Hai năm sau

“Nói đùa cái gì vậy? Bảo con cùng con gái riêng không biết từ đâu tìm đến của Lâm gia đính hôn? Lâm gia còn có mặt mũi tiếp tục nhắc lại chuyện liên hôn(1)?”

Tông Chính nới lỏng cà vạt, nộ khí trực tiếp dâng lên, từ lúc 22 tuổi năm ấy bắt đầu, vận rủi của anh từ đầu năm đó vẫn luôn kéo dài liên tục ròng rã suốt nửa năm, thật vất vả mới trải qua thời gian hai năm yên ổn, bây giờ lại xuất hiện một cô con gái riêng của Lâm gia!

Trong lòng Tông Chính kìm nén một ngọn lửa cháy bừng bừng, lúc nào anh lại rơi vào tình cảnh phải cùng đứa con gái riêng đính hôn! Huống hồ vẫn là Lâm gia đó khiến anh mất hết thể diện.

Hơn hai năm trước hai nhà Tông Lâm cùng nhau khai thác một hạng mục lớn, nguồn tài chính ban đầu là 20 tỉ USD, cơ sở hợp tác nhất định phải là liên hôn giữa hai nhà Tông Lâm, vì vậy Tông Chính và Lâm Tư đại tiểu thư của Lâm gia xác định hôn nhân, đính hôn mới được ba tháng, thì xảy ra việc ngoài ý muốn, liên hôn thất bại, hai năm sau chuyện cũ Lâm gia lại nhắc lại, đối tượng liên hôn lần này đổi thành con gái riêng của Lâm gia ở nước Y, bản thân Lâm gia cũng biết bằng thân phận con gái riêng không thể nào đánh cược, bởi vậy khẩu khí cũng yếu ớt hẳn.

“Không có bảo con cùng cô ta đính hôn, chỉ là bảo con gặp mặt đối phương, không bằng lòng thì quên đi.”

Tông Nam Sơn cũng biết, việc này ủy khuất con trai, nhưng chuyện Tông Chính và con gái riêng Lâm gia gặp mặt, lại do bà cụ Tông gia quyết định, đến nay hạng mục hai nha Tông Lâm hợp tác đầu tư quá lớn, phần lớn vốn lưu động của hai nhà đều đổ vào trong, vượt quá nguồn vốn, nhân lực, nguồn tài nguyên, vì để tiếp đến hợp tác, Lâm gia yêu cầu quan hệ phải thân thiết hơn nữa.

“Không rảnh!” Tông Chính miễm cưỡng bỏ lại hai chữ.

Ngay cả gặp anh cũng không muốn gặp, từ hai năm trước bị người con gái tên Nina nào đó gài bẫy một lần, hai năm này Tông Chính đối với những người phụ nữ muốn bổ nhào đến, đều tràn ngập chán ghét, thấy phụ nữ lại cảm thấy phiền.

Tông Nam Sơn thở dài: “Vậy con muốn như thế nào? Năm nay con đã 24 rồi, ngay cả bạn gái cũng không có, bà nội con đợi ôm chắt trai đợi đến mất cả lí trí rồi, con chí ít phải mang bạn gái về cho bà chứ? Nếu con sớm có vị hôn thê, bà nội còn bức bách con như vậy sao? Con có phải vẫn còn nhớ đến Trương Vi?”

“Ngay cả gặp anh cũng không muốn gặp, từ hai năm trước bị người con gái tên Nina nào đó gài bẫy một lần, hai năm này Tông Chính đối với những người phụ nữ muốn bổ nhào đến, đều tràn ngập chán ghét, thấy phụ nữ lại cảm thấy phiền.

Tông Nam Sơn thở dài: “Vậy con muốn như thế nào? Năm nay con đã 24 rồi, ngay cả bạn gái cũng không có, bà nội con đợi ôm chắt trai đợi đến mất cả lí trí rồi, con chí ít phải mang bạn gái về cho bà chứ? Nếu con sớm có vị hôn thê, bà nội còn bức bách con như vậy sao? Con có phải vẫn còn nhớ đến Trương Vi?”

“Trương Vi?”

“Ai nói con nhớ đến Trương Vi!” Tông Chính kìm nén nỗi bực tức, cực lực phủ nhận.

“Vậy mấy năm nay con đang làm gì? Bên cạnh một người phụ nữ cũng không có! Con xem Đỗ Thiếu Khiêm nhà người ta cả ngày con gái vây quanh không ngớt, con làm sao không học tập một chút?”

