Ngoài cửa chính có nhân viên đón lấy thiệp mời của quan khách, tôi cũng không ngoại lệ, sau đó họ dẫn tôi đi vào trong.
Còn chưa tới giờ khai tiệc nhưng quan khách đã tụ tập gần đủ rồi.
Đi dạo khắp nơi muốn tìm một chỗ nào đó đánh một giấc, đợi đến lúc khai tiệc sẽ đến tặng quà, thử chút thức ăn của khách sạn bậc nhất rồi sớm chuồn về, đi cao gót lâu cũng khiến đôi chân tôi mỏi rã rồi
Vòng vèo hồi lâu mà vẫn không tìm được phòng, đúng là đen đủi mà.

Cop qua cop lại, ????????ở lại ????????ang chính ++ T????u????T???? UYEN﹒VN ++
Đương lúc chuẩn bị quay về đại điện thì ta bỗng nhận ra mình không tìm được phương hướng.

Tìm trong tay áo mới phát hiện nhánh Mê Cốc đã không còn.

Hay rồi đây, dựa vào bản lĩnh nhận đường của ta thì đừng nói là khai yến, trước khi yến tiệc kết thúc mà có thể kịp quay về là đã phải tạ ơn trời đất lắm rồi.


Cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ còn cách đi bừa tìm đường mà thôi.
Đi một hồi lại lân la tới hồ bơi phía sau khách sạn, khách sạn này kết cấu hết sức hài hòa với phong cách như là một tòa cung điện, khắp nơi một màu vàng óng, sáng rực long lanh.

Có đi lạc nơi đây bao lâu cũng không muốn trở ra.
Đang mân mê với sự hoành tráng nơi này, tôi đã vô tình gặp ngay một tiểu công chúa đáng yêu.
Cô bé có làn da trắng hồng, trên đầu thắt hai bính xinh xắn, mặc một chiếc đầm xoè màu hồng phấn.
Nhìn nó có chút gì đó rất quen thuộc, như thể tôi đã từng gặp nó ở đâu đó rồi thì phải.
Tôi bèn ngồi xổm xuống hỏi: “Bé con, sao em lại đến đây một mình? Nước hồ sâu lắm, sẽ rất nguy hiểm cho em đó."
"Bố con dắt con đến đây, nhưng bố con đi chậm quá." Nói xong tiểu công chúa đột nhiên ngã nhào ra sau, trợn mắt há mồm, mắt trân trân nhìn tôi, lắp bắp: “Có phải....!cô...!cô..

mẹ."
Trong khoảnh khắc, hai mắt của tôi bỗng nhiên mở to.

Đang tập trung nghe xem con bé muốn nói gì, nó lập tức nhào đến ôm chầm lấy tôi như một cơn gió, miệng gào to: “Mẹ…”.
Tôi ngây ra.
Nó cứ ôm cứng lấy tôi, kêu lên thống thiết như xé gan xé ruột: “Mẹ, mẹ ơi, sao mẹ không đến thăm con.."
Ký ức nhiều năm trước chợt ùa về, chưa kịp lên tiếng, thì sau lưng bỗng vang lên một giọng nói thật trầm, thật khẽ: “Cẩm… Nhi?”.
Tiểu công chúa với tôi ngẩng phắt đầu lên, con bé gọi một tiếng “bố” bằng chất giọng hết sức non nớt, nhưng vẫn ôm chặt lấy tôi.

Tôi phải nhẹ nhàng gỡ các ngón tay li ti của nó ra, chậm rãi đứng lên.
Đông Đông!
Hắn rảo bước tiến nhanh đến trước mặt tôi.


Thở dài một tiếng: “Cẩm Nhi”.
Hai tiếng “Cẩm Nhi” ấy, rõ ràng chỉ là cái tên thôi tại sao vừa nghe mà trái tim lại quặn thắt đến vậy.
Mặc dù cuộc sống vẫn tiếp diễn như thế, nhưng tôi vẫn nhớ chuyện của mấy năm trước, dặn lòng quên đi, dặn bản thân không được để ý tới, nhưng làm được không..?
Chia tay không đáng sợ, đáng sợ nhất là làm sao để quên...
Tôi vội vàng lui về phía sau một bước, gượng cười: “Anh và bé gái đây nãy giờ nói gì tôi không hiểu."
Tôi nói xong nhưng anh ta vẫn chẳng có phản ứng gì, nhìn vào đôi mắt tiểu công chúa kia tôi bỗng thấy nó có đôi nét giống với thầy của tôi.

Lúc tôi còn học ở Cao Lãnh Đường ai cũng nói tôi có đôi mắt rất giống thấy, thoạt nhìn ai cũng tưởng thầy Mặc Đình là bà con với tôi.
Nghe bố tôi kể lại, lúc thầy phát hiện tôi không có ở trường, thầy ấy vội vàng chạy đi tìm, vừa thấy nhóm côn đồ đang hội đồng tôi thầy ấy liều mình chạy tới, mặc dù võ công cao nhưng một mình làm sao địch được số đông, lại còn có vũ khí.
Tôi chưa bao giờ tin rằng sẽ có một ngày thầy ấy vì tôi mà chết đi, cho dù đến bây giờ, tôi vẫn không tin.

Còn đâu khoảnh khắc mỗi tối thầy đứng trước mặt tôi nửa cười nửa không, khẽ gọi tôi “Tiểu Quỷ Tinh Nghịch”.
Nghĩ đến đó, tôi không khỏi nhói lòng.
Nhưng ở thời điểm hiện tại không thích hợp cho việc nhớ lại chuyện xưa.

Ngước đầu lên, ánh mắt tôi vô tình dừng lại ở đôi mắt người đối diện, bao năm nay chưa từng ngừng quên, bây giờ vô tình gặp lại, quả nhiên có chút đau lòng.
Đau lòng nhất không phải là tình yêu kết thúc.

Mà là khi tất cả mọi thứ dừng lại nhưng tình yêu thì vẫn còn ở đó.

Day dứt chẳng thể buông...
Ánh mắt tôi nhìn Đông Đông ra vẻ lạnh lùng thâm trầm, anh chỉ dám gượng cười tiếp nhận.
Tôi bước sang bên cạnh vài bước, ra hiệu nhường đường cho bố con họ.
Đông Đông nắm chặt tay tiểu công chúa, mau chóng rời đi.
Nhưng khi tôi cúi đầu nhìn xuống chân mình thì cũng không khỏi mở to mắt.
Tiểu công chúa bỗng không biết từ lúc nào đã rời khỏi vòng tay của Đông Đông mà chạy tới nắm lấy tay tôi, vẻ mặt cực kỳ cau có: “Sao mẹ lại không cùng đi với bố và con, bao lâu nay con chỉ được nhìn thấy mẹ trên điện thoại, bố lúc nào cũng bảo mẹ sắp về chơi với con, chờ mãi mẹ vẫn chưa về, hôm nay mẹ về rồi sao lại như thế.?".