất, đứa bé chạy tới chỗ nàng.

“Cữu mẫu.”

Nàng giang hai cánh tay, ôm chầm hắn. Hắn mập hơn, trông trắng trẻo đáng yêu. Một lớn một nhỏ ngồi cạnh bàn dùng cơm trưa, nàng nghe tên nhóc nhắc tới sâu bướm đứa bé nuôi.

“Cữu mẫu, mấy con sâu kia tạo kén rồi!”

Ánh mắt Đàn Cẩm sáng ngời, có chút đắc ý. Đứa bé nuôi những con sâu đó, bây giờ tụi nó đã tạo kén. Hắn biết cuối cùng chúng nó sẽ biến thành bướm như cữu mẫu nói.

“À, vậy à?”

Nàng cũng bất ngờ, thực ra, nàng không nghĩ đứa bé sẽ thành công. Bướm sống ngoài trời, dựa theo quy luật tự nhiên, chúng sẽ tạo kén để lột xác thành bướm. Nàng chưa bao giờ trông thấy bướm nuôi bởi người.

Đàn Cẩm thấy nàng hứng thú, nhỏ giọng thần bí đề nghị, “Cữu mẫu muốn xem không?”

Nàng đương nhiên muốn xem, làm nhân chứng đấy.

Nàng chứng kiến lần đầu tiên tên nhóc thành công, tuy rằng bé nhỏ, cũng có chút không vinh quang lắm. Nhưng trong mắt nàng, một đứa trẻ có thể kiên trì làm một chuyện mãi cho đến khi nó có kết quả, đã là một chuyện đáng để khen thưởng.

Nàng nắm tay Cẩm Nhi, đi đến sân hắn.

Trong sọt tre, nhánh cây khô khốc, mấy cái kén cứng màu xám tro. Kén không lớn, tổng cộng có ba cái.

“Cẩm Nhi giỏi quá.” Nàng tự đáy lòng khích lệ, nhìn gương mặt trắng nõn của tên nhóc chậm rãi đỏ, ngượng ngùng cười.

“Ngày mai Cẩm Nhi muốn Đình Sinh ca ca tới xem.”

“Được, ngày mai Đình Sinh ca ca luyện công xong, con có thể bảo ca ca đến đây chơi.” Nàng mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt cổ vũ. Cẩm Nhi thích Đình Sinh, có thể sợ quấy rầy Đình Sinh luyện võ, rất ít khi đi tìm hắn chơi. “Cẩm Nhi rất thích Đình Sinh ca ca?”

Nàng vừa xoa đầu của hắn vừa hỏi.

Đàn Cẩm gật đầu mạnh, “Cữu mẫu, Cẩm Nhi thích cữu mẫu nhất, thích Đình Sinh ca ca thứ hai. Đình Sinh ca ca thơm, như cữu mẫu.”

Nàng không nhịn được bật cười, càng từ ái nhìn hắn. Tên nhóc sợ nàng thương tâm, còn bày ra địa vị của nàng, tiếp theo mới là Đình Sinh.

Chỉ là Đình Sinh thơm tho ở trong lòng hắn?

Đúng rồi, Đình Sinh dù thích múa đao kiếm như con trai, nhưng thích sạch sẽ, mỗi lần luyện công xong, sẽ tắm gội thay quần áo. Còn nữa, nam tử và nữ tử không giống nhau, nữ tử không có khả năng có nhiều mùi mồ hôi như nam tử.

Xem ra, nàng tìm thời cơ, nhắc nhở Đình Sinh một chút.

Cẩm Nhi nhìn ra gì không quan trọng, sợ có người thấy hắn không thích hợp.

“Cữu… Cữu.” Đàn Cẩm đột nhiên thay đổi sắc mặt, đứng thẳng, chờ đợi bị giáo huấn.

Nàng kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy nam nhân cao ráo.

“Sao ngài biết ta ở chỗ này?”

Ánh mắt hắn sâu thẳm, phủ trừ mấy sân của chủ tử, nàng còn có thể đi nơi nào?

Nàng cúi đầu, nhìn thấy Đàn Cẩm khẩn trương, cười nói: “Cẩm Nhi, con để cữu cữu xem những con sâu tạo kén của con đi. Hầu gia, ta nói cho ngài nghe, Cẩm Nhi của chúng ta lợi hại lắm, nó nuôi mấy con sâu trên cây tạo kén.”

Cảnh Tu Huyền nghe vậy, nhìn thấy phu nhân nháy mắt.

“Ở đâu?”

Hai chữ ngắn gọn làm Đàn Cẩm suýt nhảy lên. Thân thể nhỏ bé vội đi dọn sọt tre, hắn giơ cao, “Cữu cữu xem…”

Tuy sọt tre không nặng, nhưng đối với một đứa trẻ mấy tuổi mà nói, vẫn khó khăn.

Nàng buồn cười nâng sọt tre, “Hầu gia, ngài thấy chưa, Cẩm Nhi của chúng ta lợi hại không?”

“Không tồi.” Hắn nhàn nhạt nói, nhìn thấy đứa trẻ dùng lực, mặt có chút hồng, hắn cụp mắt nói: “Cẩm Nhi… Có muốn tập võ không?”

Đàn Cẩm sợ ngây người, cữu cữu hỏi hắn muốn tập võ không?

