Ha ha....!Tứ Du và Lân Diễm thấy vậy không khỏi mỉm cười.
Các ngươi cười...!cái gì? Linh Lung liếc mắt hai người nghi hoặc lên tiếng.
Linh Lung cô nương ngốc không kém ta nha! Khả Nhi ở một bên thầm nói.
Đối phương sao mà tai thính, nghe được lời nói này lông xù hết lên đưa tay bóp má Khả Nhi nói: Tiểu cô nương ngươi nói cái gì?
Ta...!ta...!không...!nói gì...nha! Khả Nhi bị nàng ta bóp, vẹo đến méo miệng có chút khó khăn khi nói.
Linh Lung nếu như đem ra so sánh.

Ngươi và người ta cũng không hơn kém bao nhiêu đâu.

Lân Diễm nhìn hai người đang quậy phía trước lên tiếng.
Không sao.

Nàng ta không thích là chuyện của nàng ta.

Ta thích là được.

Linh Lung mạnh miệng trả lời.
Phu xe đánh nhanh lên chút.

Không cả, người ta giết đến tận nơi bây giờ.

Nàng quay ra phía cửa xe hét lớn.
Rồi rồi...!Tiếng nói vô cùng bất đắc dĩ của Dạ Trần truyền vào.
Lộc cộc...!Lộc cộc...!Chiếc xe rung lắc dữ dội.
Đội trưởng ngươi biết đánh xe không vậy.

Linh Lung ở bên trong ngã trái ngã phải kêu lên.
Tại sao lại như vậy? Tiếng nói không thể ngờ của Dạ Trần thốt lên.
Đằng xa hắn cảm nhận được một nguồn ma lực cực lớn đang tiến đến đây.

Đúng hơn là nhắm đến chiếc xe ngựa này.
...!Lân Diễm và Tứ Du hai mắt không thể nào tin nổi nhìn vào nhau.
Tại sao lại nhanh đến vậy? Không lẽ...!Linh Lung nhìn ra đằng sau vô cùng bất ngờ lại tiếng.
Nói đúng hơn là có chút choáng váng.
Ngoại trừ Khả Nhi và Ngũ Kiếm đang ngủ say, thì tất cả mọi người đều cảm nhận được sau lưng mình có một nguồn ma lực vô cùng sắc bén và lạnh lẽo.


Thứ mà chỉ có được khi tay đã nhuốm quá nhiều máu tanh.
Tiểu Mã huynh vất vả cho huynh rồi! Dạ Trần đôi mắt khẽ liếc nhìn con ngựa khoẻ mạnh phía trước có chút xin lỗi, chân thành lên tiếng.
Hí hí...!Ngựa phía trước như cảm nhận được gì hí lên điên cuồng.
......
Không ngờ hắn ta lại mạnh như vậy!
Tuệ Hàn Uyên nửa quỳ, một tay chống lên mặt đất, khoé miệng rỉ máu cắn răng thầm nói.
Tí tách...!cạch...!cạch...
Xung quanh nàng băng hoả lưỡng trọng thiên không ngừng thôn phệ lẫn nhau.
Ngước nhìn lên bầu trời nàng vẫn còn cảm thấy kinh hãi.
Chỉ vừa mấy đây thôi nàng còn tưởng tận thế hàng lâm cơ chứ.
Khuôn mặt mỹ nhân đạm buồn, Tuệ Hàn Uyên thở dài nhìn đằng xa thầm nói: Ta chỉ làm được đến mức này...!Hi vọng các ngươi không sao!
Trên lầu hai một giọng nói vang lên.
Tốn không ít công sức của ta.

Một lão giả tóc bạc khẽ cắn răng, mắt nhìn trời có chút tiếc nuối lên tiếng.
Chậc..

cứu bên này, lại hại bên kia.

