Trình Nghi Triết vẫn chờ đợi tại dòng suối trong thị trấn, anh không tiếp tục đến các nơi khác tìm kiếm, mà chỉ dừng lại tại đây.

Anh nhận ra, hóa ra tận sâu trong lòng anh, cũng rất nhu nhược. Thậm chí anh không dám quay lại căn nhà đó dù chỉ một lần, không dám hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra, anh không dám tin người mà họ nhắc đến chính là cô.

Con người vốn là như vậy, đến lúc mất đi mới cảm thấy trân trọng, sau khi ra đi mới biết tỉnh ngộ. Lý trí của anh liên tục cự tuyệt chuyện phát sinh đó, nhưng anh vẫn đến đây, anh không đi chứng minh, anh tự an ủi, anh vẫn chưa tới thời điểm thất bại nhất, anh vẫn còn hi vọng.

Anh thuê một ngôi nhà có điều kiện vô cùng kém, ngay cả điều hòa cũng không có, nhưng đa số nhà ở đây đều như vậy, trên tường chăng đầy mạng nhện. Trong điều kiện hoàn cảnh rất tệ như thế, lòng anh lại đầy mâu thuẫn, đầu càng đặc quánh, khiến anh mơ mơ màng màng, không biết tương lai sẽ đi về đâu.

Sống trong một căn phòng như vậy, anh cảm thấy rất chán ghét, nhưng anh nhớ lại lúc cô từng ở những nơi như vậy, cô chưa bao giờ tỏ ra bất kỳ khó chịu.

Dạo gần đây, anh thường nhớ đến nụ cười của cô.

Cứ nhắm mắt lại, trong đầu anh lại xuất hiện hình ảnh cô đang rơi lệ.

Cô như đang ở chốn thiên thai, trong bóng tối bả vai cô run run, cô cứ khóc mãi, không sao dừng lại. Anh muốn cô đừng khóc nữa, nhưng mỗi khi anh vươn tay ra, không sao chạm được đến cô. Cô đang đi cùng một người đàn ông khác, mỗi khi cảnh tượng này xuất hiện, trái tim anh lại như bị khuyết một góc, đau đến mức không thở nổi.

Anh thường nằm mơ, cảnh tượng trong giấc mơ liên tục thay đổi, cô vừa xuất hiện, lại lập tức biến mất, anh chỉ có thể đứng trơ mắt, chẳng thể làm gì.

Cho nên anh không dám ngủ, anh bật TV, xem một vài chương trình nhàm chán.

Anh chợt nhận ra, chương trình “Không yêu xin đừng gõ cửa” không chán như anh tưởng. Anh muốn nói cho cô biết, Mạnh Gia Gia gần đây thường bị chỉ trích, cô ta đang phải ra sức dẹp yên dư luận. Trên mạng liên tục phát tán tin tức vốn không phải do Mạnh Gia Gia trực tiếp phát ngôn và không có tính chân thực, đó là: "Mạnh Gia Gia đã nói “ Không yêu xin đừng gõ cửa” chẳng có tính thực tế chút nào". Nếu cô ấy mà nghe tin này chắc chắn sẽ nổi giận, cái loại tin tức này mà cũng có khái niệm thực tế sao?

Thế nhưng anh lại không sao nghe được giọng nói của cô, không sao nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô.

Anh càng ngày càng mất ngủ, quầng thâm trên mắt ngày một rõ ràng.

Có lúc anh không chịu nổi chính bản thân mình, khi anh ra ngoài ăn cơm, luôn có người hỏi anh bị làm sao. Con người ở đây rất thuần phác, đôn hậu, họ thường chủ động thăm hỏi anh, chăm sóc một người lạ mặt như anh. Anh từng nghe kể, rất nhiều nơi toàn là kẻ lừa đảo, nhưng ở nơi đây anh lại không hề gặp phải những người như thế, giá tiền bao nhiêu là bấy nhiêu, anh chưa bao giờ phải mặc cả.

Anh ngồi ở một quán trà đá ven đường, ngắm nhìn dòng người cứ tốp ba, tốp năm đi qua, nghe mấy người già vừa uống nước chè vừa chơi cờ nói chuyện tào lao về cuộc sống hàng ngày vô cùng nhàm chán, anh lại được gặp cô bạn nhỏ đó.

