Tông Chính u ám bất định nhìn chằm chằm Lâm Miểu Miểu, một lúc lâu mới cứng nhắc hướng về phía cô bỏ lại hai chữ: “Lên xe!” Lời anh vừa phun ra tựa như hai tảng băng, Lâm Miểu Miểu nghĩ thầm, nếu không muốn chở cô cùng đi, cô có thể bắt tắc xi.

Lâm Miểu Miểu lướt nhìn Tông Chính, trong đôi mắt của Tông Chính sắc bén chớp nháy, như lưỡi dao sắc rút ra khỏi vỏ, Lâm Miểu Miểu nhanh chóng đưa ra quyết định, vậy thì cứ lên xe đã, không nên đụng chạm đến anh ta trước.

Sau khi hai người đến cục dân chính, một phụ nữ trung niên đeo kính từ phía sau bàn làm việc ngẩng đầu, nhìn hai người, hỏi Lâm Miểu Miểu: “20 tuổi mới có thể kết hôn, đủ 20 tuổi rồi sao?”

“Đủ rồi.” Lâm Miểu Miểu bình tĩnh trả lời, thực ra cô còn hơn hai tháng nữa mới chính thức tròn 20.

Người phụ nữ trung niên cũng không tỉ mỉ đối chiếu tính toán thời gian, thấy Lâm Miểu Miểu bình tĩnh ung dung như vậy liền bỏ qua những chi tiết này, lại nhìn thoáng qua Tông Chính vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, hoài nghi hướng về phía Lâm Miểu Miểu hỏi thăm: “Cha mẹ đều biết cả chứ? Bản thân đã nghĩ kỹ chưa?”

Sắc mặt Tông Chính đen hơn một phần, sốt ruột gõ gõ bàn: “Làm nhanh lên!”

Người phụ nữ trung niên đang muốn nổi giận, vừa ngẩng đầu đã nhận được ánh mắt lạnh lẽo ngạo mạn của Tông Chính, chuyển tầm mắt lại nhìn thấy hai người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục màu đen cùng đi vào theo Tông Chính Lâm Miểu Miểu, người phụ nữ trung niên đem lời nói đến bên miệng vừa nén lại nuốt trở về, trong lòng nói thầm mấy người này không phải xã hội đen chứ? Người phụ nữ trung niên lập tức cho Lâm Miểu Miểu một xếp bản khai này nọ.

Lúc hai người ngồi xuống chụp ảnh, người phụ trách chụp ảnh không có cách nào ngẩng đầu từ trước ống kính: “Chàng trai, cậu rốt cuộc là đến kết hôn, hay đến tìm xui xẻo? Cô gái, cười lên…”

Lâm Miểu Miểu phối hợp nở một nụ cười, người chụp ảnh cúi đầu nhìn vào ống kính, mấy giây sau, lại lần nữa ngẩng đầu lên, giọng nói bất đắc dĩ: “Chàng trai, cười một cái.”

Lâm Miểu Miểu quay đầu nhìn sắc mặt Tông Chính càng u ám hơn: “Cứ chụp như vậy đi.”

Sau khi làm xong tất cả thủ tục, Lâm Miểu Miểu đưa giấy đăng kí kết hôn thuộc về Tông Chính cho anh, Tông Chính nay cả xem cũng lười, bực mình nói: “Cô giữ lấy đi.”

Hai người ra khỏi cục dân chính, Tông Chính nâng cổ tay nhìn thời gian, mới hất nhẹ hàm dưới lạnh nhạt nói với Lâm Miểu Miểu: “Tôi còn phải đến công ty, không rảnh đưa cô về, nhà của tôi ở số 7 hoa viên Thế Kỷ, buổi tối tôi muốn trông thấy cô ở trong nhà.”

Lâm Miểu Miểu nhàn nhạt “ờ” một tiếng, nhét giấy đăng kí kết hôn vào trong ba lô.

Tông Chính lấy xe xong, nhìn thấy Lâm Miểu Miểu đang đợi tắc xi ở bên đường, anh hạ cửa sổ xe xuống, chầm chậm đi qua bên người Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu đứng nguyên tại chỗ nhìn Tông Chính, xe của Tông Chính chạy rất chậm rất chậm, vẻ mặt càng sa sầm, gần như cùng lúc lướt qua vai Lâm Miểu Miểu, anh lại giẫm mạnh chân ga, Lâm Miểu Miểu bị phất một thân bụi bặm, vội vàng lùi về sau mấy bước.

