Bên ngoài phủ đệ rất rộng lớn, quý phái lộng lẫy, Văn Thiếu Thu mắt lạnh nhìn lên tấm biển sơn màu treo cao trên cửa chính, viết hai chữ to "Văn phủ", khóe miệng không ngăn nổi ngân lên cười mỉa mai.

“Thiếu gia?” Bỗng dưng, gã sai vặt quét tước ở chỗ cửa ngẩng đầu liếc thấy chủ tử, lập tức vội vàng tiến lên đón chào, cười vui vẻ nói: " Thiếu gia, tiểu nhân sáng sớm liền canh giữ ở cửa, cũng không thấy ngài đi ra ngoài, sao giờ ngài lại từ bên ngoài quay về? Chẳng lẽ đúng như người ta nói rồng thần cái gì đuôi ấy......." Gãi đầu nghĩ nghĩ, nghĩ cũng không ra câu nói kế tiếp.

“Thần long kiến thủ bất kiến vĩ (Rồng thần chỉ thấy được đầu, không thấy được đuôi). Thật tốt tiếp lời, Văn Thiếu Thu bên môi mỉa mai đã sớm biến đi, nháy mắt khôi phục vẻ ngoài biếng nhác.

" Đúng rồi! Chính là thần long kiến thủ bất kiến vĩ!”. Hiểu ra ỗ tay hoan hô, lập tức lại ngượng ngùng ngô cười lên.

Ha Ha, ba vị chủ tử Văn gia, lão thái quân khí thế uy nghiêm, đối hạ nhân mặc dù không tệ, nhưng mọi người cũng không dám ở trước mặt bà mà vui cười ngả ngớn; Mà phu nhân ung dung đẹp đẽ cao quý, đối với nô bộc bên trong phủ cũng rất khắc nghiệt, hầu hạ tốt thì được yên, nhưng nếu không cẩn thận một cái để cho bà ta thấy không hài lòng, đánh chửi chút thôi còn tốt, thảm nhất chính là bị đuổi khỏi phủ, nô bộc bọn họ đây chỉ cần nhìn thấy phu nhân, ai ai cũng nơm nớp lo sợ, chỉ sợ kế tiếp chính mình sẽ gặp xui xẻo.

Duy chỉ có thiếu gia tính tình hiền hòa nhất, bình thường cùng bọn nô bộc cười cười nói nói, ở chung hòa hợp, không có hách dịch, cũng bởi vì như thế, lúc này hắn mới dám cùng thiếu gia vui vẻ nói chuyện phiếm.

Thấy gã ta cười ngây ngô khờ khạo, trong đầu Văn Thiếu Thu bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt tròn hé ra nụ cười ngây ngô vui tươi, đôi mắt sâu thẳm không khỏi âm u, nhưng lập tức lại biến mất ngay, thần sắc không dao động hướng gã sai vặt kêu tiểu Lý kia cười cười, rồi liền cất bước vào phủ.

Chỉ thấy hắn nhìn như thản nhiên thoải mái mà đi, vượt qua hành lang gấp khúc quanh co khúc khuỷu, xuyên qua tòa nhà Nguyệt Nha môn, cuối cùng ở vườn hoa bên trong lương đình phía sau viện tìm được "mục tiêu".

“Tổ mẫu, nương, biểu đệ, biểu muội, thì ra mọi người ở chỗ này ngắm hoa, uống trà, thật sự là lòng yên ổn làm sao!". Đưa ra vẻ mặt cười, hắn rất nhanh tiến đến chào, mọi người đều được mời đến trong đình, quả thật làm thành cái hội người.

“Biểu ca!” Liếc thấy hắn xuất hiện, Hoa Thải Dung vui mừng kinh ngạc kêu, mặt cười sáng rỡ như hoa.

"Cái gì mà lòng yên ổn?" Liếc mắt nhìn tôn tử ngồi xuống bên cạnh một cái, Văn lão thái quân nửa cười nửa mắng: “Sáng tinh mơ không thấy con đâu, cũng không biết lêu lổng chỗ nào đến bây giờ mới trở về, tổ mẫu lo lắng gần chết, còn có thể lòng yên ổn cái gì? Lần tới sáng sớm muốn ra ngoài, nhớ nói rõ đi đâu, nếu không tổ mẫu còn tưởng rằng con xảy ra cái gì ngoài ý muốn!"

"Vâng, tổ mẫu". Cười vui vẻ hòa cùng, Văn Thiếu Thu nâng mắt lên nhìn, vẻ mặt thân thiết hỏi: “Nương, người làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm a!”

“Không, không có gì!” Cười lớn phủ nhận, không biết vì sao, vốn lúc đầu Văn phu nhân tâm tư rất tốt quả nhiên sắc mặt đột nhiên trở nên có chút khó coi, thậm chí còn hơi kinh ngạc nhìn hắn nghi ngờ.

"A......." Không tự chủ được hắn nhìn phía sau một chút, Hoa Văn An do dự hỏi thăm: "Sao không thấy nha hoàn bên người kêu Hỉ Phúc kia củabiểu ca?"

Nhớ tới việc buổi sáng, trên mặt hắn rõ ràng có chột dạ.