Bạch Tiểu Kiều cũng nhìn thấy anh, cô bé đứng rất xa, đưa mắt đánh giá Trình Nghi Triết.

Cuối cùng, Bạch Tiểu Kiều xốc lại cái cặp sách, đi về phía Trình Nghi Triết.

- Chú ơi, cháu muốn ăn kem, chú mua cho cháu được không?

Đôi mắt cô bé to tròn, lòng anh chợt dâng lên một cảm giác rất quen thuộc, anh gật nhẹ đầu.

Bạch Tiểu Kiều ăn kem xong, tâm trạng lập tức khá lên.

Bạch Tiểu Kiều nói với Trình Nghi Triết rằng, các bạn khác đều được nghỉ, chỉ riêng cô bé và anh trai phải đi học hè, cha mẹ luôn đặt nhiều kỳ vọng vào hai đứa hơn các bạn cùng lứa, chính Bạch Tiểu Kiều cũng rất thích đi học, trên dường đi có thể la cà, có thể tiêu một ít tiền tiêu vặt.

Bạch Tiểu Kiều ăn kem xong, liền nói:

- Chú ơi, chú đã tìm được người cần tìm chưa chú?

Trong đôi mắt cô bé mang theo một chút tình cảm, khiến anh thất thần.

Rất lâu sau, anh dời mắt sang hướng khác:

- Không thấy.

- Vậy chú còn tìm không?

Bạch Tiểu Kiều dẩu môi.

Cô bé như đang suy tư, rốt cuộc cô bé vẫn không chịu nói cho anh biết, thật ra cô bé biết rất rõ người anh đang cần tìm đang ở đâu. Dù gì cũng phải có trao đổi, mới được hưởng lợi chứ. Cô bé đã được xem ảnh anh rất nhiều lần rồi, nhưng chẳng qua bây giờ cô bé nhất định sẽ không nói cho anh biết đâu.

Trong lòng có bé đang cười thầm, hi hi.

Trình Nghi Triết híp mắt:

- Muốn tìm.

Bạch Tiểu Kiều duỗi đôi bàn tay nhỏ bé, kéo cánh tay Trình Nghi Triết:

- Giúp cháu trèo thuyền được không? Rồi cháu sẽ tìm người cho chú.

Dáng vẻ của cô bé vô cùng nghiêm túc, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh, khiến anh không thể cự tuyệt.

- Cháu định làm gì?

Bạch Tiểu Kiều duỗi ngón út, móc vào ngón út của Trình Nghi Triết:

- Cháu nhất định sẽ giúp chú tìm người, chúng ta móc nghéo nào, nghéo tay thắt cổ trăm năm không nuốt lời, ai mà không giữ lời hứa chính là đồ heo mẹ nhé.

Trên khuôn mặt tăm tối của Trình Nghi Triết nở ra một nụ cười hiếm có.

Lần này Bạch Tiểu Kiều rất hào phóng, còn chủ động mua vé xe cho Trình Nghi Triết. Cứ 30 phút mới có một chuyến xe ngang qua đây, nên hai người phải đợi 10 phút mới có chuyến kế tiếp, nhưng chỉ ngồi chưa đến 10 phút đã đến nơi, đúng là không công bằng mà. Thời tiết rất nóng, ngồi trên ghế nóng như bị bỏng vậy, Bạch Tiểu Kiều ngồi lên một chiếc ghế, còn Trình Nghi Triết thì đứng.

Vừa xuống xe, Bạch Tiểu Kiều hào hứng đi đằng trước, chiếc cặp sách nho nhỏ trên lưng cô bé cứ hất lên hất xuống.

- Có muốn chú cầm túi sách cho cháu không?

Bạch Tiểu Kiều dùng hết sức lắc đầu:

- Cháu cũng có lưng, cháu cũng không phải là trẻ con.

Trình Nghi Triết lắc đầu, cô bé mà không được tính là trẻ con thì ai sẽ được tính đây?

Bạch Tiểu Kiều vừa nhảy lên vừa bĩu môi:

- Người ta đều không cho cháu chèo thuyền, lúc nào cũng nói là nguy hiểm này nguy hiểm nọ, cháu đâu đến nỗi ngốc chứ, cháu sao có thể chết đuối được.

Cô bé nhắc đến từ chết đuối, lại chạm đến nỗi lo sợ hãi anh luôn cất giấu sâu trong nội tâm, sắc mặt anh chợt trắng bệch.