Lâm Miểu Miểu nhíu mày, nhìn chằm chằm bóng xe đã đi xa, anh ta cố ý lái xe đến bên người cô, chính vì hất bụi cho cô?

Kính chiếu hậu của Tông Chính đã không nhìn thấy bóng dáng Lâm Miểu Miểu, anh mang khuôn mặt âm trầm đến công ty, ngồi một lúc cơn giận còn sót lại như cũ vẫn không tiêu tan, mãi cho đến khi gọi điện thoại cho luật sư, tâm trạng cuối cùng có chuyển biến tốt.

Tông Chính vừa mới dừng ở bàn làm việc chưa đến nửa tiếng đồng hồ, Tông Nam Sơn đã gõ cửa bước vào: “Hôm nay không phải con cùng Lâm Miểu Miểu đi đăng kí sao, thế nào lại đến công ty?”

Tông Chính ngẩng đầu, không thèm quan tâm đáp: “Đã đăng kí xong rồi.”

Giọng nói của Tông Nam Sơn mang theo trách cứ: “Công việc tuy rằng quan trọng, nhưng chuyện kết hôn lớn như vậy, con cũng không coi trọng.”

Tông Chính khuôn mặt lạnh lùng, không lên tiếng.

“Mấy ngày này, con không cần đến công ty, ở nhà cùng Lâm Miểu Miểu đi.” Tông Nam Sơn ôn tồn nói.

Tông Chính không hề do dự cự tuyệt: “Có một hạng mục đang đến thời điểm mấu chốt, con phải đích thân giám sát.”

“Vậy hôn lễ và tuần trăng mật thì sao? Con dự tính làm lúc nào?”

“Không vội.” Tông Chính thuận miệng qua quít.

Tông Nam Sơn theo dõi Tông Chính nhìn vài lần, “Ngay từ đầu con đã không đồng ý gặp Lâm Miểu Miểu, bỗng nhiên lại nhất định phải cùng con bé kết hôn, bây giờ kết hôn cũng kết hôn rồi, tóm lại con tính thế nào, hôn nhân không phải trò đùa!”

Tông Chính hừ nhẹ một tiếng, “Cuộc hôn nhân này chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi.”

Giọng nói của Tông Nam Sơn nghiêm khắc hẳn lên: “Giao dịch? Ta sớm nói với con, con đồng ý lấy Lâm Miểu Miểu hay không là tự mình quyết định, là ai nhất định đòi cưới Lâm Miểu Miểu? Bây giờ kết hôn cũng kết hôn rồi, lại oán giận có ích lợi gì?”

Tông Nam Sơn nhìn con trai mình, chân thành sâu sắc nói: “Các con đã kết hôn, phải chung sống cho tốt, bà nội con muốn chắt trai muốn sắp điên rồi, ngày mai con và Lâm Miểu Miểu cùng về nhà ăn bữa cơm.”

“Trước khi kết hôn, chúng ta ngay cả mặt mũi con dâu mới cũng chưa từng thấy, Lâm Miểu Miểu tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, Tông Chính, con càng ngày càng chẳng ra sao.”

“Thật là không bớt lo lắng, còn cho rằng các con vừa ý nhau, nhất định muốn cưới Lâm Miểu Miểu.” Tông Nam Sơn trách mắng con trai xong, lại căn dặn vài câu: “Con lớn hơn Lâm Miểu Miểu 3 tuổi, cố gắng nhường nhịn con bé một chút, nếu đã là vợ chồng, phải bao dung lẫn nhau, gia hòa mới có thể vạn sự hưng……”

Sắc mặt Tông Chính lập tức lộ ra vẻ không đồng ý.

“Con không thích nghe, ta đi trước đây.”

Đợi sau khi Tông Nam Sơn dời khỏi, ngón tay thon dài của Tông Chính nhịp nhàng gõ lên mặt bàn, trên mặt của anh hiện ra nụ cười nhạt. Mối hận của Tông Chính với Lâm Miểu Miểu có hai điều, điều thứ nhất Lâm Miểu Miểu thiếu chút nữa khiến anh mất hết danh dự, Tông Chính chỉ cần vừa nghĩ đến hậu quả cảnh “giường chiếu” của mình bị phơi bày, đã hận không thể nuốt sống Lâm Miểu Miểu.

Điều thứ hai, Tông Chính luôn từ chối thừa nhận rằng, anh coi trọng Lâm Miểu Miểu, nhưng Lâm Miểu Miểu lại tính kế anh……, điều trước sau trái ngược này, khiến cơn giận của anh như thủy triều cuộn trào dữ dội.

