Mặt trời dần dần mọc lên từ đằng đông, mặt đất cũng dần được bao phủ bởi những tia nắng sớm.
Trên đường đi, tâm tình của Thanh Thư vui vẻ khỏi phải nói.

Nàng Ở Đào hoa thôn ngây người đã ba ngày, cuối cùng cũng có thể quay về rồi.
Trương Xảo Xảo vừa đỡ Cố Nhàn vừa nói: "Đại tẩu, suy cho cùng thì chuyện tẩu dẫn theo Thanh Thư lên ở huyện thành là chuyện không đúng đâu, vẫn nên ở lại đây dưỡng thai thì tương đối ổn thỏa hơn."
Giờ Lâm lão thái thái kêu nàng ta làm thuyết khách, nàng ấy cũng không dám không nghe.
Thanh Thư nghe vậy lập tức phản bác: "Chúng con sống ở huyện thành vẫn luôn rất tốt, thế mà vừa trở về thì lại gặp trộm đó thôi." Ý của nàng chính là, ở huyện thành vẫn an toàn hơn so với Đào hoa thôn nguy hiểm.
Trương Xảo Xảo dù sao cũng không phải Vi thị, da mặt không dày như thế, nghe xong lời này thì trở nên rất lúng túng.
Thấy Cố Nhàn trừng mắt nhìn nàng, Thanh Thư không dám nói thêm lời nào nữa.
Lúc đi tới bờ sông, đang chuẩn bị lên thuyền thì họ trông thấy một thằng bé từ trong bụi cỏ vọt ra.

Thằng bé chìa mấy quả mâm xôi đang nắm trong tay, đưa tới trước mặt Thanh Thư.
Thanh Thư nhìn thấy mấy vết trầy trên tay thằng bé, trong lòng có cảm giác rất khó tả.
Trương Xảo Xảo thấy nó thì cực kỳ hoảng sợ: "Muốn chết đấy à? Sao ngươi lại chạy đến đây?" Nói xong nàng ta định đuổi ngay thằng bé đi.
Tuy nhiên, Thanh Thư vội ngăn Trương Xảo Xảo lại, nói với thằng bé: "Những quả mâm xôi này là cho ta ăn phải không?"
Thằng bé gật đầu, trả lời: "Ăn ngon." Quả mâm xôi này có vị chua chua ngọt ngọt, cho dù ăn cũng không no được.
Thanh Thư cười nói: "Tâm ý của ngươi ta nhận, nhưng quả mâm xôi này ngươi giữ lại cho mình ăn đi." Nàng muốn ăn có thể đi mua, mấy thứ này thằng bé giữ lại còn có thể lót dạ.

Trong mắt thằng bé ngập tràn sự thất vọng.
Cố Nhàn cũng biết đứa nhỏ này đáng thương, nhưng lời đồn bên ngoài về nó như thế, cho nên nàng cũng không muốn để Thanh Thư qua lại cùng nó: "Thanh Thư, chúng ta cần phải đi rồi."
Thanh Thư lên thuyền, quay đầu lại nhìn thì thấy thằng bé vẫn đứng tại chỗ dõi theo nàng.

Ánh mắt kia lộ ra nỗi cô đơn vô tận.
Thanh Thư xót xa, dáng vẻ của thằng bé lúc này quá giống nàng kiếp trước.

Nghĩ đến đây, nàng cũng không thèm kiêng kỵ vấn đề vận đen vận rủi gì nữa:
"Ngươi…"
Lời chưa thành câu, Cố Nhàn đã kéo lấy tay Thanh Thư, nói: "Trời nắng quá, chúng ta vào trong khoang thuyền đi."
Thanh Thư nhìn lại cái bụng lớn của Cố Nhàn, cuối cùng đành thỏa hiệp.

Đúng là nàng không sợ bản thân ra sao, nhưng nàng sợ liên lụy đến Cố Nhàn và đệ đệ, muội muội tương lai.
Trên mặt sông sóng nước lấp lánh, nắng chiếu như dát vàng.