Tông Chính không còn lời nào để nói, chuyện này cần học sao, chỉ là anh bây giờ đối với phụ nữ……

Tông Chính trong lòng đột nhiên tức giận, lại nghĩ đến cô gái chết tiệt đó!

Tông Nam Sơn cho rằng Tông Chính vẫn còn nhớ đến bạn gái Trương Vi trước đây, liền chân thành khuyên giải: “Đừng nghĩ đến Trương Vi nữa, bây giờ người ta ở trung tâm Lincoln là thiên nga trắng nhảy múa, ai còn nhớ đến con.”

Tông Chính lại lần nữa nhắc lại bản thân đã sớm quên mất Trương Vi, thế nhưng Tông Nam Sơn căn bản không tin, Tông Chính cũng lười giải thích.

Ba năm trước Trương Vi vì theo đuổi tình yêu lý tưởng của mình, chia tay với Tông Chính, sau khi chia tay không đến hai tháng Tông Chính cùng Lâm Tư đính hôn, lúc mới chia tay, Tông Chính quả thực không quen, mới nghĩ đến Trương Vi, nhưng cũng chỉ một hai lần như vậy, có lẽ bởi vì thẹn trong lòng, sau đó……

Sau đó anh bị cô gái nào đó chơi một vố!

Thiếu chút nữa thân bại danh liệt!

Nói anh nhớ Trương Vi, không bằng nói anh nhớ người con gái đó, thậm chí vì người con gái đó khổ luyện quyền anh hai năm, chính là để có một ngày có thể báo thù rửa hận.

Tông Chính tìm hai năm, cũng đem Z thị lục tung N lần, Nina giống như biến mất vô căn cứ, Tông Chính nghĩ tới mà căm giận, có lẽ ngay cả cái tên cũng là giả.

“A Chính, nhà chúng ta ít người lớn, trước kia theo thương nghiệp hay theo chính trị để con tự chọn, con chọn theo thương nghiệp, cũng thôi, con cháu có phúc của con cháu, bây giờ ta và ba của con còn có thể nuôi dưỡng cháu trai bảo bối một chút, huyết mạch của ông nội con ba con lưu lại không thể cứ như vậy mà đứt được, con thì phản đối, vẫn không chịu kết hôn, bà nội con đã sắp xuống suối vàng rồi, nội trong ba tháng nhất định phải kết hôn, năm tuổi kết hôn là đẹp nhất! Ta mặc kệ con nhớ đến ai, bây giờ con đem một người phụ nữ về cho ta, không đem về được thì đi gặp con gái riêng của Lâm gia cho ta!”

Đem một người phụ nữ về? Phụ nữ? Tông Chính bỗng nhớ đến cô gái kia.

Hai năm, dung mạo của cô, đã ở trong đáy lòng anh phác họa vô số lần, Tông Chính vội vàng đem suy nghĩ trong đầu mình bóp nát, anh nhớ đến cô ta, chẳng qua muốn báo thù mà thôi!

Sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ tìm được cô ta, tính toán cho xong nợ nần!

***

Lâm Miểu Miểu khuôn mặt không chút thay đổi kéo hành lý, từ sân bay Z thị đi ra, bầu trời cực kỳ u ám, cô ghét thời tiết thế này, u ám nặng nề, làm cho đáy lòng người ta chồng chất âm u ẩm ướt, toàn bộ theo mạch máu xanh lan tràn vô hạn.

Phác Hoằng Hi luôn luôn nói với cô: không nên gấp gáp, từ từ sẽ đến, tự nhiên sẽ thấy tương lai. Lâm Miểu Miểu ngửa mặt lên nhìn bầu trời, trong lòng hiện lên một tia mờ mịt, cô có lẽ không nhìn thấy tương lai.

Ra khỏi sân bay, Lâm Miểu Miểu bắt một chiếc tắc xi, để tài xế tùy ý đưa đến một khách sạn, người lái xe quay đầu nhìn cô một cái, vòng tay lái. Cảnh vật ngoài cửa sổ lùi lại không ngừng, Lâm Miểu Miểu lặng lẽ nhìn cây cao lớn hai bên đường, trên cành cây mọc ra lá mới, mỗi phiến lá mở rộng, cho thành phố ảm đạm này thêm một màu sắc.

Lâm Miểu Miểu kéo hành lý tương đối nặng, thuê phòng ở một khách sạn năm sao, sau khi vào phòng liền gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Thế Quần, báo cho phía bên kia cô đã về nước.

“Ta cử người đến đón con, sao có thể ở khách sạn được.”