Hắn vừa nói ra lời này, Hoa Thải Dung đang cười nhất thời cứng nhắc. Hỏng bét! Nàng thiếu chút nữa đã quên buổi sáng mới thưởng người ta cái tát, hung hăng dạy dỗ cái tiện tì kia một chút, không biết nó có khóc sướt mướt đi cáo trạng với biểu ca hay không?

Giống như không thấ huynh muội Hoa gia bất an, Văn Thiếu Thu nhíu mày giận dũ nói: “Nhắc tới Hỉ Phúc ta liền giận!"

"Sao vậy?" Văn lão thái quân không hiểu hỏi.

“Tổ mẫu, người không biết! Hôm nay sáng sớm, nha đầu ngốc Hỉ Phúc kia đi bưng đồ ăn sáng, ai ngờ sau khi trở về trên mặt lại sưng vù, con vừa hỏi mới biết được nàng người ta bắt nạt, thưởng cho nàng hai cái tát". Càng nói càng giận, thần sắc xanh mét vô cùng.

"Lại có chuyện bực mình này sao?". Chân mày nhăn lại, Văn lão thái quân mặc dù nghiêm khắc, nhưng cũng đã không vui rồi, hoặc là trong lúc phát sinh việc nô bộc nhỏ yếu bị ức hiếp.

Gật gật đầu, Văn Thiếu Thu mặt bình tĩnh giận nói: "Nha đầu kia thật sự ngốc hết nói, mặc cho con ép hỏi thế nào cũng không chịu nói là ai đánh nàng".

Hắn vừa nói ra lời này, huynh muội Hoa gia mắt liếc lẫn nhau một cái, lập tức Hoa Thải Dung cẩn thận xác nhận lần nữa --

"Thế tiện.......... À, em nói là Hỉ Phúc thực không có thú nhận là ai đánh nó sao?"

“Đúng vậy!” Mắt đẹp thoáng nhìn, hắn thuận miệng hỏi lại: "Chẳng lẽ biểu muội biết là ai động thủ đánh người ?"

"Em, em sáng sớm cùng di nương ở một chỗ, làm sao có thể biết là ai đánh chứ!". Nhanh chóng phủ nhận, Hoa Thải Dung cuối cùng không thoát được kéo thanh thế (có địa vị) của người thay chính mình chống đỡ. “Di nương, người nói đi?”

Không yên lòng gật gật đầu, Văn phu nhân giờ phút này tâm tư tất cả đặt ở một sự kiện khác. “Hỉ Phúc kia đâu? Sao không thấy nàng theo ở bên cạnh ngươi?"

Mắt sáng cụp xuống, Văn Thiếu Thu thần sắc không dao động trả lời: " Bởi vì Hỉ Phúc nhất định không nói là ai đánh nàng, con càng giận, không cẩn thận đem đồ ăn sáng lật nhào, liền mang theo nàng ra đường phố ăn. Sau lại thuận tiện đi thăm Ngao Hạo, chơi đùa với con hắn, cũng không biết tại sao con của Ngao gia, tựa hồ cùng Hỉ Phúc đặc biệt có duyên, chết sống đều quấn quít lấy muốn nàng ôm, khi chúng ta phải rời khỏi, tiểu gia hỏa kia khóc đến kinh thiên động địa, ai dỗ cũng không nghe, con để Hỉ Phúc trước ở lại Ngao gia, một mình trở về lại".

Hắn đặc biệt một phen lớn tiếng nói rõ ràng, cứ như rất sợ có người nghe không rõ ràng; Mà mọi người sau khi nghe vậy đều không tỏ vẻ gì, chỉ có một người thần sắc có vẻ đặc biệt tái nhợt khó coi.

“Nương, con coi người khí sắc không tốt, thực sự không có việc gì sao?” Rõ ràng quan tâm, Văn Thiếu Thu lo lắng hỏi.

“Không, không có việc gì! Chỉ là đầu đột nhiên hơi đau...". Cười lớn lắc đầu, Văn phu nhân bỗng dưng đứng dậy nói: “Nương, mọi người từ từ uống trà, ngắm hoa, ta đi về trước nghỉ tạm"

" Muốn thỉnh đại phu đến xem không?" Văn lão thái quân cũng hiểu được khí sắc của bà ta thực sự rất kém.

“Không cần! Con trở về phòng nằm liền khỏe ngay". Mặt trắng bệch, Văn phu nhân kiên quyết cự tuyệt.

"Đã như vậy, vậy con mau trở về phòng nghỉ tạm đi!” Văn lão thái quân cũng không miễn cưỡng, sau lại nói vài câu muốn bà ta quan tâm thân thể cho tốt, liền để bà ta rời đi trước.

Nhìn theo bóng dáng của bà ta, lão nhân gia lại nhìn huynh muội đang ngồi, lập tức lạnh nhạt nói: “Văn An, Thải Dung, di nương các ngươi thoạt nhìn không thoải mái, các ngươi cùng nhau đưa người trở về phòng đi, đừng để xảy ra ngoài ý muốn mới tốt”

Nghe vậy, hai huynh muội Hoa gia mặc dù có chút không muốn, nhưng lão thái quân đã mở miệng, bọn họ cũng không dám gân cổ cãi một tiếng, lập tức cũng cùng rời tiệc đi theo, vội vàng đi đuổi theo Văn phu nhân.

Rất nhanh, trong lương đình chỉ còn sót lại hai người một già một trẻ........