Tên kia mà biết được chính ta phá hoại, có trách ta không đây? Lão giả ánh mắt sáng khẽ run, khuôn mặt nháy mắt biến đổi, càng nghĩ càng trở lên khó coi.
Không được...!phải bẻ gãy hai chân của tên nhóc Tuyên gia kia mới được.
Như thế có phải hơi quá, còn gì nữa chứ! Nhưng lỡ như...!— QUẢNG CÁO —
Lão giả không ngừng lẩm bẩm đưa ra ý kiến, một mình mình quyết, một mình mình tự phủ nhận...
Chúng ta cũng nên rời đi thôi.

Một thân ảnh thần bí khẽ nói với người bên cạnh.
Đã lấy được? Đối phương khẽ hỏi.
Thân ảnh thần bí khẽ gật đầu nói: Coi như nhiệm vụ hoàn thành.

Ta sẽ đi trước giao cho chủ nhân.

Ngươi ở lại bố trí...!có chuyện gì mau chóng báo lại cho ta.
RÕ..!!
Nơi này có vẻ hết chuyện rồi.

Chúng ta về thôi.


Thanh niên cầm quạt khuôn mặt tiếc hận nhìn xuống dưới võ đài, thở dài vô lực lên tiếng.
Chúng ta cứ như vậy...!mà về.

Ngươi đằng sau hắn khuôn mặt vô cùng khó coi khẽ thưa.
Ngươi dám ở trước cửa Diệt Ma Hội làm loạn.

Thiếu niên cầm quạt hừ lạnh một tiếng, gắt gỏng hỏi.
Thuộc hạ không dám.

Đối phương sợ hãi vội cúi đầu.
Đi...
Lần này coi như bỏ.

Ở một bên khác, thân ảnh mặc bạch y tái nhợt khẽ thốt lên.
Thiếu gia hay là...!Người bên cạnh ghé nhẹ bên tai hắn thầm nói điều gì đó.
Bốp...!Một tiếng vang dội vang lên.
Đồ ngu...!ngươi tưởng ta là heo sao?
Thân ảnh mặc bạch y một tay vả, miệng thì mắng to tên xui dại mình trước mắt.
Hắn vậy mà dám khuyên mình đi làm loạn nơi đó.

Đúng là đáng chết.
Cái này chỉ là chuyện nhỏ, ngươi mà làm như vậy sẽ thành chuyện lớn...!ĐỒ NGU ạ.

Hắn trừng mắt, hét vào mặt tên thuộc hạ.
Hoàng đế không gấp, thái giám đã gấp...!ĐÁNG ĐÁNH!
Tên khốn Lục Ba kia vậy mà đoán đúng.

Biết trước đã không đi làm chuyện này.

Hắn thở dài, ôm hận xoay người rời đi...
Mau đi đến Diệt Ma Hội.
Không được để cho đám người kia chú ý.
Một thân ảnh khác ở lầu hai vội nói với người bên cạnh.

Chuyện ở nơi này không cần lo.

Nhà ta không thiếu nhất chính là Ma Kim.

Thấy đối phương còn định lên tiếng, hắn liền nói luôn.
Hắn làm sao lại không biết, đám người này sợ khi quay về phải chịu phạt cơ chứ.
Mọi chuyện ta sẽ gánh! Hắn quả quyết lên tiếng.
......
Dạ Trần nhanh lên, hắn sắp đuổi đến rồi! Tiếng hô to của Linh Lung vang lên.
Tránh đường cho ta.

Dạ Trần vừa thúc dục dây cương trong tay, vừa hét to với đám người bên đường.
Tên kia bị cái quái gì vậy...!ma đuổi sao? Có người đi đường suýt bị đụng trúng, bất mãn phỉ nhổ.
Vù...!Một thân ảnh như mũi tên bắn dùng tốc độ người thường khó mà nhận ra lướt qua mắt hắn.
— QUẢNG CÁO —
Đối phương lấy tay dụi dụi mắt, mặt ngu ngơ lên tiếng: Không lẽ ta nhìn nhầm!
Đám tặc tử...!CHẠY ĐI ĐÂU! Tiếng gào to như dã thú vang vọng một góc trời.
Chó ngoan không cắn người.

