“Con tiện nhân này, sao mày không chết đi, con tiện nhân Lý Yên chết rồi, sao mày không chết đi? Tư Tư của tao chết rồi, sao mày không chết đi? Bây giờ quay về muốn đoạt mọi thứ của Tư Tư? Tao nói cho mày biết, không có cửa đâu!......”

Cố Dung nói vừa nhanh vừa gấp, âm thanh chói tai, trên khuôn mặt luôn mang bộ dáng thướt tha ấy, bởi vì thù hận quá sâu vặn vẹo đến vô cùng đáng sợ, mấy người trong đại sảnh đều bị Cố Dung bỗng nhiên bạo phát làm cho hoảng sợ.

“Đủ rồi!” Lâm Thế Quần lớn tiếng quát.

“Ha ha ha……, đủ rồi?” Cố Dung cười điên cuồng, đôi mắt bà ta mở to hết cỡ, hốc mắt đỏ lên, “Như thế này có thể đủ được sao? Tiện nhân, sao mày không chết đi!” Tiếng nói còn chưa mất, Cố Dung đột nhiên mặt mày dữ tợn bổ nhào về phía Lâm Miểu Miểu, đưa móng tay sắc nhọn hướng khuôn mặt Lâm Miểu Miểu, trong đầu Lâm Miểu Miểu nhanh chóng hiện lên vài cách đáp trả.

Chân Lâm Miểu Miểu vừa muốn giơ lên, một thân ảnh đã chắn trước mặt cô.

Là Diệp Ninh.

Chân Lâm Miểu Miểu dừng trên không trung, nếu như Cố Dung thật sự tấn công tới, từ trước tới nay Lâm Miểu Miểu không phải là trái hồng mềm.

Trong nháy mắt, Cố Dung căn bản không kịp thu tay, móng tay dài 1mm đã quẹt lên trên cổ Diệp Ninh, Lâm Thế Vân hét lên một tiếng, từ phía sau lao đến kéo Cố Dung ra.

Lâm Thế Vân nhào đến trước mặt Diệp Ninh, vẻ mặt đau lòng kiểm tra, một vết cào này của Cố Dung dùng hết sức, cho dù cuối cùng bà ta muốn dừng tay, trên cổ Diệp Ninh vẫn bị cào ba vết sước móng tay thật dài, đã bắt đầu hơi rỉ máu. Lâm Thế Vân càng nhìn càng tức giận, xoay người gào lên một câu với Cố Dung: “Chị thần kinh à!”

Tay Cố Dung đã bị Lâm Thế Quần ở phía sau xông lên túm lấy, nhìn thấy không túm được người muốn cào, nhưng làm Diệp Ninh bị thương, giờ lại bị Lâm Thế Vân quát, lửa giận của Cố Dung lại lần nữa cháy lên: “Chính nó đến gần, còn trách ai?”

Lâm Thế Quần rống lên một tiếng: “Cố Dung, bà ầm ĩ đủ rồi đấy!”

Năm đó mẹ của Lâm Miểu Miểu Lý Yên và Cố Dung cùng mang thai, sau khi Cố Dung biết được chuyện của Lý Yên, tâm trạng kích động té ngã, mất đi một đứa bé trai đã thành hình, từ đó Cố Dung không thể sinh con, Lâm Thế Quần vì chuyện này tràn ngập day dứt với Cố Dung, vẫn luôn hết lòng khoan nhượng Cố Dung, biết được Cố Dung chán ghét Lâm Miểu Miểu, ông nhẫn tâm đưa Lâm Miểu Miểu 8 tuổi ra nước ngoài, không dòm ngó tới, thiếu chút nữa khiến Lâm Miểu Miểu chết đói ở nước Y.

Cơn tức trong lòng Lâm Thế Quần rất lớn, những năm gần đây ông luôn vì chuyện quá khứ dẽ dàng tha thứ Cố Dung, hoàn toàn không nghĩ đến Cố Dung có thể hung hăng càn quấy đến mức này, trước mặt mọi người dám hành hung.

Lâm Thế Vân kéo Diệp Ninh đi để bôi thuốc, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Miểu Miểu: “Đồ sao chổi!”

