Dường như là rất lâu, đến mức chính đương sự sẽ giả như không nghe thấy gì hết, hoặc giả vờ như như không hiểu ý nghĩa của câu nói kia – có lẽ đó là những lo sợ ẩn sâu trong trái tim.

Sau đó một giây, cô bước từng bước đến bên Trình Nghi Triết, ánh mắt anh vẫn dừng lại trên màn hình máy tính, hiển thị một số biểu đồ số liệu, những đường màu đỏ, màu đen, màu trắng dày đặc ngổn ngang. Cô nhìn nhưng không thể hiểu nổi ý nghĩa của những thứ đó, thật may là anh đã chuyển sang nhìn chằm chằm vào cái bật lửa ZIPPO. Cô có chút hứng thú với cái bật lửa này. Trước đây cô cũng chẳng bao giờ bỏ công tìm hiểu về những ẩn tích sâu xa đằng sau mấy cái bật lửa. Chỉ là một lần tình cờ ngang qua một nhà trưng bày tinh phẩm, đúng lúc ở đó đang triển lãm về bật lửa, theo bản năng cô lại bước vào. Những cái bật lửa ở đây là hàng “độc”, chỉ có 10 đồng một chiếc, thiết kế cũng khá tinh xảo. Cô chọn được hai chiếc, thuần sắc trắng, có hình chữ nhật, đến lúc cuối cùng khí xé mác giá ra, trên thân vỏ bị dính lại một ít vết keo, nhìn qua hơi bẩn, cô đã thử một số vài biện pháp nhưng không thể rửa sạch được vết bẩn này. Ngày xưa cô cũng từng mua một cái bật lửa một đồng, trên vỏ máy có khắc hình hai nữ công nhân xưởng dệt. Lúc cô chọn cái bật lửa một đồng này, cô cũng không thật sự yêu thích bật lửa lắm, lúc đó cô còn đang học sơ trung, cô luôn cất chiếc bật lửa trong ví tiền, cô cũng không nhớ nổi là để đó bao lâu, cho đến một ngày ví tiền của bị trộm mất, và cái bật lửa này cũng vừa vặn thỏa mãn một chút tiếc nuối nho nhỏ của cô.

Thông thường, khi ở chỗ này, cô được tự do tuyệt đối, cái sự tự do này có nghĩa là, trừ phi cần thiết, còn lại Trình Nghi Triết chẳng bao giờ có ý kiến gì với hành xử của cô. Ví như cô có thể tùy ý lựa chọn một gian phòng ngủ, có thể làm xáo trộn đồ đạc của anh, thậm chí có làm hỏng cũng không sao, dù sao anh cũng sẽ không thèm để ý. Có lúc cô nghĩ, chẳng qua là vì anh ta lười thôi, chắc cô cũng không đáng để anh phải động miệng.

Và sự tự do đó cũng cứ như vậy tiếp diễn.

Cũng như cô – hiện tại.

Cô đứng sau lưng Trình Nghi Triết, hai cánh tay mảnh khảnh ôm lấy anh, nhẹ nhàng thổi vào tai anh. Sau đó môi cô di chuyển đến trán anh, hôn nhè nhẹ, rồi lại từ từ đi xuống dưới, hôn lên cổ anh. Cô cảm thấy mình hiểu khá rõ những thói quen cố định của Trình Nghi Triết, khi anh đang xem tài liệu, đặc biệt là các giấy tờ đã được đem về Vân Thành, một khi chưa xử lý xong công việc, anh sẽ không đi nghỉ, dĩ nhiên cũng sẽ không bị cô dụ dỗ, dù cô có giở chiêu trò hấp dẫn nào cũng không thể kéo anh ra khỏi công việc được.

Khi bàn tay cô luồn vào trong cổ áo anh, vẽ vài vòng trên ngực anh, sau đó khẽ cởi từng chiếc, từng chiếc cúc áo. Lúc này cô đã chuyển sang đứng bên cạnh anh, thân thể dán sát vào cơ thể anh, động tác cởi cúc áo cũng rất chậm, rất nhẹ, như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Mà ánh mắt Trình Nghi Triết vẫn dừng lại trên màn hình máy tính, đối với hành động của cô cũng chẳng khích lệ, mà cũng chẳng ngăn cản, cho nên lá gan của cô lại càng trở nên dầy dạn, hình như có ai đó đã nói rằng im lặng chính là đồng ý.

Cho nên sau khi bàn tay ngừng vuốt ve lồng ngực anh, lại có chút ý xấu rơi trên quần anh, thậm chí ở trên quần anh mở ra chiếc khuy quần duy nhất.

Cuối cùng anh ta cũng phản ứng lại, anh nhìn cô một cái, cái nhìn thật sự rất thờ ơ.

- Hoặc là cài hết cúc áo lại, hoặc là mở điều hòa lên, anh không muốn bị cảm đâu.

