Lân Diễm mở trừng mắt.
ẦM!!!
Từng phòng ngự cuối cùng cũng bị đánh tan.

Tuyên Ngạc cười điên cuồng, đánh mạnh vào người Lân Diễm.
Chết cho ta.

Tuyên Ngạc sát khí ngút trời gầm thét.
Diễm Nhi...!Dạ Trần luôn để ý phía bên này, thấy vậy hắn gấp rút kêu to.
Hắn nhanh chóng lao đến nhưng...
Đứng lại cho ta.

Tuyên Nghi cười mỉm, chặn lại Dạ Trần.
Ba mươi năm...
Không chờ Tuyên Nghi nói hết, Dạ Trần thân pháp thiên hình vạn hoá như ma ảnh nhanh chóng lao thẳng đến tặng cho hắn một quyền.
Thật nhanh.

Tuyên Nghi nghiến chặt răng, lui lại nói.
Hắn có chút đắc ý quên mình nên một bên má của hắn lĩnh đủ, máu tươi bên khoé miệng nhanh chóng chảy ra.
Dạ Trần đang muốn nói gì.

Ầm một tiếng thật lớn vang lên.
Nghe thấy tiếng này Dạ Trần giật thót quay phắt lại, một thân ảnh đơn bạc nhanh chóng bị đánh bay ra từ đám bụi bay tứ tung mờ mịt.
Diễm Nhi.

Nhìn thấy thân ảnh mặc áo choàng bị đánh bay ra, Dạ Trần sợ hãi kêu to.
Hắn làm gì dám nghĩ gì nữa, thân pháp ảo diệu diễn hoá tận cùng.
Thân pháp này có chút quen thuộc.

Trong bóng tối, lão giả thần bí thầm nói.
BỘP!!!
ẦM!!!
Dạ Trần nhanh chóng ôm lấy Lân Diễm, do lực quá mạnh do vụ chấn động vừa rồi còn xót lại.

Làm hắn cũng Lân Diễm bay mạnh về phía sau, đám mạnh vào một gốc cây ngay đó.
Phụt...!Dạ Trần phun ra một ngụm máu tươi, mặt trắng đến doạ người.
Diễm Nhi, Diễm Nhi...!Dạ Trần mặc kệ tất cả nhanh chóng lung lay người con gái trong lòng.
Chưởng lực vừa rồi quá mạnh cũng đánh nát một phần áo bào của Lân Diễm, khuôn mặt của nàng cũng vì thế mà lộ ra.


Trắng bệch và nhếch nhác máu tươi dính khắp trên khuôn mặt, hình ảnh Lân Diễm xuất hiện trong mắt Dạ Trần làm hắn tim nhói đau không thôi.

Hắc Ngục Thiên Giáp do không có ma lực duy trì cũng đã sớm biến mất.
— QUẢNG CÁO —
Khốn kiếp.

Dạ Trần tức giận gào thét.
Sát khí không biết từ đâu hàng lâm bao phủ lấy đám người, không gian xung quanh biến đổi thành hai màu trắng đen.
Cầm cập...!Nhiều người run run, hai hàm răng va chạm vào nhau không ngừng.
Một thân ảnh âm thầm tiến đến chỗ Dạ Trần không xa đột nhiên run run, Tuyên Nghi lộ diện ánh mắt sợ hãi đảo quanh khắp nơi.
Cái quái gì vậy.

Ngũ Kiếm và một số người ánh mắt trở lên sắc bén đánh giá tình hình.
Tứ Du bên cạnh bàn tay trắng nõn nắm chặt cái quạt xuất hiện trong tay.

Đôi mắt hắn run run trở lên cảnh giác.
Đám người này bị gì vậy.

Trong bóng tối, một tiếng nói khó hiểu vang lên.
Nhìn thấy đám người tự nhiên run như cầy sấy trở lên cảnh giác, hắn không khỏi khó hiểu.
Lão giả bên cạnh nhíu mày lắc đầu.
Khụ khụ...
Tiếng ho vang lên hấp dẫn ánh mắt tràn đầy sát khí của Dạ Trần.
Diễm Nhi nàng không sao chứ.

Dạ Trần lo lắng nói.
Sát khi theo đó biến mất như chưa bao giờ xuất hiện.
Ta không sao...!Lân Diễm khó khăn nói.
Chàng đừng lo...!Nàng còn chưa nói hết, Dạ Trần đã đút đan dược vào trong miệng nàng.
Đừng nói gì nữa, mau chóng trị thương.

Dạ Trần quan tâm nói.
Lân Diễm nghe vậy gật đầu, nàng nằm im trong lòng hắn.
Không lẽ là ảo giác.

Sát khi chớp mắt hiện chớp mắt biến mất làm đám người không khỏi nghi hoặc tự hỏi bản thân.
Tiện nhân đáng chết.


Không ngờ ngươi lại thuộc đám Tộc đó.

Tuyên Ngạc giận dữ bước ra từ đám khói bụi, hắn vừa bước đi vừa gầm thét như thú hoang.
Cánh tay phải của hắn rụng rời như bị người ta phế đi.

Những chỗ vết nứt chảy máu từ cánh tay đã bị đóng băng lại nhưng từ ngoài nhìn vào vẫn nhìn thấy rõ nhưng vết rách đỏ thẩm đó.
Ngạc thúc ngài không sao chứ.

Tuyên Nghi tiến đến hỏi, khuôn mặt tỏ rõ vẻ quân tâm.
— QUẢNG CÁO —
Tuyên Ngạc vừa tức giận vừa lắc đầu nhìn hắn.

Hắn thành ra như vậy chính là tên phía trước đang ân cần hỏi han mình gây ra.
Ta không sao.

Tuyên Ngạc thở phì phò nói.