Mặt Lâm Miểu Miểu vẫn lãnh đạm như trước, nhưng trong lòng hướng bóng lưng của Diệp Ninh nghĩ thầm: Nhiều chuyện(1)!

Diệp Ninh giãy khỏi tay của Lâm Thế Vân, bất đắc dĩ nói: “Mẹ, con không sao!” Sau cùng Lâm Thế Vân kéo Diệp Ninh ngồi trên ghế sô pha, gọi người hầu đi lấy thuốc, Lâm Thế Quần thì kéo Cố Dung vùng vẫy không yên đi lên lầu.

Một mình Lâm Miểu Miểu đứng nguyên tại chỗ, đút tay vào trong túi áo, giống như trẻ con không có chuyện gì đi ra phía cửa chính.

Giọng nói Diệp Ninh từ sau lưng vang lên: “Miểu Miểu, em đơi một lát, anh đưa em về.”

“Đưa gì mà đưa? Tự cô ta không biết đi về? Còn cần con đưa, con ngồi xuống cho mẹ!” Lâm Thế Vân ấn Diệp Ninh định đứng lên về lại trên sô pha.

Lâm Miểu Miểu theo tiếng nói ngoảnh đầu lại: “Không cần, tôi tự về.”

Lâm Miểu Miểu tiếp tục đi ra cửa, phía sau truyền đến tiếng nói oán trách của Lâm Thế Vân với Diệp Ninh: “Con xông lên ngăn cản làm gì chứ? Dùng lòng tốt như vậy đối với một người ngoài làm gì? Người ta ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, không có giáo dục chính là không có giáo dục……”

“Mẹ……” Diệp Ninh mắt thấy Lâm Miểu Miểu đi ra cửa, lại không có biện pháp bỏ mặc Lâm Thế Vân, chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống.

Sau khi Lâm Miểu Miểu dời khỏi nhà Lâm gia, hít sâu một hơi làn không khí mát mẻ, trong bóng đêm, chầm chầm dọc theo đường Trường Nguyệt Loan đi xuống dưới, vào ban ngày bầu trờii ảm đạm âm u, đến buổi tối, ban đêm ngược lại quang đãng hẳn lên, không có ánh trăng, nhưng có vài ngôi sao lập lòe.

Thực tế Trường Nguyệt Loan là một triền núi, ở Z thị nhìn một người có địa vị thực sự hay không, một tiêu chuẩn trong đó, chính là anh có bất động sản ở Trường Nguyệt Loan hay không, vị trí của nó càng lên cao, địa vị hiển nhiên càng cao, cho nên Trường Nguyệt Loan tập trung vô số biệt thự vườn lớn, ở đó ngoài biệt thự ra, cũng chỉ có biệt thự.

Cảnh vật xung quanh ở Trường Nguyệt Loan cực kỳ đẹp, trong mắt đều là cây cối thảm cỏ xanh ngát, hai bên đường trồng hàng loạt cây ngô đồng của Pháp, cành lá sum sê, gió đêm thổi qua, cành lá kêu xào xạc.

Lâm Miểu Miểu vốn tính toán ra khỏi cửa bắt xe đi thẳng về khách sạn, kết quả đi bảy tám phút, hai bên đường chỉ có những ngôi biệt thự bóng đèn rực rỡ, ma quỷ cũng không thấy một bóng. Vì thường xuyên vận động, nên phần lớn quần áo của Lâm Miểu Miểu đều là rộng rãi thoải mái, Lâm Miểu Miểu kéo khóa áo khoác lên cao, trên đường không một bóng người chạy chầm chậm.

Ban đêm cuối tháng ba, trời mát như nước, đèn thủy tinh hoa lệ hai bên đường tạo ra một khung cảnh chói lọi, tại Trường Nguyệt Loan một tấc đất một tấc vàng này, dường như ngay cả bóng đêm nặng nề cũng bị sự xa xỉ của con người đẩy lùi ba thước.

Vị trí nhà của Lâm gia ở Trường Nguyệt Loan, gần như kề đỉnh núi, Lâm Miểu Miểu dọc theo đường cái chạy hơn mười phút, chỉ thấy hai chiếc xe đắt tiền lao vùn vụt qua, lại có một chiếc xe đắt tiền từ sau lưng Lâm Miểu Miểu chạy đến, đèn xe giống như chùm tia sáng bắn về phía trước, Lâm Miểu Miểu dịch sát vào ven đường, tiếp tục duy trì tốc độ chạy chậm đều đều.