Tay cô dừng lại, trong lòng cố nén cơn tức giận đang bùng phát mạnh mẽ, nhưng cô cũng không có tư cách nổi giận với anh : nổi giận – đồng nghĩa với khoảng cách của anh với cô lại xa thêm một chút. Cô bước ra ngoài, trong lòng không ngừng rủa xả : tốt nhất là anh chết lạnh luôn đi.

Bạch Nặc Ngôn bị Trình Nghi Triết mang ra khỏi phòng tắm, một tay tháo quần áo của cô, một tay ôm cô bước ra. Lúc này ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu cô chính là : mấy bộ quần áo này chất lượng rất tốt nha. Ý nghĩ thứ hai chính là lực tay của anh ta hôm nay sao mạnh thế. Ý nghĩ thứ ba là anh ta cũng không cài khuy áo lên nha, nhưng cái khuy quần dù sao cũng được cài lại.

Trình Nghi Triết mở cửa sổ ra, không khí trong lành tràn vào, ánh mắt thâm trầm liếc cô:

- Ai không biết còn tưởng trong này đang xảy ra hỏa hoạn chứ.

Cô lúc này mới nhận ra, vừa rồi cô đã ngồi rất lâu trong một tấm màn sương khói. Trước kia các bạn học cũng từng kể, vì có quá nhiều người hút thuốc trong nhà vệ sinh nam nên cũng tạo thành một màn tinh thể trắng như thế này. Chẳng qua vừa rồi là cô tò mò thử xem có thể tạo ra trạng thái sương khói mờ ảo như lời đồn được không, tất nhiên cô cũng không đem những suy nghĩ ngu ngốc của mình nói ra, vì như vậy rất tổn hại đến chỉ số thông minh của cô.

- Sao anh không nghĩ là em muốn tự sát nhỉ?

Cô từ trên mặt sàn đứng dậy.

- Muốn chết thì cũng đừng chết ở chỗ này.

Cô hiểu, anh hoàn toàn, ngay từ đầu, luôn luôn không bao giờ thèm quan tâm đến việc cô có tự sát hay không, chẳng qua anh ta chỉ quan tâm đến cái phòng của anh có bị cô làm bẩn không thôi. Có lẽ bởi vì nếu cô mà tự tử ở đây, sau này anh ta cũng chẳng thể ở đây nổi nữa.

Cô nhìn về phía anh ta, sau khi anh ta xử lý xong xuôi mọi việc bèn quay lại bên cô, cử chỉ chẳng chút ga-lăng, ném đống khăn lên đầu cô.

- Đi tắm đi.

Chính anh ta cũng hút thuốc, sao hết lần này đến lần khác cứ luôn chán ghét mùi khói thuốc trên cơ thể người khác chứ, thật là người kỳ quặc.

Cô kéo khăn tắm trên đầu mình xuống, lười biếng đi vào phòng tắm.

Trình Nghi Triết đứng một bên, ánh mắt chợt bị đôi bàn chân cô hấp dẫn. Không biết vì sao, dù đôi chân ấy mang loại giày gì, anh vẫn cứ có cảm giác không thích hợp. Bởi vì … đôi chân ấy tựa như luôn mang theo cảm giác tự do, không hợp vướng theo bất cứ cái gì, tự do khoáng đạt. Anh phục hồi lại tinh thần, bị chính ý nghĩ nhàm chán của mình sửng sốt giây lát, nhưng ngay sau đó cũng cầm lấy đồ ngủ đi tắm.

Bình thường Bạch Nặc Ngôn thích tắm lâu lâu một chút, cô rất thích cảm giác nước nóng xối lên trên cơ thể mình, cô cũng không phải kiểu người cuồng sạch sẽ, nên cũng không rõ đó là cảm giác gì. Tuy thật lòng cô cũng thích sạch sẽ, nhưng trong sinh hoạt hàng ngày lại không thể hiện rõ ràng, bởi vì dường như cô có thể chịu được sự bẩn thỉu và bừa bãi, nhưng việc sử dụng đồ công cộng cô lại không thể chịu được, ví dụ như hứng nước từ vòi nước sau người ta, việc đầu tiên cô làm nhất định là tưới nước rửa sạch vòi nước, sau đó vặn chặt, cứ như làm vậy tay cô sẽ sạch sẽ thêm vài phần. Cô khó có thể tiếp nhận đồ đã qua sử dụng của người khác, thế nên cô không dám nghĩ đến Trình Nghi Triết và Giang Tang Du phát triển đến mức độ nào. Cô nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó chịu, cho nên cô nguyền rủa Trình Nghi Triết cả đời này cũng không thể cưa đổ Giang Tang Du.

Cô thắt kỹ khăn tắm rồi mới từ từ bước ra, trên bắp chân cô còn lưu lại vài hạt thủy châu, thoạt nhìn sáng lấp lánh.

Cô bước đi không bao giờ mang đến một cảm giác hư không, mà cứ lê bước từng chút một ma sát với mặt sàn.