“Tổ mẫu, người muốn lén cùng tôn nhi nói cái chuyện gì?". Trong lòng biết lão nhân gia cố ý đuổi người, Văn Thiếu Thu cười làm rõ.

"Con đứa nhỏ này thông minh đấy". Mỉm cười, Văn lão thái quân rót cho hai người một ly trà, không nhanh không chậm uống một hớp, một hồi lâu sau, mới chậm rãi mở miệng, “Tổ mẫu hỏi con, con là thật tình muốn lấy nha đầu Hỉ Phúc kia, mà không phải là cùng nương con đấu nhau, sợ trưởng bối bức hôn mới cố ý kéo nàng ra làm lá chắn?"

Sau khi tự hắn nói muốn thú Hỉ Phúc làm vợ, hẳn là đủ để cảm xúc của hắn lắng đọng lại, còn thật sự suy nghĩ kĩ nữa. Lão nhân gia bà cũng không bằng lòng thấy hắn bởi vì nhất thời cứng cỏi, quyết định lung tung chung thân đại sự, đến lúc đó mới hối hận cũng không kịp.

Vấn đề này nếu là ở ngày hôm qua...... Không, phải nói trước sáng nay nếu hỏi hắn, hắn có lẽ sẽ khẩu thị tâm phi (miệng nói thế này, trong lòng lại nghĩ thế khác); Nhưng giờ......

Nghĩ đến nha đầu ngốc khờ kia làm bạn cạnh mình nhiều năm, đã vô tình chiếm cứ môt góc quan trọng trong lòng mình, Văn Thiếu Thu mắt cúi xuống lòng mềm nhũn. "Đúng, con là thật tình muốn lấy Hỉ Phúc.”

Bây giờ, hắn nghĩ sao nói vậy, tuyệt không lừa gạt.

“Phải không......” Thấp giọng nỉ non.

" Tổ mẫu phản đối?” Yên lặng hỏi thăm.

“Không, đương nhiên không phải! Tổ mẫu chính là muốn xác định tâm ý của con".” Lắc lắc đầu, Văn lão thái quân không biết nhớ tới cái gì dường như than nhẹ một hơi, sau đó từ ái cười nói: "Ta già rồi, còn quản được chuyện tình yêu của bọn tiểu bối các ngươi sao? Chỉ cần là người trong lòng con, tổ mẫu cũng sẽ thích".

Bà là người thông minh, chịu qua một lần giáo huấn là đủ rồi, nếu lại một lần nữa bà có thể chịu không nổi.

"Như vậy là tổ mẫu bằng lòng?". Mi mắt rủ xuống giấu đi ánh mắt phức tạp, Văn Thiếu Thu nhẹ giọng hỏi. "Ừ". Hình như có một tiếng đáp nhẹ. Văn lão thái quân thản nhiên uống trà.

Ngay cả tiếng "ừ" kia của lão nhân gia rất nhỏ như thế, Văn Thiếu Thu vẫn nghe được rõ ràng, lập tức mở nụ cười. "Đa tạ tổ mẫu".

A...... Dù cho bà có đồng ý hay không, hắn cũng sẽ không để ý, nhưng là lão nhân gia đã đồng ý, hắn vẫn nên cảm tạ; Về phần ý kiến của một vị trưởng bối khác........ Lại càng không quan trọng!

Thản nhiên cười lạnh, Văn Thiếu Thu chậm rãi thưởng thức trà, nhẫn nại mười phần chuẩn bị đợi trò hay trình diễn.

A...... Kế tiếp trò hay sẽ vô cùng đặc sắc thế nào!

**************************

Đáng chết! Bọn họ thế nhưng chưa ăn đồ ăn sáng, chuyện này nên làm thế nào cho phải?

Bà ta lo liệu nghĩ "thà rằng giết sai một trăm, không thể bỏ sót một cái", muốn cùng giải quyết hết bọn nó cùng một lúc, nhưng hôm nay sự tình phát triể lại ra ngoài lo liệu của bà ta, làm cho bà ta không khỏi hoảng loạn.

Trong phòng, nữ tử mặt bình tĩnh, khó có thể ngồi yên thong thả đi tới đi lui, trong lòng nôn nóng vô cùng........

Chuyện đêm qua, hắn đã nghe cái tiện tì kia nói sao? Hắn là có phải hay không đã biết? Nhưng nếu hắn đã nghe biết, như thế nào đối mặt bà ta vẫn là như thường ngày lui tới bàn tán nói chuyện phiếm, nhìn không ra chút khác thường, cứ như chuyện gì cũng chưa xảy ra?

Hay là đêm qua tối quá, cái tiện tì kia căn bản không nhìn rõ mặt bà ta, cho dù mách với hắn, cũng không biết rõ chỉ là tưởng kẻ hạ nhân nào bên trong phủ, lén lút trốn đi làm cái việc sai trái kia?

Sẽ là như vậy sao? Nếu thật sự là như vậy, vậy thật tốt quá! Ít nhất bà ta biết chính mình trước mắt là an toàn, có thể thở nhẹ nhõm.......

Chắc chắn là thế...... Chắc chắn đúng vậy...... Chắc chắn đúng vậy

Giống như muốn cho chính mình an tâm, trong lòng nữ tử không ngừng thuyết phục chính mình, một lần lại một lần, một lần lại một lần...... Đến khi bà ta rốt cục an tâm, thành công thôi miên chính mình.