Úc Vân Từ nhận sọt tre, đặt sang một bên. Chuyện tập võ phải tự nguyện, tuy nàng cho rằng là chuyện tốt, nhưng không thể làm chủ thay Cẩm Nhi.

Một lát, Đàn Cẩm gật đầu, “Cữu cữu, Cẩm Nhi muốn!”

Hắn muốn tập võ, nghĩ đến có thể lợi hại như Đình Sinh ca ca. Càng quan trọng là nói không chừng có một ngày, hắn sẽ lợi hại như cữu cữu. Hơn nữa nếu hắn tập võ, có thể thường xuyên nhìn thấy cữu cữu, ở bên cữu cữu.

“Được, ba ngày sau, giờ Mùi con tới tìm ta. Còn nàng nữa, cũng phải học.”

Ngón tay thon dài chỉ vào nàng, nàng sửng sốt, liên quan gì đến nàng?

“Thiếp?”

“Không sai, chính là nàng. Nàng thì không cần đúng giờ, ta rảnh sẽ dạy nàng.”

Nàng cân nhắc, không cần đúng giờ nghĩa là linh hoạt. Bây giờ hắn bận rộn như thế, chưa chắc ngày nào cũng rảnh. Tuy nàng không hứng thú với tập võ, nhưng có thêm kỹ năng, cũng chẳng sao cả. Nếu nàng gặp chuyện gì đó, cũng không đến mức mặc người ta xâu xé.

Nàng không dây dưa, đồng ý với hắn.

“Chỉ là vì sao là ba ngày sau?”

Nàng nghi hoặc hỏi, chẳng lẽ dạy người ta tập võ, còn phải xem ngày hoàng đạo?

“Nàng lát nữa sai bọn nha đầu thu dọn mấy bộ quần áo, chúng ta ra cửa mấy ngày.”

Hắn nhàn nhạt nói, nhấc chân ra cửa.

Nàng “À” một tiếng, dặn dò Cao thị. Cẩm Nhi lát nữa phải nghỉ trưa, bảo họ cẩn thận chăm sóc. Sau đó nàng ngồi xổm, sửa lại quần áo cho Đàn Cẩm, nhỏ giọng dặn dò vài câu.

Đàn Cẩm còn đắm chìm trong hưng phấn cữu cữu muốn dạy hắn tập võ, nàng nói gì cũng liều mạng gật đầu, nàng buồn cười.

Nàng dặn dò xong, rời đi.

Nàng đuổi theo nam nhân, nhịn không được mở miệng hỏi: “Hầu gia, chúng ta đi đâu?”

“Bệ hạ đi săn thú mùa thu, quan viên cần dẫn gia quyến.”

Săn thú mùa thu?

Chẳng phải là buổi săn thú quy mô lớn, đây chính là tiết mục hoàng gia thích nhất. Nếu không phải hôm nay hắn nhắc chuyện này, nàng không nhớ nổi cổ đại còn có trò này.

Lòng dao động, nàng chưa tham gia lễ hội tập thể long trọng như vậy bao giờ.

“À, thật à? Thiếp phải chuẩn bị gì?”

Nàng hỏi xong, ánh mắt bắt đầu xa xăm. Nàng có cần đem theo quần áo nhẹ nhàng năng động, liệu có sắp xếp để nữ tử cưỡi ngựa bắn tên không? Nàng không biết mấy trò đó, làm sao bây giờ?

Hắn nhìn ra suy nghĩ của nàng, mắt có ý cười, “Không cần cố tình chuẩn bị gì cả, giống bình thường đi ra ngoài, đem quần áo và dụng cụ tùy thân là được. Nàng chọn vài bộ quần áo để gặp khách và mặc thường ngày.”

Nói cách khác, bệ hạ đi săn thú, dẫn nương nương trong cung. Cho nên các đại thần mới được cho phép dẫn gia quyến, thứ nhất là nói chuyện với các nương nương, thứ hai là nữ nhân xã giao với nhau.

Nàng hiểu, có suy nghĩ trong lòng.

Xem ra nàng nghĩ quá nhiều, nghĩ nam tử muốn tổ chức tỷ thí săn bắn, bọn nữ tử cũng sẽ có thi đấu quy mô nhỏ với nhau. Thật sự không trách nàng nghĩ như vậy, chủ yếu là trước kia xem TV nhiều.

Rốt cuộc nàng vẫn hưng phấn, đây là lần đầu tiên nàng tham gia lễ hội long trọng như vậy kể từ khi xuyên tới đây.

Nàng về phòng, gọi Thái Thanh và Truyện Họa, chủ tớ vui mừng thảo luận quần áo cần đem theo. Bọn họ lấy quần áo trong tủ xem.

Cảnh Tu Huyền ngồi một bên, lẳng lặng nghe họ nghị luận. Hắn thường nhận được ánh mắt vui vẻ và mong chờ của nàng.

Nàng mặc váy bó eo màu lựu, nhìn hắn.

Hắn gật đầu, nghe nàng dặn dò Thái Thanh đem bộ quần áo kia, thanh âm vui vẻ, nàng đang ngâm nga.

Tiếng ca không có lời, chỉ có điệu, phong cách hoạt bát. Hắn chưa nghe bao giờ, trong nhịp điệu đều là tâm tình vui vẻ ngăn không được, dường như bướm bay tán loạn, vòng quanh nàng.

Hắn tĩnh tâm lắng nghe, cụp mắt, cảm nhận nàng vui vẻ, cúi đầu cười.