- Thật ra cháu rất thông minh, rất rất thông minh.

Bạch Tiểu Kiều đắc chí tự khen ngợi.

Trình Nghi Triết lắc đâu:

- Cháu thông mình giống mẹ hay giống cha?

Bạch Tiểu Kiều cúi đầu:

- Cháu giống cha ruột cháu, đều rất thông minh. Mẹ ruột cháu rất ngốc, nhưng cháu không dám nói, nếu không cháu sẽ bị mẹ đánh, cháu rất sợ mẹ cháu.

Đứa trẻ này, sao có thể lạc quan đến thế, dù biết đó không phải cha mẹ ruột của mình.

Bạch Tiểu Kiều đưa Trình Nghi Triết đến một hồ nước cực lớn, cô bé chỉ vào hồ nước:

- Ở đây rất nhiều cá, cha cháu thường dùng lưới đánh cá đem đi bán, những chú cá đó đều rất vui vẻ.

Một đám bèo lơ lửng trôi trên dòng nước, hình như người ta thả bèo cho cá ăn.

Một con thuyền nho nhỏ được cột vào một gốc cây cách đó không xa.

Chiếc thuyền rất đơn giản, có lẽ nên gọi là ca no mới đúng, nhưng dường như đã cũ như một chiếc vỏ trống không, không biết còn sử dụng được không.

Bạch Tiểu Kiều tiến vài bước về phía trước, rồi nhìn sang Trình Nghi Triết:

- Chú là người lớn, không được gạt cháu đâu nhé, chú nhất định phải đưa cháu đi chèo thuyền, rồi cháu sẽ tìm người cho chú.

Sau đó Bạch Tiểu Kiều nhảy lên thuyền, Trình Nghi Triết cởi dây buộc, cầm một chiếc sào, cũng nhảy lên thuyền.

- Cháu ngồi yên đấy, không được nhúc nhích đâu đấy.

Trình Nghi Triết chống cây gậy trên mặt nước, chèo thuyền ra sông.

Bạch Tiểu Kiều ngơ ngác nhìn Trình Nghi Triết mất mấy giây, nhìn thấy con thuyền ngày một xa bờ, liền vui vẻ đứng lên.

Trình Nghi Triết lắc đầu, lòng anh không rõ tư vị, không biết hồ nước này có phải là hồ nước trong miệng cô từng nhắc đến hay không?

Cô từng suýt nữa mất mạng ở đây, cứ nghĩ đến đây, tay anh lại run lên.

Bạch Tiểu Kiều vọc tay xuống nước, thích thú nghịch.

- Rút tay về.

Trình Nghi Triết cảnh cáo.

Bạch Tiểu Kiều càng không để ý đến anh, vẫn cứ nghịch nước.

Ánh mắt Trình Nghi Triết trở nên lạnh giá:

- Không được nghịch nước.

Bạch Tiểu Kiều vẫn không thèm để ý đến anh, cô bé lại cón té nước lên người anh.

Trình Nghi Triết nhìn Bạch Tiểu Kiều, trong lòng anh thầm đồng tình với lời Bạch Nặc Ngôn từng nói, trẻ con nhà người khác đúng thật không tốt, không được đánh, lại cũng không được mắng.

Anh rất tức giận, liền dong thuyền về phía bờ gần đó.

Bạch Tiểu Kiều bĩu môi, nghịch nước một lúc, quần áo đã ướt sũng.

Trình Nghi Triết trong lòng cũng không hiểu anh đang giận cái gì, thế nhưng anh vẫn quát cô bé:

- Tự đi về nhà ngay.

- Cháu muốn chú đưa cháu về nhà, nếu không cháu sẽ đi theo chú.

Bạch Tiều Kiều ướt sũng như chuột lột lẽo đẽo theo sau Trình Nghi Triết, chiếc cặp sách nhỏ trên vai cô bé lại ra sức hất lên hất xuống, trông rất ngộ nghĩnh.

Trình Nghi Triết đi một đoạn khá xa, mới quay lại nhìn cô bé.

Cái tính cách bướng bỉnh nhiệt tình này, sao lại quen đến thế.

- Nhà cháu ở đâu, dẫn đường cho chú.

Bạch Tiểu Kiều cười khì khì, bước lên phía trước.