**************

Ô...... Là ai cho nàng uống nước? Nước kia rất đắng, quả thực đắng y như thuốc, hay là....... Thật ra nàng uống chính là uống nước thuốc đắng chết người ?

Hốt hoảng nghĩ, Hỉ Phúc cuộc đời ghét nhất phải uống thuốc gì đó, quyết định không bao giờ để người ta đút cho mình "nước đắng" nữa, lập tức đem hết sức lực, sau vài lần cố gắng, rốt cục miễn cưỡng mở mắt.....

Hả? Đây là đâu?

Ý thức mông lung dần dần rõ ràng, nàng nhìn nóc giường xa lạ, không biết chính mình đang ở chỗ nào? Muốn bò dậy, lại phát hiện cả đầu ngón tay của mình đều không nhúc nhích được.

“Tỉnh?”

Bỗng dưng, một giọng nói khàn khàn cũng không mất mềm mỏng quen thuộc vang lên ở phía sau, làm cho Hỉ Phúc không khỏi sửng sốt, lập tức vui mừng kêu to --

“Thiếu gia......” Nàng nghĩ chính mình kêu thật sự lớn tiếng. nhưng vừa ra khỏi miệng lại phát hiện yếu ớt như giọng mèo con kêu, nếu không cẩn thận nghe còn có thể không biết mà!

“Tỉnh là tốt rồi......” Từ tiếng nói cụt ngủn, hé ra khuôn mặt đẹp hơi có vẻ tiều tụy hiện lên trước mắt nàng, Văn Thiếu Thu không yên lòng vì nàng mà lần nữa trở lại Ngao phủ ngồi xuống ở bên cạnh nàng.

“Còn tưởng rằng em tham ngủ mê, không để ý tới ta nữa!". Tựa như cười, như oán, ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Hỉ Phúc tái nhợt lại còn xám ngoét, đáy mắt đầy vui mừng kích động cùng thương tiếc không thôi.

“Hỉ Phúc không hề không để ý thiếu gia". Ngốc nghếch, nàng không biết lừa dối, muốn giãy dụa đứng dậy, lại như trước không cử động được, lập tức không khỏi hoang mang trừng mắt nhìn. “Thiếu gia, Hỉ Phúc không cách nào động đậy được"

"Em..... Bị bệnh......” Khàn khàn nói nhỏ, trong lòng Văn Thiếu Thu khổ sở, nhưng trên mặt lại miễn cưỡng cười vui. "Nhưng đừng lo, ta sẽ tìm khắp thiên hạ đại phu tốt nhất giúp em trị liệu, chờ em dưỡng bệnh thật tốt, là có thể giống như trước vui vẻ như vậy.”

Bị bệnh? Nàng bị bệnh sao? Vì sao nàng không nhớ rõ chính mình sinh bệnh?

Sững sờ nghĩ, Hỉ Phúc mờ mịt khó hiểu -- nàng chỉ nhớ rõ lúc ăn đồ ăn sáng, húp cháo ngô lạnh, sau đó liền......

Nên cái gì cũng không nhớ rõ, đến khi lại mở mắt ra, đã ở chỗ này rồi.

“Thiếu gia, Hỉ Phúc không hiểu......” Như rơi vào năm dặm sương mù, nàng thử muốn giải thích.

"Không hiểu cũng đừng lo, ta hiểu là tốt rồi". Văn Thiếu Thu nhẹ giọng an ủi, sau đó dường như nhớ tới cái gì, hắn lại hơi nhíu mày, ngón trỏ thon dài chạm lên cánh môi hồng nhạt, dịu dàng lại kiên quyết yêu cầu, “Về sau không được gọi ta thiếu gia”

Khi nàng tỉnh lại, trong lúc hắn nói chuyện với nàng đã không hề tự xưng thiếu gia nữa, cũng không cho nàng lại gọi hắn là thiếu gia, bởi vì từ khi hiểu được tâm tình của mình, hắn đã xem nàng là bạn đồng hành cả đời.

Sau này, bọn họ không phải là quan hệ chủ tớ, mà là thân phận vợ chồng cùng ngồi cùng ăn, làm bạn cả đời.

“A?” Không rõ tâm tư hắn chuyển biến, trong nháy mắt Hỉ Phúc càng mờ mịt, càng khó hiểu lại do dự, “Không, không gọi thiếu gia, vậy phải gọi là gì?”

Thật kỳ lạ! Vì sao vừa tỉnh lại sau, nàng liền tự nhiên bị bệnh, hiện tại ngay cả thiếu, gia cũng không thể kêu thiếu gia, hết thảy giống như căng thẳng ấy? Rốt cuộc trong lúc nàng ngủ đã xảy ra chuyện gì?

“Không gọi thiếu gia, tất nhiên là gọi Thiếu Thu......” Dừng một chút, vừa cười vừa đùa, "Nếu em muốn thân mật chút, gọi ta một tiếng Thu ~~ cũng có thể.”

Cái từ "Thu" kia của hắn còn cố ý kéo dài ra, lại có vẻ mập mờ, chọc cho Hỉ Phúc vừa thẹn lại lúng túng lại mê hoặc, nhịn không được bật thốt lên kinh ngạc, “Thiếu, Thiếu Thu?”