Sau khi Lâm Miểu Miểu khéo léo cự tuyệt, Lâm Thế Quần suy nghĩ tình hình của Lâm gia, trầm mặc giây lát nói: “Một lúc nữa ta qua đó đón con về nhà ăn bữa tối.”

Lâm Miểu Miểu không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Lâm gia, ngay cả bữa cơm này cũng không muốn ăn, nhưng việc liên quan đến mục đích cô quay về, không thể không đi, Lâm Miểu Miểu rửa mặt qua loa, sắp xếp lại hành lý, thuận tiện đi đến cửa hàng bên cạnh khách sạn mua đồ dùng hàng ngày, đồ dùng cô mang từ nước Y về, đều là các loại dụng cụ chụp ảnh, ngay cả quần áo tắm rửa đều không có, mua linh tinh những đồ dùng cần thiết, Lâm Miểu Miểu quay về khách sạn tắm rửa, mới sấy khô được một nửa mái tóc dài, Lâm Thế Quần đã đến rồi.

Lâm Thế Quần trên quan hệ huyết thống mà nói, là cha của Lâm Miểu Miểu, trên thực tế quan hệ giữa hai người chỉ tốt hơn những người xa lạ một chút, mãi đến hai năm trước sau sự việc của Lâm Tư, sự quan tâm của Lâm Thế Quần với Lâm Miểu Miểu mới nhiều hơn, chẳng qua là tốn công vô ích(2), dù Lâm Thế Quần muốn bù đắp cho Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu cũng chưa từng nghĩ tới sẽ tiếp nhận.

“Mới về đến Z thị còn chưa quen sao? Về nhà ở đi.”

“Không cần đâu.”

“Lâm Thế Quần trong lòng thở dài, giọng nói cũng dịu hơn: “Có phải con đang trách ba, đưa con một mình ném ra nước ngoài?”

“Không có.”

“Miểu Miểu, sau này ba sẽ cố gắng hết sức bù đắp cho con……”

Lâm Miểu Miểu nghe được nhíu mày, năm nay cô 21 tuổi, đã sớm không còn mong đợi một gia đình ấm áp có người lớn chăm sóc, bây giờ cũng không cần, tương lai càng không cần.

“Không cần, sau này tôi sẽ định cư ở Y, bởi vậy, thật sự không cần.” Lâm Miểu Miểu tăng thêm ngữ khí, nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng. Trong cuộc đời mỗi người có lẽ sẽ phải chịu vô số lần tổn thương, nếu có người tổn thương cô, cô có thể tha thứ, nhưng vĩnh viễn sẽ không tin tưởng lần nữa, tha thứ là bỏ qua cho chính mình, nhưng tin tưởng sẽ tạo cơ hội làm tổn thương cô. Lâm Miểu Miểu sẽ không cho Lâm Thế Quần cơ hội lần nữa tổn thương đến cô, do đó, cô thực sự không cần.

“Miểu Miểu……”

Lâm Thế Quần thở dài một tiếng, áy náy nhìn Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu bị nhìn như vậy có chút khó chịu, dứt khoát quay đầu nhìn đường phố bên ngoài cửa sổ xe.

Bầu trời càng thêm u ám, những đám mây vừa dày vừa nặng dường như cũng sắp không chịu nổi trọng lượng này, càng đến gần hơn với nhân gian. Nhà của Lâm gia nằm trên khu Trường Nguyệt Loan của Z thị, xe đi theo đường quốc lộ thoáng đãng của khu Trường Nguyệt Loan, từ từ chạy về phía những ngôi nhà giàu sang quyền thế bị bóng đêm bao phủ.

Tuy rằng người làm chủ Lâm gia hiện nay là Lâm Thế Quần, nhưng ý kiến của Lâm lão gia Lâm Ngạn cực kỳ quan trọng, Lâm Ngạn tổng cộng có một người con trai một người con gái, con trai Lâm Thế Quần, con gái Lâm Thế Vân, từ sau khi Lâm Tư đại tiểu thư của Lâm gia chết đi, Lâm Miểu Miểu trở thành con gái duy nhất của Lâm Thế Quần.

Về mặt huyết thống Lâm gia vốn là người thân của Lâm Miểu Miểu, trên thực tế Lâm gia ngoài Lâm Thế Quần và Lâm Tư đã chết ra, Lâm Miểu Miểu cũng không chịu được sự đối xử của những người khác.

Tầm mắt Lâm Miểu Miểu theo hướng cánh cửa sắt lớn màu đen nhìn lại, bầu trời một màu tối đen, đèn khắp nơi trong khu nhà đã được bật lên, nhưng bóng tối vẫn tồn tại như trước, trong ngóc ngách những ánh đèn ấy không thể chiếu sáng đến, cất giấu toàn bộ những thứ dơ bẩn trong ngôi nhà này.