Chiếc xe thể thao kia vù vù đi qua bên người Lâm Miểu Miểu, bụi bặm cuốn lên làm cho Lâm Miểu Miểu lần nữa phải dịch sát vào ven đường, sau khi chiếc xe thể thao lướt qua Lâm Miểu Miểu hơn mười mét, trong không khí đột nhiên truyền đến tiếng phanh xe chói tai, cửa sổ xe được hạ xuống, đầu một người đàn ông từ trong cửa xe thò ra, hướng Lâm Miểu Miểu nhìn xem, sau đó chiếc xe quay đầu lại, lùi đến bên cạnh Lâm Miểu Miểu, vẻ mặt người đàn ông mang theo sự kinh ngạc vui mừng: “Thật sự là cô! Tôi còn tưởng mình nhìn lầm!”

Người đàn ông này nhìn rất đẹp trai, lúc cười rộ lên, để lộ hàm răng trắng tinh, rất dễ dàng giành được sự tin tưởng của người khác, cô không nhận ra người đàn ông này, lại tự mình quy người đàn ông này vào hàng ngũ “bắt chuyện làm quen”, bởi vậy cô nhìn mộ cái, liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục chạy bộ.

“Cô đang chạy bộ phải không?” Người đàn ông thấy Lâm Miểu Miểu không để ý đến mình, hoàn toàn không để bụng, tiếp tục nhiệt tình nói tiếp.

“……”

“Cô không nhớ tôi à? Hai năm trước, quán bar “Mộ Sắc Sâm Lâm”, cô đến tìm Tông Chính, cô còn nhớ không? Tôi là ông chủ quán bar, tên Đỗ Thiếu Khiêm.” Dù cách hai năm, Đỗ Thiếu Khiêm vừa nhìn đã nhận ra ngay Lâm Miểu Miểu, ngoài lúc đó Lâm Miểu Miểu cho anh ấn tượng ban đầu quá kinh diễm, hiển nhiên còn có nguyên nhân là Tông Chính.

Lâm Miểu Miểu dừng bước chân, quay đầu nhìn Đỗ Thiếu Khiêm, suy nghĩ hơn mười giây, vẫn không có ấn tượng gì.

Đỗ Thiếu Khiêm trong lòng buồn bực, hóa ra anh ở trong mắt Lâm Miểu Miểu, ngay cả một người qua đường giáp cũng không được tính.

“Tại sao cô chạy bộ ở Trường Nguyệt Loan, tôi không nói cô không nên chạy bộ ở đây, chính là cảm thấy có điểm hiếu kì, đây là lần đầu tôi thấy cô chạy bộ trên đường Trường Nguyệt Loan này……”

“Cô cũng sống ở Trường Nguyệt Loan sao? Nina không phải tên thật của cô đúng không? Tôi tên Đỗ Thiếu Khiêm, đừng quên nữa nhé!”

“……”

Đỗ Thiếu Khiêm lái xe, đi theo Lâm Miểu Miểu năm sáu phút, Lâm Miểu Miểu cau mày dừng lại hỏi: “Anh có thể đừng đi theo tôi nữa được không?”

“Hơn nửa đêm, một người con gái như cô chạy bộ, quá nguy hiểm!”

Lâm Miểu Miểu híp mắt một cái, âm thanh lạnh lùng tiếng nói mang ý cảnh cáo: “Anh xác định?”

Đỗ Thiếu Khiêm nhìn Lâm Miểu Miểu đằng đằng sát khí, ngậm miệng. Đỗ Thiếu Khiêm im lặng vài phút, nhịn không được hỏi: “Cái đó, cô cùng Tông Chính……, cậu ta tìm cô hai năm……” Thật ra anh càng muốn hỏi giữa Tông Chính và Lâm Miểu Miểu rốt cục đã xảy ra chuyện gì, hai năm này Tông Chính không ngừng khổ luyện quyền anh, bên cạnh còn theo mấy người vệ sĩ, trừ bỏ thân phận không nói, cái kiểu chói mắt này trong cánh thái tử gia ở Z thi, chỉ có thể xếp đầu tiên. Tông Chính hễ nhắc tới Lâm Miểu Miểu thì nổi giận đùng đùng, bộ dạng như kẻ thù giết cha, ước chừng ở trên người Lâm Miểu Miểu ăn lỗ lớn, mà là lỗ rất lớn, Đỗ Thiếu Khiêm nói bóng gió hai năm xong cũng không nói ra hết.