Vì sao muốn nàng kêu tên của thiếu gia?

Nào biết nàng khó hiểu kêu lên sợ hãi lại bị người ta có lòng cố ý xuyên tạc thành ngọt ngào đáp lại, lập tức vui vẻ vỗ nhẹ cái má mềm mịn của nàng, vẻ mặt cưng chiều cười. "Hỉ Phúc ngoan, ta biết em nghe lời nhất mà"

“Không, không phải như thế, thiếu gia......” Lòng tràn đầy xấu hổ lúng túng, nàng vội vã muốn giải thích.

“Nói không được kêu thiếu gia!”. Cười liếc ngang, thái độ rất có uy. "Em không nghe lời ta nói?"

Vứt bỏ sự lo nghĩ cùng phép tắc mà muốn nghe theo lời hắn nói, nay bị chất vấn như vậy, Hỉ Phúc nhất thời nói không nên lời, trong lòng từ chối cả buổi sau, cuối cùng, nàng đúng là vẫn còn nô tính sâu nặng, ngoan ngoãn khuất phục.

“Thiếu Thu......” Một tiếng kêu to này mang chút run rẩy tuy nhiên lại vừa nhỏ vừa êm, nhưng chủ nhân của thanh âm khó nén ngượng ngùng cùng ngây thơ ngọt ngào, cũng là nàng lần đầu tiên thật sự kêu tên của hắn, mà không phải lúc nãy giọng chỉ là câu hỏi khó hiểu.

“Hỉ Phúc ngoan!” Hắn cười, đem nàng từ trên giường kéo ôm vào trong lòng, cũng không quên cúi đầu hôn trộm môi.

Thiếu gia hiện tại rất thích ôm nàng, cũng hay hôn nàng nữa!

Kinh ngạc nghĩ, Hỉ Phúc yếu ớt để mặc hắn đem mình ôm chặt lấy, một hồi lâu sau, nàng mới mở miệng nói nhỏ: "“Thiếu...... Thiếu Thu, đừng khóc......”

Nàng không thể quay đầu, cũng nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, nhưng nàng có cảm giác là hắn đang khóc.

Người cứng đờ, lập tức lại thả lỏng xuống, Văn Thiếu Thu đem thiên hạ trong lòng xoay xoay nửa người lại, xoay mặt nàng qua đối diện với chính mình, trên mặt ý cười dạt dào. “Ai thấy ta khóc? Ta không phải đang cười đây sao?"

Yên lặng nhìn khóe miệng tao nhã nhếch lên, Hỉ Phúc muốn chạm vào mặt hắn, nhưng không sao nâng nổi bàn tay lên, cuối cùng chỉ có thể đem mặt càng thêm tựa sát vào trước ngực hắn, cố nén nước mắt, nghẹn ngào nói nhỏ, “Hỉ Phúc thấy! Miệng của người đang cười, thật ra là, đáy mắt đang khóc, Hỉ Phúc thấy hết....."

Nàng tuy rằng không thông minh, nhưng là cũng rất hiểu thiếu gia!

Từ lúc nàng tỉnh lại, thiếu gia tuy rằng luôn cười, cũng luôn luôn chọc cho nàng vui vẻ, rồi ánh mắt nhìn nàng lại rất đau lòng, rất đau lòng, nàng nghe được thiếu gia lòng đang khóc......

Thực sự nghe được......

Nàng không cần thiếu gia miễn cưỡng cười vui như vậy, nàng muốn thiếu gia vui vẻ, luôn vui vẻ.

Vì sao thời điểm nên ngốc, nàng sẽ không ngốc nhỉ?

Văn Thiếu Thu muốn cười nghẹn ở cổ họng, cuối cùng dường như trốn tránh đem mặt chôn ở hõm vai của nàng, thân mình khẽ run, thật lâu sau không nói một câu; Mà Hỉ Phúc thì lẳng lặng mặc hắn dùng sức ôm, cho dù có hơi đau, vẫn không có lên tiếng cằn nhằn.

Nàng nghĩ, nàng thích thiếu gia ôm chặt nàng như vậy, như vậy cảm giác tốt lắm,...... Thực sự tốt lắm......

Yên lặng, hai người ôm nhau không một tiếng động, đến một hồi lâu qua đi, Văn Thiếu Thu rốt cục lắng xuống tâm tình, lúc này mới từ trong hõm vai nàng mà ngẩng mặt lên.

“Hỉ Phúc có trách ta không?”. Đáy mắt có rõ ràng có chút đỏ, hắn khàn giọng hỏi.

"Sao, sao muốn trách thiếu...... Trách chàng?" Bị một cái trừng mắt, tiếng "chủ nhân" đến bên miệng liền vội vàng rút trở về, khẩn cấp đổi thành "chàng", Hỉ Phúc lòng tràn đầy khó hiểu.

"Trách ta xấu, hại em...... Hại em bị bệnh, biến thành như như bây giờ". Run rẩy nói nhỏ, Văn Thiếu Thu nhìn ánh mắt của nàng mà tự trách.

Là hắn đem nàng kéo vào trong nước, là hắn hại nàng.

Thiếu gia làm sao có thể hại nàng bị bệnh chứ?

