"Mười Một?" Katy vỗ vỗ lên má mìnhm xác nhận không phải là đang mơ. Nàng có chút khó mà tin nổi hỏi: "Thật sự là anh?"

"Có rất nhiều người tên Mười Một sao?"

"A! Mười Một, thật sự là anh…" Katy kích động lao về phía Mười Một, nhưng nàng lại bị sợi dây an toàn dữ chặt ở chỗ ngồi.

"Được rồi." Mười Một đưa tay ngăn nàng cởi dây an toàn ra và nói: "Katy, có chỗ nào để ta ở nhờ một chút không?"

Katy bị Mười Một ngăn lại nhưng không hề tức giận, nàng nói: "Muốn tìm nơi để ở sao? Hãy ở nhà tôi đi. Cha và mẹ tôi đều rất nhớ anh đó."

Mười Một lắc đầu nói: "Không, đừng để người khác biết, bao gồm cả gia đình cô trong đó, đừng để bọn họ biết rằng cô đã gặp tôi."

"Tại sao?" Katy có chút hiểu kì hỏi.

"Tôi đã gây ra chuyện, cần trốn tránh một thời gian."

Katy dẩu môi lên nói: "Đến tìm tôi chỉ là vì chuyện này sao?"

Mười Một lạnh nhạt nói: "Nếu không tiện thì tôi có thể rời đi ngay bây giờ."

"Không, không…" Katy vội liều mạng mà xua tay nói: "Tôi không có ý đó. Bên ngoài cha tôi còn có mấy căn biệt thự, bình thường chẳng có ai vào, bất quá mỗi tuần đều có người đến định kì quét dọn. Anh hãy đến đó ở vài ngày trước, đợi hôm có người quét dọn thì tôi đến đón anh đi, tối lại đưa trở về nhé."

"Cũng được." Mười Một điểm đầu nói: "Bất quá đừng để cho bất kì người nào biết cô đã gặp tôi."

"Yên tâm đi." Katy quay đầu chiếc xe lại rồi nói: "Nơi đó bình thường chẳng có ai tới, anh muốn ở bao lâu cũng được."

Mười Một lắc đầu nói: "Rất nhanh tôi sẽ tìm cơ hội mà rời đi."

Katy đạp vào phanh xe rồi quay đầu lại hỏi: "Anh muốn đi đâu?" Thấy Mười Một có chút cảnh giác mình, Katy vội vàng giải thích: "Tôi chỉ là muốn…ách, sau này tôi muốn tìm anh thì làm thế nào?"

Mười Một suy nghĩ một chút rồi cuối cùng nói: "Trung Quốc."

"Trung Quốc? Anh đi xa như vậy làm gì?"

Mười Một dựa vào ghế nói: "Chỉ có nơi đó là tạm thời an toàn."

Katy trầm mặc một chút rồi tiếp tục láu xa, thỉnh thoảng mắt nàng lại nhìn Mười Một qua gương chiếu hậu, nàng nói: "Mười Một, mấy năm nay anh đi đâu?"

"Làm nhiệm vụ."

"Ồ, anh biết không? Hôm đó chúng tôi vội vã về nhà, nhìn thấy anh toàn thân là máu, tôi sợ đến khóc nức lên. Sau đó bọn Tri Chu mang anh đi, tôi chẳng còn được nhìn thấy anh nữa." Thần sắc của Katy có chút buồn bã nõi: "Lúc đó tôi còn cho rằng sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy anh nữa, sau này Tri Chu mới nói cho tôi, nói anh còn chưa chêt, bất quá bị thương rất nặng. Một năm sau, tôi vẫn luôn năn nỉ cha, bảo ông ấy đi tìm anh, nhưng tổ chức của anh nói anh đã bị phái đến nhánh khác rồi. Mười Một…" Katy không nhìn thấy Mười Một qua tấm gương chiếu hậu, nàng sợ hãi mà vội vàng quay đầu lạI, nhìn thấy Mười Một đang nằm trên ghế mà nhắm mắt lại, tựa hồ như đã ngủ. Katy thở phào một hơi, thấy Mười Một đang ngủ rất say, Katy vừa chăm chú nhìn vừa mỉm cười, sau đó quay đầu lại mà tiếp tục lái xe.