Từ lúc Lâm Miểu Miểu sinh ra đến nay, đây là lần thứ hai bước vào nhà của Lâm gia.

Lần thứ nhất là lúc cô 8 tuổi, Lâm Thế Quần đón Lâm Miểu Miểu từ dưới quê về đây, Diệp Ninh chế giễu Lâm Miểu Miểu vừa quê vừa bẩn, giống một đứa con hoang.

Lúc nhỏ có người nói Lâm Miểu Miểu là đứa con hoang, Lâm Miểu Miểu không nói hai lời trực tiếp đánh cho người đó một trận, trình độ đánh nhau của Lâm Miểu Miểu hoàn toàn là từ bé đánh nhau mà ra, bà ngoại của Lâm Miểu Miểu chưa bao giờ nói chuyện về bố mẹ cô, mãi cho đến khi bà ngoại bệnh nặng Lâm Miểu Miểu mới biết, thì ra bản thân đúng như lời mọi người nói, là một đứa trẻ không cha không mẹ.

Lúc mới được Lâm Thế Quần dẫn về Lâm gia, Lâm Miểu Miểu vẫn còn ngây thơ chờ mong có một gia đình ấm áp, nên lúc bị người ta mắng chửi “đồ con hoang” đáng căm ghét, Lâm Miểu Miểu đánh cho Diệp Ninh một trận, đợi lúc Lâm Thế Quần phát hiện, đã thấy Lâm Miểu Miểu 8 tuổi ngồi trên bụng của Diệp Ninh 12 tuổi, đánh cho Diệp Ninh mặt mũi bầm dập.

Diệp Ninh là con trai của Lâm Thế Vân, Lâm Thế Vân chửi rủa Lâm Miểu Miểu là đồ không có giáo dưỡng, lúc đó Lâm Miểu Miểu còn kỳ vọng nghĩ đến, cô là con gái của Lâm Thế Quần, Lâm Thế Quần có bảo vệ cô hay không? Đáng tiếc là, Lâm Thế Quần cũng không bảo vệ cô giống như cô mong đợi, ông ta cũng cho rằng Lâm Miểu Miểu đánh anh họ, là cách cư xử thiếu giáo dục, sau này Lâm Miểu Miểu bị đưa đi nước Y.

Lúc đó Lâm Miểu Miểu vừa mong chờ, lại vừa thất vọng.

Nhưng, có đôi khi thất vọng cũng là một loại hạnh phúc, vì có mong chờ mới có thất vọng, cho dù thứ hạnh phúc này có chút đau khổ. Cho nên Lâm Miểu Miểu hôm nay đã sớm không còn kỳ vọng, cũng sẽ không lần nữa cảm thấy thất vọng, hạnh phúc với cô mà nói, cách xa giống như những ngôi sao trên bầu trời, chỉ có thể nhìn mà không thể với tới.

Ký ức trong quá khứ đã mờ nhạt không rõ, thậm chí Lâm Miểu Miểu sớm quên mất cô từng đến nhà của Lâm gia ở khu Trường Nguyệt Loan này, cái nơi ẩn nấp những khu nhà cao cấp trước sau như một cao không thể trèo, đứng sừng sững ở Trường Nguyệt Loan gần sát nơi đỉnh núi. Lâm Miểu Miểu trong lòng cảm khái, Lâm gia vẫn là Lâm gia, chỉ khác tâm tình của Lâm Miểu Miểu với lúc 8 tuổi, đã không giống nhau nữa.

Lâm Thế Quần hòa nhã để Lâm Miểu Miểu ngồi trong phòng khách, tự mình lên lầu gặp Lâm Ngạn.

Lâm Miểu Miểu ung dung thản nhiên lướt mắt qua phòng khách, người đàn ông trẻ tuổi hẳn là Diệp Ninh, lúc Lâm Miểu Miểu nhìn về phía hắn, hắn cười yếu ớt cúi đầu, ngoài ra còn có một người phụ nữ trang điểm nhẹ nhàng, người này là vợ của Lâm Thế Quần Cố Dung, một người nữa là em gái của ông ta, mẹ của Diệp Ninh Lâm Thế Vân.

Chú thích:

(1): 联姻: kết thông gia với nhau, kết sui gia.

(2): 冰冻三尺非一日之寒: băng dày ba thước, không phải chỉ vì rét có một ngày, chẳng phải một sớm một chiều nên chuyện, không chỉ làm trong một ngày.