Mắt mở to, Hỉ Phúc không hiểu được ý tứ của hắn lắm, nhưng cho dù là hắn làm hại, nàng cũng sẽ tuyệt không trách hắn, vì thế nàng vội vàng nói: " Thiếu gia mới không xấu! Hỉ Phúc thích thiếu gia, cũng không trách thiếu gia....."

Có thiếu gia, hiện tại mới có nàng; Nàng thích nhất là thiếu gia, là người quan trọng nhất, nàng làm sao có thể trách hắn chứ?

Tuy rằng cơ hồ có thể đoán ra câu trả lời của nàng, Văn Thiếu Thu nghe vậy xong vẫn là nhịn không được nở nụ cười, nhưng ngoài miệng lại cố ý mắng chửi người. "Ai cho em lại kêu thiếu gia? Hỉ Phúc không ngoan, nên phạt!” Dứt lời, cúi đầu thật sâu hôn môi đỏ mọng, không cho cơ hội biện hộ.

Vì thế cái nha hoàn khờ ngốc đáng thương không có sức bỏ chạy lại bị ăn hết đậu hủ, ăn ăn, nàng đơn giản cũng thả lỏng tâm, hưởng thụ mùi vị môi lưỡi dây dưa ngọt ngào.

Một hồi lâu sau, Văn Thiếu Thu mới thoả mãn từ trên môi đỏ mọng lùi lại, cặp mắt dịu dàng nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn đầy xấu hổ lúng túng, lẳng lặng ôm lấy nàng đắm chìm trong yên lặng, cho đến lúc hắn lại mở miệng --

“Hỉ Phúc, em biết có ai chạm qua đồ ăn sáng không?" Nhẹ giọng hỏi, hắn muốn xác định có đồng mưu hay không.

Ơ? Thiếu gia vì sao đột nhiên nhắc tới đồ ăn sáng?

Bị câu hỏi ngoài lề làm cho sửng sốt, Hỉ Phúc tức khắc lắc lắc đầu. “Không có a!”

“Thực không có? Em nghĩ kĩ đi". Vẻ mặt cổ vũ.

"À...." Thực nghe lời lập tức thật sự suy nghĩ, sau đó trong đầu đột nhiên chợt lóe lên, nàng khẽ kêu lên.

“Đúng rồi! Phu nhân từng quấy bát ngô cháo kia, còn mắng em thiếu nắp, làm cho cháo mau lạnh".

Thì ra là thời điểm kia....... Cặp mắt lóe tia lạnh lẽo sắc bén. Văn Thiếu Thu trong lòng cười lạnh không thôi.

"Chàng hỏi cái này làm gì?” Kỳ lạ hỏi, nàng cảm thấy thiếu gia thần sắc không bình thường.

“Không có gì!” Lấy lại tinh thần, hắn cười nói lảng đi: "Mới tỉnh lại đã nói nhiều như vậy, em mệt mỏi rồi ha? Muốn ngủ tiếp trong chốc lát không?"

Hỉ Phúc tâm tư ngây thơ, quả nhiên lập tức bị dời đi sự chú ý, hơn nữa trong cơ thể độc tính kỳ thật chưa hết, tinh thần vốn không tốt, lúc này tỉnh lại nói chuyện lâu như vậy, quả thật cũng cảm thấy mệt mỏi, lập tức gật cái đầu mà toàn thân trên dưới còn có thể cử động được, nhẹ nhàng "Ừ' một tiếng.

“Vậy em an tâm ngủ đi! Ta ở đây bên cạnh em". Thật cẩn thận đem nàng đặt lại trên giường cũng đắp kín chăn, Văn Thiếu Thu ngồi ở mép giường nhìn nàng đi vào giấc ngủ.

Quả nhiên mệt mỏi, đầu nàng vừa đặt lên gối, ý thức đã bắt đầu mơ hồ, hai mắt nhắm nhanh chóng lâm vào mộng đẹp, đột nhiên một vấn đề không quan trọng thổi qua trong đầu.

" Thiếu gia, nơi này là chỗ nào......”

"Phòng khách của Ngao phủ"

Ngao phủ? Vì sao nàng vừa tỉnh lại, người lại ở Ngao phủ? Quên đi! Cái này không quan trọng, quan trọng là thiếu gia vẫn ở bên cạnh nàng...... Vẫn luôn ở.........

Mơ mơ màng màng nghĩ, khóe miệng Hỉ Phúc hơi mỉm cười ngọt ngào, rốt cục ngủ say.

“Lại bảo ta thiếu gia, nên phạt!” Nhìn khuôn mặt nàng ngủ say, Văn Thiếu Thu khẽ cười khiển trách, sau khi nhẹ nhàng hạ nụ hôn xuống trên cánh môi hồng nhạt, lúc này mới đứng dậy rời đi, thừa dịp ban đêm chạy về Văn phủ.

A...... Ngày mai hẳn là sẽ có trò hay trình diễn, hắn cũng không thể bỏ qua!

******************************

Giữa trưa hôm sau --

Bên ngoài cửa sau Văn phủ, Vương Nhị bán tạp hoá gõ cửa, chưa lâu, phía sau cửa truyền ra một giọng nữ --

“Ai đó?"

" Vương Nhị bán tạp hoá a!” Vương Nhị cất giọng đáp lại, nhìn cửa sau khép chặt, trong lòng không khỏi có chút chua.