Tiếc là, Thanh Thư không có thời gian rảnh để thưởng thức cảnh đẹp như vậy.
Nhìn Thanh Thư ngồi ở đầu giường ngây người ra, Cố Nhàn cũng có chút khó chịu: "Thanh Thư, không phải nương không cho con làm chuyện tốt.

Chỉ là làm chuyện tốt cũng phải phân biệt người này người kia."
Giống như thằng bé kia vậy, người khác đều hận không thể cách xa nó vạn dặm, các nàng làm sao có thể lại gần.

Hôm qua ở sân nhỏ nàng bị trượt chân một cái, đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy rùng mình.

Vì lý do đó, Thanh Thư nhất định phải cách xa thằng bé kia.
Thanh Thư khổ sở nói: "Nương, hắn cũng không muốn mình sinh ra ở trong quan tài.

Những người này tại sao lại khắc nghiệt với hắn như vậy chứ?"
Không ai giúp đỡ, một mình chịu đựng tất cả ác ý.

Loại cảm giác này, người chưa từng trải qua tuyệt đối sẽ không có cách nào tưởng tượng được.

Mà số phận của thằng bé kia thì còn thảm hơn so với đời trước của nàng, ít nhất, đời trước nàng còn có thể ăn no mặc ấm.
Cố Nhàn nói: "Muốn trách thì trách mệnh của hắn không tốt."
Trong đầu Thanh Thư bất giác nhớ lại chuyện Vi thị từng mỉa mai nàng, nói nàng số mệnh không tốt, mẹ mất cha bỏ mặc.
Nghĩ đến đây, Thanh Thư cắn răng nói: "Nương, con không tin số mệnh."

Giống như Tiết Tiểu Phù xuất thân bần hàn, còn bị người trong nhà bán đi làm nha hoàn.

Số mệnh như thế, còn chưa đủ khổ sao? Nếu nàng ấy cũng cho rằng mình là người mệnh khổ, vậy nhất định sẽ phải trải qua một cuộc sống rất nhọc nhằn.

Nhưng người có tài thì sẽ không chịu chấp nhận số mệnh, họ dựa vào năng lực của chính mình để thay đổi vận mệnh.

Bây giờ vợ chồng nàng ấy ân ân ái ái, con cái song toàn, gia đình cũng giàu có, ai biết đến nàng ấy đều không khỏi khen một tiếng thật tốt số.
(Truyện đăng tại bachngocsach.com_Lục Lam)
Cố Nhàn nghe vậy nghiêm mặt nói: "Thanh Thư, con không được qua lại cùng thằng bé đó nữa.

Có một số việc thà rằng tin là có còn hơn không, nếu như xảy ra sự cố thật thì có hối hận cũng không kịp.

Lần này đúng thật là may mắn, vậy còn lần sau thì sao?"
Thanh Thư tái mặt, sau đó cúi đầu nói: "Nương, người yên tâm, con sẽ không cùng hắn qua lại nữa." Trước khi Cố Nhàn sinh con an toàn, nàng sẽ không dám tiếp xúc với thằng bé kia nữa.
Lúc này vẻ mặt Cố Nhàn mới dịu xuống.
Ngày hôm sau về đến huyện thành, Cố lão phu nhân đích thân tới đón Thanh Thư.
Sợ Cố Nhàn không đồng ý, Cố lão phu nhân vội nói: "Hai ngày này không có Thanh Thư ở bên cạnh, ta ăn không ngon ngủ không yên."
Cố Nhàn bất đắc dĩ thưa: "Nương, con sẽ cho người đi thu dọn đồ đạc của Thanh Thư."
Thực ra cũng không có gì để thu dọn cả, cũng chỉ có quần áo, đồ trang sức, giấy và bút mực này kia cần dùng, còn lại Cố gia đều có đầy đủ cả.
Cố lão phu nhân rất bất ngờ.

Trước đây, mỗi lần bà tới đón Thanh Thư, Cố Nhàn đều tỏ ra không tình nguyện.

Nhưng lần này nàng lại dễ dàng đồng ý nhanh như vậy.
Cố Nhàn nói: "Nương, người có thể đón Thanh Thư trở về.