“Chung sống hòa hợp.” Nhưng Tông Chính anh cho tới bây giờ chưa từng nghĩ vậy.

Anh cưới Lâm Miểu Miểu về nhà, chính là vì trả lại một mũi tên nhắm vào kẻ thù năm đó, chứ không phải vì cùng cô ta vui vẻ sống chung.

Gần đến buổi trưa, Lâm Thế Quần gọi điện cho Lâm Miểu Miểu, hỏi thăm việc đăng kí, chờ sau khi Lâm Miểu Miểu đưa ra câu trả lời xác nhận, Lâm Thế Quần yêu thương nở nụ cười, “Chuyện tiệc cưới, các con dự định khi nào tổ chức?”

Tiệc cưới? Lâm Miểu Miểu cho là lấy được giấy đăng kí thì xem như xong chuyện, Lâm Miểu Miểu chần chừ nói: “Tôi hỏi Tông Chính đã.”

“Vợ chồng son sau này phải bàn bạc, gia đình mới hòa thuận, buổi trưa cùng cha ăn cơm nhé?”

Lâm Miểu Miểu đối với tất cả mọi người ở Lâm gia đều không có thiện cảm gì, không hề do dự cự tuyệt, lý do còn có sẵn: “Tông Chính bảo tôi hôm nay chuyển đến nhà anh ta, tôi phải thu dọn đồ đạc một chút.”

Lâm Thế Quần đại khái cảm thấy thất vọng, nhưng cũng biết có một số việc không thể gấp gáp, bèn thay đổi chủ đề: “Cha mua xe cho con, làm quà tân hôn, cha sai người đưa đến hoa viên Thế Kỷ cho con.”

Lâm Miểu Miểu vốn định khước từ, nhưng vừa nghĩ bản thân thực sự cần một phương tiện thay đi bộ, huống hồ xe đã mua, liền nói lời cảm ơn với Lâm Thế Quần. Tâm trạng của Lâm Thế Quần dường như rất tốt, gọi mười phút, tiếng cười liên tục không ngớt.

“Tông Chính cái đứa trẻ này, mấy năm gần đây cha cũng thường tiếp xúc với nó, con người không tệ, Miểu Miểu, sau này chung sống tốt với Tông Chính, bao dung lẫn nhau một tí.”

“Vâng.” Bởi vì áy náy, Lâm Miểu Miểu đối với thái độ tồi tệ của Tông Chính, vẫn luôn nhẫn nhịn, đủ bao dung rồi.

Lâm Thế Quần đang nói lại thở dài một tiếng: “Miểu Miểu của cha cũng kết hôn rồi, mẹ con biết, nhất định sẽ rất vui.”

Lâm Miểu Miểu trầm mặc, đối với mẹ của cô Lý Yên, Lâm Miểu Miểu chỉ biết được từ trong ảnh, đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, sau khi Cố Dung phát hiện ra sự tồn tại của Lý Yên, Lý Yên được Lâm Thế Quần bỏ lại cho một khoản tiền, thẳng thừng đuổi đi, sau khi Lý Yên sinh Lâm Miểu Miểu xong, không đến một năm, đã vì tai nạn xe mà chết.

Lâm Miểu Miểu nghĩ, Lâm Thế Quần thật không phải cặn bã bình thường.

Về phần Tông Chính, anh ta cặn bã hay không, với cô không có quan hệ lớn lắm, chẳng qua bọn cô chỉ là một đôi vợ chồng trẻ trên danh nghĩa.

“Miểu Miểu, cha chúc con sau này hạnh phúc mĩ mãn.”

Hạnh phúc? Lâm Miểu Miểu nắm chặt điện thoại, tầm mắt xuyên qua bầu không khí hư vô không biết nhìn về nơi nào, một người cho dù ở trong mơ, cũng không biết nơi nào có hạnh phúc, cô còn có thể hạnh phúc sao?

Buổi trưa Lâm Miểu Miểu nhận được điện thoại của Tông Chính, giục cô đi hoa viên Thế Kỷ.

Cách không tới nửa tiếng đồng hồ, Tông Chính lại thúc giục điện thoại một lần, sau đó cứ mỗi lần cách nửa tiếng lại gọi điện đến thúc giục, Lâm Miểu Miểu chịu không nổi phiền phức này, đột nhiên nghĩ đến Đỗ Thiếu Khiêm, thảo nào hai người này là bạn tốt, đều phiền phức như nhau.