Ai...... Giống như bọn họ cũng là loại xuất thân thấp hèn, mỗi khi trở lại nhà giàu của người ta đều chỉ có thể đi cửa sau, cửa chính kia thật đúng là ngay cả giẫm cũng chưa từng bước qua mà!

"Kẹt" một tiếng, cửa sau rất nhanh mở ra, một nha hoàn nghiêng người để hắn đưa tạp hoá vào cửa, sau đó cùng đi qua cửa, kỳ lạ hỏi: “Ngươi không phải hai ngày trước mới mang đồ tới cho phu nhân, sao nhanh như vậy lại tới nữa?”

" Không phải là Văn thiếu gia hôm qua ở trên đường gặp ta, nói phu nhân "bách hoa lộ" hết rồi, muốn ta đưa một ít đồ son phấn của nữ nhân mau tới cho phu nhân chọn lựa, ta thế này mới hấp tấp chạy đến thôi!” Vẻ mặt tươi cười, Vương Nhị không có nửa câu nói láo.

“Thiếu gia thực sự hiếu thảo, lại biết phu nhân dùng "bách hoa lộ" hết rồi, nam nhân bình thường làm sao chú ý loại nhỏ này". Nha hoàn kia thú vị nở nụ cười, lập tức lại nói: " Phu nhân ở sân, ngươi biết đi như thế nào rồi hả? Cần ta dẫn đường không?"

"Ta đây đều đã tới bao nhiêu lần rồi, còn có thể không rõ sao? Thôi, ta tự đi được". Vương Nhị cười hì hì khoát tay áo, lập tức gánh các thùng gỗ nhỏ chứa các tạp hóa đi.

Chỉ thấy hắn cứ đi như ngựa quen đường cũ, chỉ chốc lát sau đã đi vào sân nhà của chỗ Văn phu nhân, đúng lúc có một nha hoàn đang quét rác ở Nguyệt Nha môn, hắn vội vàng tiến lên mời nàng ta thông báo.

Bởi vì Vương Nhị thường xuyên đưa chút đồ phấn son của nữ nhân đến cho Văn phu nhân chọn lựa, nha hoàn kia nhìn thấy hắn cũng không cảm thấy lạ, tiếp theo ném ra câu "Ngươi chờ đi", rồi nhanh đi vào thông báo.

Chỉ chốc lát sau, nha hoàn kia đi đã quay lại. " Phu nhân mời ngươi đi vào đó!". Dứt lời, dẫn hắn đi vào bên trong.

Vương Nhị theo nha hoàn kia đi nhanh vào bên trong phòng khách, kì lạ không thấy người nào cả, bỗng dưng một giọng nữ cao ngạo ung dung cất lên --

“Châu nhi, việc giao đã làm xong chưa?" Theo âm thanh truyền đến, Văn phu nhân cũng từ bên trong phòng đi ra ngoài, xuất hiện ở trước mặt hai người.

"Ngựa, lập tức chuẩn bị xong rồi!” Nha hoàn Châu nhi kia, cẩn thận đáp lại, trong lòng có chút không yên bất an.

Ai...... Phu nhân tâm tình khi tốt, khi không tốt, cho dù không có làm gì sai, cũng cứ mắng bọn hạ nhân họ xối xả, không biết hôm nay bà ta tâm tình rốt cuộc như thế nào?

“Vậy trước dừng lại, cùng Ngọc Nhi đi "Cúc Thúy hiên" giúp ta mua chút Tuyết Lê cao về". Văn phu nhân lạnh nhạt phân phó, muốn nha hoàn kia đi tìm nha hoàn bên người cùng lên phố mua đồ.

Nghe vậy, nha hoàn kêu Châu nhi ngoài miệng vội vàng đáp lời, trong lòng lại mừng rỡ, dù sao trên đường mua đồ nàng ta còn có thể thuận đường dạo một chút, trộm rảnh rỗi, còn gì tốt hơn.

Hì hì, xem ra hôm nay phu nhân tâm tình không tệ rồi!

m thầm nghĩ ngợi, nàng vui vẻ lui ra ngoài, lập tức không thấy bóng dáng, nghĩ đến phải đi tìm nha hoàn kêu Ngọc Nhi kia, chuẩn bị ra khỏi phủ đi dạo phố.

Không có động tĩnh gì khi có mặt nha hoàn bên cạnh, nhưng sau khi mắt thấy bóng dáng của nàng ta biến mất, Văn phu nhân bay thật nhanh ra khóa cửa phòng khách lại thật khác với tư thái ung dung thường ngày của bà ta, sau đó xoay người trừng mắt nhìn Vương Nhị --

“Còn chưa tới ngày ước định, sao chàng lại tới đây?” Sắc mặt trong nháy mắt biến đổi, bà ta lớn tiếng chất vấn.

"Hả? Không phải......”

“Quên đi!” Không kiên nhẫn gạt đi nói, Văn phu nhân nôn nóng bước đi thong thả, nhất thời không có tâm tình để ý tới hắn.

Bắt đầu hôm qua, trong lòng bà ta vẫn còn bất an, vốn định tĩnh chờ vài ngày xem tình hình, không dự đoán được tại thời điểm nhạy cảm này, hắn còn dẫn xác tới cửa, thật sự là thêm phiền phức!

