Đoàn người cuối cùng cũng vào được bên trong địa phận thủ đô Hà Nội.

Nơi đây không còn không khí vui nhộn, sôi động giống như xưa mà thay vào đó là một mảnh hoang tàn.

Nhiều nhà dân bị đổ nát, siêu vẹo do tác động bởi ngoại lực, phương tiện giao thông thì nằm ngổn ngang trên đường, xác người rải rác khắp nơi, Zombie đi lại trên đường phố như chốn không người.

Mọi người khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì đều tỏ ra trầm mặc, Hà Nội là nơi tập trung dân số đông nhất miền Bắc, thế nên cuộc chiến giữa loài người và Zombie lại càng trở nên khốc liệt hơn rất nhiều lần.

Để không làm mất thời gian của mọi người, Nam Phong chủ động thả ra uy áp của mình khiến cho những con Zombie cấp hai hoặc cấp hai đỉnh phong đã có trí tuệ biết khó mà lui.

Chỉ còn lại những con chưa trưởng thành hoặc cấp một chưa hình thành nên trí tuệ vẫn dùng bản năng của mình để tấn công đoàn xe.

Quân đội đã làm rất tốt nhiệm vụ của mình khi càn quét những con Zombie đó giúp cho hắn giảm bớt được công việc, chẳng lẽ đến cả creep cũng phải đứng ra giải quyết nữa thì quá phiền toái.

Nội thành đã phải trải qua một trận chiến khốc liệt khiến cho số lượng Zombie giảm đi rất nhiều, điều đó giúp ích rất lớn cho đoàn xe khi không gặp phải Zombie triều cường và giảm thiểu khả năng xảy ra xung đột toàn diện.

Điểm đến của bọn họ chính là Bộ tư lệnh ở giáp ranh với quân khu ba và gần kề với quân khu một, hai, nơi đây chính là địa điểm chiến lược quan trọng cũng như trung tâm đầu não của cả đất nước Việt Nam.

Nhiệm vụ chính của đoàn quân thần bí chính là đưa những nhà khoa học đến chiến khu của loài người một cách an toàn, để bọn họ cùng với những nhà khoa học khác nơi đây cùng nhau nghĩ ra phương pháp đối phó với chủng loài Zombie và nhất là những chủng loài Zombie mới xuất hiện giống như Zombie cấp hai đỉnh phong lúc nãy.

Nhiệm vụ lần này rất là quan trọng đối với Nguyễn Quang Khải, dự tính của hắn chính là dù cho phải hy sinh tất cả mọi người thì cũng phải đưa được những nhà khoa học này đến địa điểm tập kết.

Thật may mắn khi gặp được Nam Phong, nhờ vậy mà độ khó của nhiệm vụ lần này được giảm đi rất nhiều.

“Chỉ huy!” Người binh lính này dơ ngang tay của lên chán và nghiêm chỉnh đứng chào.

Quang Khải hài lòng phất tay nói: “Được rồi! Phong thiếu có ở bên trong không?”

“Dạ thưa! Phong thiếu đang bế quan ở bên trong và vẫn chưa ra ngoài lần nào!” Người binh lính này nghiêm chỉnh đáp lại.

“Ta định đến thông báo với Phong thiếu rằng chúng ta đã chuẩn bị đến nơi, nhưng nếu cậu ta có việc bận rồi thì thôi vậy! Lát nữa khi cậu ấy ra ngoài thì ngươi nhớ thông báo lại điều này!”

“Yes sir!”

Quang Khải gật đầu hài lòng, hắn không nói gì nữa mà chuẩn bị quay đầu bước đi thì cánh cửa của xe khách Hoàng Long bỗng dưng mở ra.

Từ bên trong Nam Phong bước ra ngoài và nói: “Xin chào anh, chỉ huy Khải! Vậy là chúng ta chuẩn bị đến nơi rồi sao?”

Quang Khải vui mừng quay lại thì nhìn thấy phía sau Nam Phong còn có một chàng trai tầm 16, 17 tuổi cùng bước ra khỏi xe khiến cho gã thầm nghĩ: “Chẳng lẽ người thiếu niên lại này có sở thích đặc biệt, thích những cậu bé trắng trẻo!”

Nghĩ là vậy nhưng gã vẫn nhiệt tình nói: “Tôi đang muốn gặp cậu thì cậu đã ra ngoài rồi! Nào ngồi xuống đi, tôi đã chuẩn bị sẵn bàn ghế rồi!”

Thưởng thức tách trà trên tay lúc này Nam Phong ngồi đối diện với Quang Khải trong tâm lý thoải mái hơn lần đầu rất nhiều.

Quang Khải liếc nhìn cậu thiếu niên bên cạnh và hỏi: “Không biết vị này là…”

Nam Phong gật đầu nói: “Đây là bằng hữu của tôi mới kết thân trên đường, đều là người nhà cả không cần thiết phải đề phòng!”