Đồ đạc của Lâm Miểu Miểu rất ít, đồ quan trọng chỉ có dụng cụ chụp ảnh cô đem về từ nước Y, không đến một tiếng đồng hồ đã thu dọn xong, lúc cô kéo hành lý tới được hoa viên Thế Kỷ, mới hai giờ chiều, bảo vệ của hoa viên Thế Kỷ niềm nở dẫn Lâm Miểu Miểu đến cửa ngôi biệt thự của Tông Chính, còn thân thiết giúp cô ấn chuông cửa, nhưng ấn ba bốn lần, trong biệt thự cũng không có động tĩnh gì.

Lâm Miểu Miểu đành phải gọi điện cho Tông Chính, lại được thư kí của Tông Chính báo cho biết, Tông Chính đang họp, không có thời gian nghe điện thoại.

Lâm Miểu Miểu: “……” Rõ ràng hơn mười phút trước, Tông Chính còn gọi điện thoại đến thúc giục.

“Cô à, có muốn đến phòng chờ nghỉ ngơi một lát không?”

“Không cần đâu.” Lâm Miểu Miểu lại nói lời cảm ơn với người bảo vệ, đợi sau khi bảo vệ dời khỏi, Lâm Miểu Miểu đứng ở cửa lặng lẽ quan sát cánh cửa sắt. Biệt thự ở hoa viên Thế Kỷ đều là phong cách kiến trúc Baroque(1), trang trí và điêu khắc lộng lẫy, chỗ nào cũng thế, trên cửa sắt trước mặt cô, đã có không ít những chi tiết chạm trổ và hoa văn cầu kì.

Đợi mười phút, Lâm Miểu Miểu lại gọi cho Tông Chính, như trước nhận điện thoại là thư kí họ Giang đó.

Giang Trạch đặt điện thoại xuống, trong lòng hiếu kì không thôi, ai không biết Tông Chính mấy năm này, bên cạnh không có một người phụ nữ nào, không biết cô Lâm này rốt cục là ai.

“Tiểu Giang, đưa phần văn kiện này cho Tông thiếu, Tông thiếu cần gấp.”

Giang Trạch lên tiếng, nhận văn kiện, đi đến phòng làm việc của Tông Chính: “Sếp Tông, đây là văn kiện luật sư Trần vừa đưa đến.”

Tông Chính nhận lấy văn kiện, thản nhiên như không hỏi: “Cô Lâm đó gọi đến mấy lần?”

“Tổng cộng hai lần, tôi đều nói với cô Lâm, sếp đang họp.”

“Nói gì không?”

Giang Trạch đè xuống tò mò trong lòng, trả lời: “Cô Lâm nói là tìm anh, tôi nói với cô ấy anh đang họp, cô ấy liền đã gác điện thoại.”

“Ờ, tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi.”

Giang Trạch ngập ngừng hỏi: “Vậy điện thoại, còn để ở chỗ của tôi sao?”

“Ừ, trước cứ để ở chỗ cậu đi, nếu cô Lâm đó còn gọi đến, cứ nói như vậy với cô ấy.”

Chờ sau khi Giang Trạch dời khỏi phòng làm việc, Tông Chính mở túi văn kiện Giang Trạch đưa tới, lấy văn kiện bên trong ra, chờ khi nhìn thấy năm chữ lớn “ĐƠN THỎA THUẬN LY HÔN” ở đầu văn kiện, tâm trạng Tông Chính thoải mái không ít.

Tông Chính xem kỹ một lượt “ĐƠN THỎA THUẬN LY HÔN”, sau đó cười lạnh đặt bút vào sau chữ “nhà trai”, tiêu sái ký tên của chính mình lên.

Qua một tiếng đồng hồ, Tông Chính gọi Giang Trạch vào, dặn dò vài chuyện công việc, sau cùng lơ đãng hỏi: “Cô ấy có gọi điện không?”

Chú thích:

(1) 巴洛克建筑: Kiến trúc Baroque là phong cách chủ đạo của thiết kế và kiến trúc Châu Âu thời kỳ Baroque, Ý bắt đầu vào cuối thế kỷ 17, tận dụng những ngôn ngữ của kiến trúc Phục hưng theo một cách thức mới mang tính chất hùng biện và phong cách sân khấu, được đặc trưng bởi sự chi tiết, tinh xảo của các bề mặt cong, các chi tiết chạm trổ, trang trí và màu sắc đặc trưng.