Đôi mắt của hắn liếc nhìn về phía Dạ Trần đang ngồi đó.
Đám người ở đằng xa cũng lo lắng nhìn lại.
Không lẽ đã kết thúc.

Thị nữ ở bên cạnh Tứ Du nói khẽ.
Hai người Tứ Du và Ngũ Kiếm nhìn chăm chăm vào từng bước đi của Tuyên Ngạc.
ROẸT!
Tứ Du mở quạt, tay phải nhẹ nhàng đưa lên che lại một nửa đôi mắt đang híp thành hình nguyệt nha của mình.
Không ngờ thật không ngờ.

Tuyên Ngạc vừa bước đến vừa mở miệng kinh ngạc nói.
Đám người cũng dựng tai lên nghe.
Dạ Trần nhìn lại Tuyên Ngạc đang chậm rãi đến gần, hắn chậm rãi nâng Lân Diễm đang mệt mỏi đứng dậy.

Đôi mắt hắc bạch phân minh của Dạ Trần cảnh giác nhìn chăm chăm từng hành động của Tuyên Ngạc.
Lân Hổ Tộc một trong thập tộc mạnh nhất Thú Tộc không ngờ lại xuất hiện ở đây.

Tuyên Ngạc chầm chậm nói.
Mười chủng tộc mạnh nhất của Thú Tộc thường sẽ sống ở phía Nam đại lục, họ chia ra quản lí lãnh đại ở đó.


Thiên Phương lại nằm ở phía Tây, cách xa như vậy bảo sao hắn không kinh ngạc cho được.

Tất nhiên vẫn có những trường hợp ngoại lệ nhưng từ trước đến nay hắn chỉ được nghe qua và xem qua miêu tả một chút trong sách mà thôi, bây giờ gặp được tự nhiên kinh ngạc vạn phần.
Nghe Tuyên Ngạc nói vậy, đám người cũng trở nên hào hứng.
Ta cũng chưa từng nhìn qua tộc nhân của Lân Hổ Tộc nha.
Ta cũng không kém.
Không ngờ Hổ Dạ lại là tộc nhân của Lân Hổ Tộc.
Đám người có chút kinh ngạc nói.
Bọn họ cũng chỉ là có chút hiếu kì mà thôi.

Dù sao từ khi xảy ra đại chiến với Ma Thú, các tộc thường xuyên qua lại với nhau.

Nhiều người cũng lấy tộc nhân của tộc khác.

Tự nhiên việc này không trở nên quá xa lạ.

Chỉ là mười chủng tộc mạnh nhất Thú Tộc luôn nổi danh trên Đại Lục, thần bí không thôi.

Bọn họ lại không đủ sức xuống phía Nam đại lục.

Nên bây giờ có cơ hội chiêm ngưỡng trước mắt, tự nhiên họ sẽ không bỏ qua.
Tuyên Nghi một bên kinh ngạc không kém.
Là nữ nhân lại là nữ nhân của Lân Hổ Tộc.

Tuyên Nghi thầm nghĩ.
Đôi mắt gắt gao quan sát Lân Diễm trong vòng tay Dạ Trần.

Ý nghĩ muốn giết người của hắn cũng dần dần lệch đi.
— QUẢNG CÁO —
Ha ha ha là một mỹ nữ.

Hắn cười thầm trong lòng.
Mặc dù Lân Diễm khuôn mặt trở lên trắng bệch, lại dính một chút máu tươi.

Nhưng cũng không vì điều này mà cản trở tầm mắt nhìn người của hắn.

Ngược lại hắn lại cảm thấy kích thích, cang mơ tưởng máu trong người hắn càng sục sôi.
Đây là tộc nhân của Lân Hổ Tộc sao.

Cũng không khác Hổ Tộc thường là bao.

Có người suy ngẫm nói.
Cần phải ngươi nói.
Lân Hổ Tộc khác với Hổ Tộc khác ở thiên phú.


Nếu như ta đoán không nhầm, cánh tay gãy của vị Ma giả Tuyên gia kia là do thiên phú đó gây ra.

Tứ Du bình tĩnh nói.
Là gì.

Ngũ Kiếm tò mò hỏi.
Hắn ít đọc sách nên không biết được.

Nhìn người phía trước có vài phần thư sinh chắc đọc sách nhiều biết chút ít gì đó.
Câu hỏi của Ngũ Kiếm cũng là tiếng lòng của mọi người ở đây.
Tiểu tử ngươi cũng biết không ít.

Tuyên Ngạc liếc mắt hắn một cái liền hừ lạnh nói.
Tiền bối chê cười.

Tứ Du cười cười nói.
Tiểu Mỹ ở xa có chút nhíu mày nhìn Tứ Du.
Sao ta cảm thấy có chút quen quen.

Nàng thầm nghĩ.
Hai ngươi có đồng ý vào Tuyên gia ta.

Ta có thể chủ trì việc này cho các ngươi.

Tuyên Ngạc nhìn kĩ Dạ Trần nói.
Hắn nhận ra được Dạ Trần mới là người chủ đạo.
Đa tạ nhưng tại hạ đã có nơi khác.

Dạ Trần hít sâu một hơi nói.
Ở đây có nới nào tốt hơn Tuyên gia sao.

Chỉ cần người chấp nhận, tài nguyên tu hành sau này không cần lo lắng.

Tuyên Ngạc tiếp tục khuyên nhủ.
Đúng vậy Dạ huynh.

Vào Tuyên gia ta, Tuyên gia sẽ không đối xử tệ với các ngươi.

Tuyên Nghi đi lên chắp tay nói.
Hắn mỉm cười thật tươi nhìn chăm chăm Dạ Trần.
Đa tạ ý tốt của ngươi.
CÚT!!!.