“Vậy à!”

Đặt tách trà xuống bàn Quang Khải từ tốn nói: “Về việc mà cậu nói với tôi lần trước đã được hội đồng thông qua, mặc dù nó là tri thức của cậu và cậu không cần đến sự đồng ý của chúng tôi! Xin hãy thứ lỗi cho sự việc lần này!”

Nam Phong mỉm cười đáp lại: “Không có gì! Kể cả khi đó là tri thức của tôi đi chăng nữa thì với nghĩa vụ là một công dân, đó là việc mà tôi nên làm!”

Quang Khải hài lòng, mặc dù trên danh nghĩa Nam Phong có quyền không cần làm vậy nhưng lời nói hay luôn làm hài lòng người khác và nhất là với một người thần kỳ như hắn mà nói ra những lời như vậy lại càng khiến cho Quang Khải cảm thấy thỏa mãn.

“Hừm! Các kênh đài, sóng, radio đều được phát đi một cách trực tiếp, rất nhanh thôi mọi người trên toàn thế giới đều có thể nghe được bản tin này!”

Ngón tay của Nam Phong gõ nhẹ trên thành ghế, chân hắn vắt chéo sang hai bên, cơ thể thì thả dài trông vô cùng thỏa mãn.

“À! Xin lỗi! Mấy ngày nay mải mê tu luyện khiến cho tôi có phần trảnh mảng, thế nhưng tri thức về Zombie đã được phát đi rồi thì cũng là một điều tốt! Mong rằng con người có thể chống chọi được với tai ương sắp tới!”

Nghe thấy vậy Quang Khải cảm thấy khinh bỉ trong lòng, chẳng lẽ mệt mỏi lại không phải do người thiếu niên mặt trắng bên cạnh.

Nghĩ là vậy nhưng vẫn hắn thở dài nói: “Haizz! Mong là vậy! Con người cũng không còn nhiều thời gian nữa rồi!”

Thở dài một hơi Quang Khải lấy lại tinh thần và hóm hỉnh trêu đùa: “Chính ra Việt Nam chúng ta lại là nước đầu tiên đi công khai bí mật quân sự đấy!”

Nghe thấy vậy Nam Phong cũng cảm thấy buồn cười: “Còn phải nói, đúng là kỳ tích mà! Cái gì cũng có thể xảy ra trong thời đại này!”

***

Mất hơn ba ngày, đoàn người mới đến được nơi.

Nơi bộ tư lệnh thủ đô được quây những đoạn dây thép dài vươn đến cả những khu vực lân cận tạo thành một pháo đài vững chắc chống lại Zombie triều.

Xe tăng quân sự, pháo bắn tầm xa được trang bị xung quanh và sẵn sàng giao chiến bất cứ lúc nào.

Quân nhân thì thay phiên nhau canh gác không quản ngày đêm.

Nói chung khu vực bộ tư lệnh thủ đô được đặt lên mức báo động cao nhất và sẵn sàng giao tranh nếu xảy ra chiến đấu cục diện.

Đoàn xe của Nam Phong nhanh chóng được đưa vào bên trong và tất nhiên thủ tục kiểm tra trước khi vào là không thể tránh khỏi.

Do được thông báo từ trước Nam Phong được đặc cách thông qua kiểm tra như một sự tôn trọng dành cho cường giả.

Còn những người khác thì được đưa đến nhưng nơi cách ly, trong vòng ba ngày nếu không có dấu hiệu của bệnh dịch thì bọn họ sẽ được thả ra ngoài.

Tất nhiên, Vương Thành Nam (Leo) không nằm trong số đó, cậu ta đi cùng với Nam Phong nên cũng được đặc cách thông qua.

Khi đi qua trạm kiểm soát Thành Nam trông thấy thiếu tá Quang Khải nhìn mình với ánh mắt ái ngại, khó hiểu làm cho cậu nhóc này nổi lên hai dấu hỏi chấm trên đầu.

Nam Phong được Quang Khải mời đến cuộc họp nội bộ nhưng hắn xin từ chối, hắn không muốn lún quá sâu vào chính trị mà chỉ muốn tự do làm những gì mà mình thích và tìm cách hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.

Quang Khải hiểu tính cách của những cao nhân đắc đạo như Nam Phong, hắn chỉ cảm thấy tiếc nuối nhưng lại không thể ép buộc những người như vậy.

Trước khi rời đi Nam Phong cũng để lại lời nhắn với gã về việc nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì hắn vẫn sẵn lòng.

Điều này khiến cho Quang Khải nở nụ cười hài lòng, nếu đã được lời hứa hẹn của Nam Phong thì cũng không cần thiết việc ở lại hay không nữa.