Nhưng mà có một chuyện, người phải đáp ứng với con."
"Con nói đi." Đừng nói một điều kiện, dù cho mười điều kiện bà cũng đồng ý.
Sau khi kể lại đầu đuôi câu chuyện đồ trang sức bị trộm cho Cố lão phu nhân nghe, Cố Nhàn mới nói: "Nương, về sau người đừng mua đồ trang sức quý giá gì cho Thanh Thư nữa.

Ngoài ra, sau này đừng cho nó đeo chiếc vòng cổ bằng đá quý kia, ngộ nhỡ dẫn trộm vào là sẽ có đại họa."
Cũng may mà lần này trở về không đeo chiếc vòng cổ hồng ngọc đó, nếu không đến nàng đây cũng phải tiếc đứt ruột.
Cố lão phu nhân sáng suốt hơn Cố Nhàn nhiều, sau khi nghe xong thì cau mày: "Mấy người các con đi thả hoa đăng mà không để lại ai trong nhà sao?
"Hai người đệ muội đều ở nhà.


Bọn họ đều ở trong phòng của mình nhưng mà không nghe thấy âm thanh gì cả."
Cố lão phu nhân và Thanh Thư cùng đưa ra nghi ngờ giống nhau: "Kẻ trộm khi vào nhà, nhất định sẽ có tiếng động.

Hơn nữa, trong phòng tối đen, vào nhà lục lọi đồ vật cũng không thể không gây ra tiếng động nào.

Hai đệ muội của con ở trong cùng một tiểu viện với con, làm sao có thể một chút động tĩnh cũng không nghe được?"
Cố Nhàn cảm thấy lời này có phần không đúng, lập tức nói: "Nương, lúc đó Nhạc Vĩ đang khóc ở trong phòng, cho dù có chút ồn ào, các nàng cũng không nghe thấy được."
Cố lão phu nhân cũng không quấn lấy tiểu tiết nữa, hỏi thẳng: "Việc này đã báo án chưa?"
"Chưa ạ.

Nếu báo án sẽ gây ảnh hưởng không tốt đối với Lâm gia.

Cho nên cha chồng con nói sẽ trục xuất người này ra khỏi họ, đuổi khỏi thôn Đào Hoa." Nàng cũng hiểu, chuyện này tự mình giải quyết sẽ ổn thỏa hơn, ồn ào huyên náo thì ai cũng không được tốt.
Mặc dù cảm thấy việc này lộ ra rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng sau đó người Lâm gia đã kín đáo thu xếp, nàng ấy cũng không được tham gia vào nữa.
Cố lão phu nhân nói: "Chuyện tiên sinh, đã có kết quả rồi.

Chắc là qua thời gian ngắn nữa người ta sẽ đến."
Cố Nhàn nghe xong không hề vui mừng, chỉ có lo lắng: "Nương, chuyện tìm tiên sinh là việc quan trọng, nhất định phải tìm hiểu chi tiết mới được.

Nếu như tính cách không tốt, sẽ hại đến cả một đời của Thanh Thư."
Rừng lớn loại chim nào mà chả có.

Hai năm trước, nàng nghe nói ở huyện thành có chuyện thế này, có một phú hộ mua chuộc được một nữ tiên sinh, để nàng ta âm thầm giúp đỡ tác hợp cho con trai của mình với một nữ sinh ở chỗ nàng ta dạy.

May là cô nương kia rất thông minh nên không bị lừa, nếu không thì cả đời đã bị hủy hoại.
Cố lão phu nhân nói: "Tiên sinh kia là người Kỷ bá mẫu ngươi giới thiệu, nói rằng đã chọn lựa kỹ càng, dù là phẩm hạnh hay học vấn đều tốt.

Song điều mà con lo lắng cũng không phải không có lý, ta sẽ nhờ người âm thầm nghe ngóng kỹ lưỡng sau." Mặc dù bà tin tưởng lão tỷ tỷ, nhưng cẩn thận sẽ không gây đại họa..