Phong Thời Uyển đang miên man trong miền suy tưởng của chính mình.

Gót ngọc di chuyển cũng chậm chạp và trở nên vô định, nàng đi mà không biết điểm đến, hoàn toàn tùy ý.

Vô thức, nàng đã tới rìa Thiên Sơn, ở ven vách núi mà nhìn xuống như là vực sâu thăm thẳm, mây khói mờ tan.

Phong Thời Uyển thảng thốt giật mình, chỉ hai bước nữa, nàng liền không cánh mà bay thẳng xuống chân núi mất.
- "Sơ ý như vậy, đang nghĩ gì đấy?"
Âm thanh trầm thấp phát ra từ nơi sau gáy Phong Thời Uyển dọa nàng giật bắn.

Theo bản năng vung tay chém ra một đường linh lực nương cùng cú xoay người của nàng.

Mày liễu tức thời chau lại, con ngươi chớp động và môi mím vào nhau.

Nàng Phong thu tay lại, linh lực tan vào hư không, mi mục chớp một cái chậm rãi rồi như nản ý mà hỏi thăm:
- "Lại là ngươi? Ngươi rốt cuộc muốn gì ở ta?"
Âm thanh tương tự vừa rồi tiếp tục vang lên, là Dương Diễn hồi đáp lại nàng:
- "Bản vương chỉ muốn nàng."
Nhan sắc trời phú của Dương Diễn không ngừng được phô ra.


Mày sắc, mi cong, mắt đen sâu thẳm, con ngươi sáng ngời nhưng chứa đầy hàm ý.

Kim khẩu tươi cười như lúc nào cũng lấy làm thích thú.

Nói đoạn, mày ngài sắc bén nhếch lên ra vẻ trêu chọc:
- "Thất thần như vậy.

Tiểu cô nương đang tương tư ai hửm?"
Phong Thời Uyển liếc hắn, mà nàng cũng không tức giận, có lẽ chính nàng đã quen với việc hắn lẳng lơ như thế.

Mà nàng đã nhận ra hắn sẽ không gây hại nàng, thành thử cũng buông lỏng cảnh giác.

Nàng lơ đi câu nói của hắn, ngọc khẩu vấn:
- "Ngươi lại đến Thiên Sơn làm gì? Đây không phải nơi cho phép ngươi tùy tiện ra vào."
Dương Diễn khoanh tay ngay ngực, tả thủ nghịch lọn tóc mai vương dài của chính mình.

Một thân hồng y lấp ló sau lớp ngoại bào bay phập phồng trông cực quyền lực, hắn hơi xoay người để nhìn về cùng hướng với Phong Thời Uyển.

Miệng cười mà nói:
- "Ta nào có tùy tiện ra vào Vân Phong Môn.

Đây là ngoại vi Thiên Sơn, là lãnh địa chung, và nàng tự mình tới đây gặp ta đó chứ."
- "Không nói được lời nào tử tế."
Phong Thời Uyển tặc lưỡi cho qua.

Nàng đi thẳng, vốn đứng sau lưng Dương Diễn giờ đã vượt lên, không dừng bước mà hướng về Vân Phong Môn.

Thiên Sơn tuy không phải là của Vân Phong Môn, nhưng địa bàn của Thiên hạ Đệ nhất Tông Môn đặt trên đỉnh núi này thì vô thức nó đã trở thành lãnh địa nằm dưới sự bảo hộ của Vân Phong.

Biết vậy, nhưng Phong Thời Uyển chẳng muốn đôi co với Dương Diễn, vì nàng hiểu rõ hắn sẽ lại miệng lưỡi ba hoa mà đổi trắng thay đen.
Thấy Phong Thời Uyển di bước rời đi, lần này Dương Diễn không đuổi theo chặn đường như hồi ở Vân Thủy Thác.

Hắn vẫn đứng đó dõi mắt theo nàng, nói vọng đến cho nàng nghe:
- "Bản vương đến đây gặp cố nhân."
Từng lời truyền tới tai nàng đều nghe rõ, nàng vẫn đi tiếp, không ngoảnh đầu.


Trong bụng nàng hiểu ngay "cố nhân" là Thiên Nguyệt hoàng hậu, Dương Diễn vẫn một mực xem nàng thay thế y.

Bất quá nàng không mấy khó chịu, bởi sau khi trông thấy cố hoàng hậu nàng không hề nảy sinh cảm giác bài xích.

Dung mạo như đúc khuôn đó nàng chỉ có thể tán dương, thực hoàn mỹ.

Sau khi chính mắt thấy khuôn mặt của mình ở trên một người khác, nàng đã hiểu vì sau người đời lại tung hô nàng đến thế.

Khách quan mà nói thì quả là diễm áp quần phương.

So với nàng, ở Thiên Nguyệt hoàng hậu mang vẻ từng trải, trưởng thành, lãnh đạm và quý phái hơn.
- "Nữ nhân toàn vẹn đến vậy khi còn tại thế chắc hẳn có rất nhiều người ngưỡng mộ.

Thật tò mò, cố Hoàng Đế tốt đẹp nhường nào mới bước được vào trong tim nàng ấy."
Thầm độc thoại rồi lại thầm cười, nàng chỉ biết cảm thán.
~~
- "Thế nào rồi? Có tìm được người tài không?"
- "Người tài bây giờ như kim rơi đáy bể, thực khó tìm."
- "Ngươi bỏ cuộc?"
- "Ai nói ta bỏ cuộc? Nếu không tìm được người tài thì ta tự mình hành động là được chứ gì."
- "Đừng khinh suất."
- "Biết rồi, biết rồi.

Ngươi trở về Nam Cung uống trà đợi tin đi."
Bắc Đường Tu Vĩnh dứt lời liền quay ngoắt chạy đi mất.


Hắn vừa thong dong tản bộ giữa phố thì gặp Nam Cung Sử Định, hóa ra người này cố ý tìm hắn hỏi chuyện.

Không biết họ Bắc Đường định làm gì nhưng chiêu "ném đá giấu tay" được bàn bạc ở Nhất Đảo Kỳ Cung ngày trước hắn đã đảm nhận thì phải làm tới cùng.

Trước mắt, hắn muốn tìm một người tài năng nhưng phải trẻ tuổi, lý lịch trong sạch là tốt nhất.

Sở dĩ trong Bắc Đường có kha khá môn đồ đủ điều kiện nhưng không thể dùng để làm nội ứng được, rất dễ bị phát giác.

Bất đắc dĩ hắn mới phải lang thang đi tìm người mới trong thiên hạ, người có hoàn cảnh đặc thù một chút thì càng tốt, dễ vừa lòng Vân Phong Môn.
Sau khi Đệ Nhất Tông Môn xướng danh Vân Phong Môn thì người người đều chọn đỉnh Thiên Sơn mà nhìn lên.

Những Đại môn phái thì càng gai mắt sinh ra nhòm ngó.

Bắc Đường Tu Vĩnh cũng biết được sơ qua tình cảnh nhập môn của hai đại đồ đệ nổi danh kia.

Nếu Phong Thời Uyển là ẩn số thì Vân Cảnh Ngạn hoàn toàn ngược lại.
Hắn là...
@Cố_Tiểu_Hoa.