Cô đi tới cửa phòng anh, ngẩng đầu đánh giá người đàn ông đang nằm trên giường, anh mặc đồ ngủ, dây lưng ở bên hông cũng không buộc vào, cô lại chợt có suy nghĩ nhàm chán: rốt cuộc có nhìn thấu quần lót của anh ta được không nhỉ… Cô thừa nhận , mình lại bắt đầu có những suy nghĩ nhàm chán, dù sao cơ thể người đàn ông trước mắt cũng rất hấp dẫn, cô cũng không thể suy nghĩ trái ngược với mọi người.

Lúc này Trình Nghi Triết đang gối tay trên đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn cô đang từ từ bước tới.

Cô cũng không cởi bỏ cảnh xuân, cơ thể chỉ hơi lộ ra một chút, không thể thấy bất kỳ điểm khêu gợi nào. Da cô rất đẹp, trắng như sữa tươi, hơn nữa không dễ đen đi, cô vẫn luôn vì thế mà đắc ý. Hơn nữa, cô có cảm giác, gợi cảm thật sự không phải ở cơ thể sexy, mà là khiến người ta có cảm giác mơ màng. Tựa như cơ thể lõa lồ lại không có sức quyến rũ bằng sức quyến rũ của bộ trang phục tôn vóc dáng gợi cảm, ngược lại lộ ra một nửa làm người ta mơ tưởng cỡ nào, khiến ánh mắt người xem luôn tò mò mơ tới phần bị che giấu.

Có lần khi cô nhận chụp hình cho một tạp chí, ở công ty cô có quyền để đưa ra quyết định tất cả phong cách cho bản thân. Có một số hình trong đó, phía trên là bikini, nhưng bên dưới lại vận với quần jean, tạo ra cảm giác phong tình khác lạ, khiến rất nhiều người tranh nhau giữ lại hình ảnh kinh điển này.

Cô từ từ đi tới trước giường, nhẹ vung dép ra, bò đến trên giường.

Tóc cô hơi thấp, dán lại trên trán, nhưng cô lại chẳng thèm để ý. Mà gương mặt cô giờ đặc biệt sặc sẽ, thậm chí bởi vì vừa rửa bằng nước ấm nên lộ ra vẻ trong trắng hơi ửng hồng.

Lúc họ ở bên nhau, dường như cô luôn là người chủ động, cô bò đến trên người anh, thử hôn nhẹ lên môi anh. Vì có đôi khi, anh không hẳn tỏ ra thích thú với hành động của cô, nhưng chỉ cần anh không chán ghét thì cô vẫn sẽ làm. Lúc đầu anh dường như rất ghét cô hôn lên môi anh, nhưng sau khi đã hưng phấn, anh cũng sẽ chủ động hôn lên môi cô, cho nên về việc này, từ chán ghét đã dần chuyển sang lạnh nhạt.

Giờ phút này, Trình Nghi Triết khẽ nhíu mày, rồi nhẹ nhàng đem chiếc gối đang dựa sau tay đặt sau lưng cô, từ từ tháo chiếc khăn tắm trên thân cô xuống. Khi cô đưa tay sờ xuống phía dưới anh, anh nhanh tay ngăn lại, thật ra cô chỉ muốn chứng thực một chút suy đoán của mình mà thôi. Cô cũng không để ý, rút tay về, khẽ du động trên ngực anh.

Tay anh bắt được cô, di chuyển đến cổ cô, sau đó trượt xuống dưới, dừng lại trên ngực cô. Vùi đầu trên ngực cô, nhẹ nhàng cắn xé hạt trân châu đang dựng thẳng đứng, mà giờ phút này tay cô cũng ôm chặt lấy anh.

Một lát sau, tay cô ngăn trên quần áo anh, hai chân tách ra từ từ ngồi trên người anh. Cô không thích cơ thể mình trắng trợn bại lộ trong mắt anh, cho nên nửa thân trên của cô dính sát vào thân trên của anh. Cô không ngừng phập phập phồng phồng đong đưa thân thể mình, mà tay anh cũng vẫn nắm trọn bộ ngực mềm mại của cô. Cái cảm giác kỳ diệu của cơ thể làm cô chợt thấy hoảng hốt. Một tay anh ôm chặt lấy cô, trực tiếp đẩy cô xuống bên dưới anh, sau đó hung hăng hôn cô, tay vẫn kích tình xoa nắn, hai chân cô ép chặt lấy hông anh, nhưng vẫn giờ phút này cô cảm thấy rất phong phú, ẩn sâu bên trong nội tâm có chút bí ẩn thích thú.

Dù bất kỳ nguyên nhân nào, giờ phút này, cô là người phụ nữ của anh, người đàn bà nằm dưới cơ thể anh – chính là cô.

Cô thích cái cảm giác anh áp chặt lấy cơ thể cô, sức nặng của cơ thể tạo cho cô cảm giác chân thật.

Một giọt nước mắt lặng lẽ từ khóe mắt cô rơi xuống, cho dù sau này anh có nhớ tới cô hay không, cô nhất định sẽ luôn nhớ kỹ anh – người đã biến cô từ một cô bé trở thành một người đàn bà.