Ngươi là chó sao? Tiếng nói khinh thường của Linh Lung vang lên.
Là ngươi, tên khốn...!ta phải rút lưỡi ngươi.

Tuyên Úc mắt đỏ au mở to miệng gầm lên.
Lại đây cắn ta nè!
Tiếng nói trêu ngươi của Linh Lung lại một lần nữa vang lên làm cho Tuyên Úc đuổi đằng sau tức đến xì khói.
Bộp..

bộp...
Mệt chết ta rồi! Linh Lung vỗ nhẹ ngực, cảm xúc nói.
Diễm Nhi cho ta miếng nước à! Nàng nói tiếp.
...!Lân Diễm có chút ghét bỏ nàng ta vội quay đầu ra sau.
Đây...!Tứ Du lấy ra một bình đựng nước đưa cho Linh Lung.
Để ta uống một ngụm đã.

Linh Lung cười hì hì, vội mở lắp ra đưa lên miệng nhỏ.
Nàng còn chưa kịp uống, giọng nói của Dạ Trần đã truyền vào.
Phía trước là Diệt Ma Hội rồi.
Linh Lung...
Có chuyện gì? Linh Lung không khỏi bất mãn, bỏ bình nước trong tay xuống nói.
Chửi hắn tiếp à! Dạ Trần khẽ nói.
Hả? Linh Lung nghe vậy không khỏi trợn trừng mắt.
Không được sao? Tiếng nói nghi hoặc của Dạ Trần truyền vào.

Ực...!ực...!Linh Lung tức giận không nhẹ vội đưa bình nước trong tay lên uống như chưa bao giờ được uống vậy.
...!Mọi người có chút khó hiểu nhìn lại nàng.

Dạ Trần ở bên ngoài thì sốt ruột dỏng tai lên nghe.
Hừ...!Nàng bất mãn lên tiếng: Cái đấy không phải chửi...!mà là giảng đạo lí.
Các ngươi hiểu không?
Ầm...
Đám người Dạ Trần nghe vậy ngơ ngác, ngã lăn ra xe.
Hình như..

có chút không được đúng đi.

Dạ Trần dè chừng, khẽ lên tiếng.
Sai lại không đúng được!
Linh Lung bất mãn, hai tay chống eo kêu lên.
...!Mọi người chăm chú nhìn lại, Dạ Trần cũng thò đầu vào xem sao.
Chỉ có người khác mắng người, ta Linh Lung không bao giờ mắng người.

Ta chỉ nói đúng sự thật thôi! Nàng hất cằm, tự hào mang theo chút ngạo nghễ liếc nhìn đám người ngu muội này.
Của ngươi tất! Dạ Trần mí mắt khẽ giật, vội rút cổ lại để lại một câu.

— QUẢNG CÁO —
Ngươi đúng là cực phẩm trong cực phẩm nha, Linh Lung hảo bằng hữu! Tứ Du vội lên tiếng.
Không biết là khen hay là chê nữa.
Càng ngày ở gần ngươi.

Ta càng nhận ra nhiều điều thú vị được sinh ra trên Thế Giới rộng lớn này.

Lân Diễm tấm tắc nói.
Cái đó là đương nhiên.

Linh Lung gật đầu đồng ý.
Ngươi có một ghế bên trong.
Nghe Lân Diễm nói, Linh Lung như cảm giác được gì đó.

Nàng thần tình nghiêm túc, vội quay sang hỏi đối phương.
Ngươi đang khen ta sao?
...!Lân Diễm ngơ ngác nhìn nàng ta.
Ừm...!Nàng không tự chủ gật nhẹ đầu.
Của ngươi tất! Nàng học theo Dạ Trần khẽ nói..