Vừa vào đến nhà, miệng cô bé đã hô vang:

- Cha, cha mang quần áo xuống cho con, quần áo con ướt hết rồi.

Kết quả cô bé gọi nửa ngày cũng chẳng có ai trả lời:

- Chẳng lẽ lại đi chơi mạt chược rồi, con nhất định sẽ mách mẹ, để cho cha thua sạch tiền, cho đáng đời.

Nói xong, cô bé cởi hết quần áo.

Trình Nghi Triết cau mày:

- Sao không lấy quần áo trước rồi hẵng cởi ra, cởi quần áo ướt sũng rồi vứt ở đây.

- Không phải rõ ràng đều như nhau sao?

- Cháu cảm thấy đều giống nhau.

Lại tiếp tục cởi quần áo.

- Cháu về nhà rồi, chú đi đây. Nhớ kỹ lần sau không được nghịch nước nữa, nhất là những lúc ở một mình…

Lời của anh vẫn nghẹn trong cổ họng, ngực anh đập phập phồng.

Anh tiến lên hai bước, vọt đến trước mặt Bạch Tiểu Kiều, tay anh nắm lấy sợi dây chuyền trên ngực cô bé:

- Sao cháu lại có cái này?

Lực cánh tay anh quá lớn, chiếc dây chuyền cứa vào cổ cô bé.

- Vốn… nó là của cháu.

Anh càng không dám tin, vuốt ve sợi dây chuyền, rồi lại nhìn cô bé thật kỹ.

Đôi mắt này, sao quen thuộc đến thế.

Còn có cái tính bướng bỉnh của cô nữa.

- Cháu mấy tuổi rồi?

Anh run run mở miệng.

- Năm tuổi, vừa tròn năm tuổi.

Bạch Tiểu Kiều kêu la.

Năm tuổi.

Ngày XX tháng XX năm XX, .. đau.

Ngày hôm đó, chỉ có một chữ đau.

Cô từng bảo lưu một năm.

Tay anh lại không ngừng run lên, cô từng nói cô sẽ không bao giờ làm chuyện gì đến mức không còn lối thoát, cô tuyệt đối không sợ sẽ không bao giờ có con, bởi vì cô đã có sẵn một đường lui, dù sao đã có, nên sau này cô không để ý nữa, đây mới chính là đường lui của cô.

Anh không ngừng thở hổn hển:

- Ai cho cháu sợi dây chuyền này?

- Cô cháu.

Giọng Bạch Tiểu Kiều trở nên rất nhỏ rất rất nhỏ.

Cô?

Trái tim Trình Nghi Triết lại nhói đau.

Anh lại nhớ đến câu nói “Cô ấy đã chết, giống như mẹ cô ấy, cứu người nên rơi xuống sông chết đuối”, trái tim anh lại đau đớn đến trời đất đảo điên.

- Cô của cháu, đang ở đâu?

Cuối cùng anh cũng tìm được giọng nói của chính mình.

- Cô …

Bạch Tiểu Kiều cúi đầu, như một đứa bé vừa phạm lỗi:

- Không phải đang đứng sau lưng chú sao?

Lời vừa dứt, lòng anh chấn động, toàn thân cứng ngắc, anh không dám quay đầu nhìn quanh.

Trái tim anh thổi đến vô số cơn gió rét buốt, cứ mỗi lần, lại kết thành một tảng băng.

- Anh Trình, đã lâu không gặp.

Giọng nói quen thuộc lại truyền đến.

Tay anh không kìm được run lên, hơi lạnh lan khắp khoang ngực, lan khắp cả người.

Anh không dám quay đầu nhìn xung quanh, anh sợ rằng giọng nói đó chỉ là ảo giác của anh, sẽ giống như vô số lần trong mơ, anh sợ rằng ngay khi quay lại anh sẽ tỉnh giấc.

Anh không dám quay lại, anh sợ rằng người đứng sau lưng không còn xinh đẹp như trong trí nhớ của anh nữa, anh sẽ không được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô.

Anh sợ rằng, đó không phải là cô.

Anh sợ anh sẽ phải tỉnh khỏi giấc mơ.

- Anh Trình, đã lâu không gặp.

Một giọng nói gần trong gang tấc.

Trái tim anh chợt chua xót, có một thứ gì đó dường như đã tiến sâu vào tận linh hồn anh.