Lâm Miểu Miểu nghe vậy bất thình lình chết chân, ngẩn người.

Tìm……hai……năm……!!

Hai……năm……!!

Trong nháy mắt Lâm Miểu Miểu cảm thấy chột dạ, lúc được Lâm Thế Quần nói cho biết đối tượng liên hôn, Lâm Miểu Miểu suy nghĩ một hồi lâu, mới nghĩ ra người này, trí nhớ đã mờ nhạt, chỉ nhớ bộ dáng tươi cười của người đàn ông này cực kì sáng lạn, giống như ánh sáng mặt trời rực rỡ. Thẳng đến lúc đó, Lâm Miểu Miểu mới biết, hình như cô……, ầm ĩ một con rồng đen……

Ngày kia đi gặp Tông Chính, Lâm Miểu Miểu đơn giản nghĩ phải chân thành nhận lỗi, chịu nhận lỗi, dù đánh dù mắng, trong lòng cũng không có ý nghĩ gì không cần thiết, nhưng bây giờ, cô cảm thấy, sợ rằng sự việc không có đơn giản như cô nghĩ, Lâm Miểu Miểu đặt mình vào hoàn cảnh của Tông Chính suy ngĩ một chút, cô đối với chuyện Tông Chính làm……

Nếu có người quay cảnh “giường chiếu” của cô, đưa cho tòa soạn, không chừng trong lòng Lâm Miểu Miểu có ý nghĩ giết chết đối phương, mặc dù không biết vì sao, sau cùng cảnh “giường chiếu” của Tông Chính không được tung ra, nhưng cái này không phải là lí do thỉnh cầu đối phương tha thứ.

Năm đó cô làm như vậy vì thời gian gấp gáp, không tính tìm mấy phòng thám tử!? Năm đó cô làm sao lại nghĩ cách “gậy ông đập lưng ông” chứ? Cuối cùng Lâm Miểu Miểu tổng kết lại lý do vì thời gian quá gấp, lúc đó cô đang chuẩn bị giải thi đấu Thế Cẩm, có thể bớt thời gian về Z thị một chuyến, cũng đã không dễ dàng gì.

Tông Chính có thể bỏ qua dễ dàng cho cô không? Người đàn ông này có thực là người tâm địa hiền lành, Lâm Miểu Miểu mím môi, trong lòng hiện lên một tia lo lắng, trước đây không biết thì thôi, bây giờ đã biết rồi, cô tự cho phép xem mình là người ngay thẳng, cũng biết vì hổ thẹn mà day dứt lương tâm.

“Anh ta……, tìm tôi, có nói gì không?” Lâm Miểu Miểu quyết định thăm dò một ít từ Đỗ Thiếu Khiêm, hình như quan hệ của hai người này rất tốt.

“Cô rốt cục làm gì cậu ta? Hình như cậu ta muốn tìm cô gây phiền phức……” Đỗ Thiếu Khiêm tò mò vấn đề này đã hai năm, Tông Chính sống chết không chịu nói, chuyện này cũng thành điều cấm kị của Tông Chính, bây giờ cuối cùng cũng nhìn thấy đương sự này rồi.

“A, không có gì!” Tông Chính muốn tìm cô gây phiền phức, điều này rất bình thường! Cô có thể hiểu!

“Vậy, Tông Chính có nói muốn tìm tôi gây khó khăn như thế nào không?”

“Không bằng……., chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đàng hoàng?” Nụ cười của Đỗ Thiếu Khiêm càng sâu, hai năm trước để Tông Chính nhanh chân đến trước, hai năm sau, là lúc Đỗ Thiếu Khiêm anh xoay chuyển, gặp Lâm Miểu Miểu trước.

Chú thích:

(1) Xen vào việc của người khác.