“Đây là làm sao vậy?” Vương Nhị vốn thoạt nhìn một bộ luôn một bộ nịnh hót lấy lòng, giờ phút này hai người ở cùng một chỗ, nhưng thái độ lại khác thường mờ ám nở nụ cười, thậm chí còn không sợ bị mắng vô lễ một phen bồng bế lên, háo sắc dán ở bên tai nữ tử cười dâm đãng nói: "Ta đến xem nàng không được sao? Lão tử cũng không tin nàng không muốn phần dưới của lão tử này!"

"Chàng!" Kinh ngạc thở gấp một tiếng, Văn phu nhân đối với ngôn ngữ hạ lưu lại thô bỉ của hắn cảm thấy vừa tức vừa giận, lại yếu đuối nhịn không được sự hấp dẫn ở trên người hắn, ánh mắt si mê, ngoài miệng lại tức giận mắng: "Ban ngày ban mặt, chàng động tay động chân như thế, không sợ làm cho người ta nhìn thấy sao?"

“Nhìn thấy? Nàng không phải đã đuổi nha hoàn đi rồi sao, trong phòng này cũng chỉ có hai người chúng ta, còn ai có thể nhìn thấy chứ? Nói tóm lại, nàng nhanh đem cửa khóa kĩ càng, không phải là muốn ta [dính vào] sao?" Vương Nhị cười đến dâm tục, đầu ngón tay cách quần áo, quen thuộc tìm được nhụy hồng mềm mại, mạnh bạo chà xát âu yếm vê lấy không ngừng, quả nhiên lập tức làm cho nữ tử kêu rên thở gấp, trong lòng thật sự là rất đắc ý.

Ồ! Vương Nhị hắn người thô kệch làm cho người ta xem thường thế nào? Không ai biết hắn người thô kệch này nhưng là đem Văn phu nhân thân phận cao quý đặt ở dưới thân cưỡi qua vô số lần, dùng phần dưới kia của hắn khiến cho nữ tử kêu rên liên tục, sảng khoái không thôi!

Dục vọng cơ thể bị hắn dần dần khơi dậy, Văn phu nhân mặt đỏ ửng, vẻ mê hoặc tăng lên; Nhưng một chút lý trí còn sót vẫn là làm cho bà ta vội vàng ngăn lại bàn tay ở trên người, mắng nói: “Không được! Chàng đã quên đêm hôm kia chúng ta suýt nữa bị người ta phát hiện sao?"

"Suýt nữa chính là còn không không có”. Chẳng hề để ý mà trả lời, bàn tay không bị khống chế nhắm chui thẳng vào váy, sau đó bật cười dâm đãng đáng khinh. “Chậc! Đều ẩm ướt như vậy còn nói không cần? Nàng không muốn phần dưới kia của lão tử, nhưng lão tử thì rất nhớ cái miệng nhỏ nhắn phía dưới kia của nàng".

Nghe hắn nói ra lời xấu xa, Văn phu nhân thật sự vừa tức vừa giận, nhưng lại có cái vui thích không thể nói rõ, đang lúc muốn mở miệng nói cái gì đó, chỗ kín chợt bị dùng sức xâm nhập mạnh mẽ, nữ tử kinh hãi nhịn không được khẽ rên ra tiếng, hơi thở càng gấp gáp.

“Không, không được......” Tình dục cuồn cuộn, nữ tử chân mềm nhũn quặp tại trên người hắn, ngay cả thần sắc cũng cuồng loạn, thở gấp liên tục, còn là giọng đứt quãng nói: "Ta.....Ta cảm thấy có.....Có sự bất an..... Chúng ta vẫn là...... Vẫn là trước dừng lại một khoảng.... Một khoảng thời gian...... Tạm thời không cần gặp...... Gặp mặt......”

Cái gì? Tạm thời không gặp mặt?

Vương Nhị cảm thấy sửng sốt, lập tức nghĩ đến trên người đã hết sạch ngân lượng, nếu muốn từ trên người nữ tử lấy tiền, phải ở trên giường gần gũi nhau thì khi mở miệng mới có tác dụng nhất, lập tức lại không muốn bỏ qua cơ hội cuối cùng này, vì thế tay càng thêm ra sức khiêu khích, ngoài miệng cũng không có rỗi cố gắng thuyết phục --

“Nếu tạm thời không gặp mặt, hôm nay càng nên vui vẻ một chút, được không? Phải biết rằng chúng ta có một khoảng thời gian không thể thân mật, nàng thực sự không sợ cô đơn sao?"

“Nhưng là...... A!” Đang do dự, nữ tử bỗng dưng sợ hãi kêu ra tiếng, thân mình đầu tiên là cứng đờ, lập tức khó nén khoái cảm mà không ngừng run rẩy lên.

Chính là lúc này!

"Này..... Đầu ta có hơi căng thẳng......." Không thèm nhúc nhích cười, không đạt được thỏa mãn thì nói ra mới có thể dụ được.

Khuôn mặt ửng đỏ khoái cảm tràn đầy, nữ tử liếc mắt nhìn nam nhân một cái, cười mắng nói, “Được rồi! Đợi lát nữa ta lấy chút ngân lượng cho chàng, hiện tại cũng đừng phân tâm!"

Mục đích đạt thành, Vương Nhị cười hắc hắc, lại bắt đầu ưỡn thắt lưng lên ra sức tiến lên, làm cho nữ tử sảng khoái nức nở không ngừng, rên rỉ không dứt......