Chiếc xe đi được gần hai giờ đồng hồ thì dừng lại bên cạnh một tòa biệt thự. Khi xe dừng, Mười Một cũng đồng thời tỉnh lại, hắn ngồi dậy hỏi: "Đến rồi?"

"Ân." Katy chỉ chỉ về phía tòa biệt thự hai tầng bên cạnh nói: "Chính là đây."

Bởi vì chiếc xe chỉ có một cửa ra, Mười Một đẩy cái ghế lái phụ ngửa xuống rồi từ đó trèo ra. Sau đó đi đến phía sau và vỗ vỗ vào cái khoang chưa đồ của chiếc xe.

Khoang chứa đồ mở ra, Hầu Tử xuất hiện trong ánh mặt kinh ngạc của Katy, hắn vừa ngáp vừa trèo ra hỏi: "Lão đại, tìm được nơi nào chưa?" Tiếp đó nhìn Katy nói: "Ý, lão đại, đây chính là người anh nói sao? Rất đẹp đó."

Katy nhìn về phía Mười Một rồi lại chỉ chỉ vào Hầu Tử.

Mười Một thản nhiên nói: "Hắn tên là Hầu Tử."

Hầu Tử vươn vai nói: "Xin chào, tôi tên là Hầu Tử, là đồng bọn của lão đại."

Katy bắt tay tượng trưng với hắn một cái rồi nói: "Xin chào, tôi tên là Katy."

Hầu Tử không ngừng gật đầu tán thưởng nói: "Vận khí của lão đại thật không tồi a, thật sự rất đẹp."

Katy xấu hổ mỉm cười, nếu đổi lại là người khác, nàng khẳng định sẽ chẳng để ý đến. Nhưng Hầu Tử lại là bạn của Mười Một, nàng cũng chỉ đành miễn cưỡng chấp nhận mà thôi.

"Hầu Tử, đừng nhiều lời nữa. Katy, đưa chúng ta vào trong đi."

"Ân." Katy vội vàng dẫn theo Mười Một và Hầu Tử đến cửa biệt thự, đột nhiên nàng tựa như nhớ đến cái gì mà quay người lại xấu hổ nói: "Tôi quên mất…tôi không có chìa khóa."

Mười Một thản nhiên nói: "Không cần." Dứt lời bèn bước lên phía trước, gỡ một chiếc hoa tai trên tai Katy xuống.

Katy đứng yên đó, để mặc cho Mười Một nhẹ nhàng tháo chiếc hoa tai. Nàng hệt như đang ngừng thở vậy, cứ đứng yên như vậy mà sững sờ.

Mười Một nhìn độ dài của chiếc kim kèm với hoa tai rồi lắc lắc đầu đưa trả lại Katy và hỏi: "Có chiếc kim nào dài hơn một chút khôm?"

Katy sửng sốt một chút rồi lập tức nói: "Có." Tiếp đó chạy về trong xe tìm kiếm một hồi, sau đó lấy ra một chiếc châm đưa cho Mười Một.

Mười Một bẻ cong chiếc trôn đó rồi cắm vào lỗ khóa mà ngó ngoáy một lúc, sau một tiếng "lách cách" khẽ khàng vang lên, cánh cửa lớn được mở ra.

Katy lặng lẽ cầm lấy lại chiếc kim Mười Một đưa trả và đẩy cửa bước vào.

"Hầu Tử, kiểm tra một chút đi!"

Hầu Tử điểm điểm đầu rồi bắt đầu kiểm tra từng bước toàn bộ căn biệt thự.

"Mười Một." Thấy Hầu Tử vừa lên lầu, Katy bèn nhỏ giọng hỏi: "Hắn là bạn anh sao?"

Mười Một suy nghĩ một chút rồi nói: "Có thể tính là vậy."

"Hai người các anh…đều ở cùng nhau sao?" Katy ngầm thở dài một hơi, sao bản thân sau khi nhìn thấy Mười Một, đến cả nói chuyện cũng chẳng nói được rõ ràng thế này?

Mười Một ngồi xuống chiếc ghế sofa rồi nói: "Ừm."

Katy đi đến bên Mười Một, lặng lẽ ngồi xuống cạnh hắn. Nàng đã từng suy nghĩ rất nhiều lần, nếu bản thân gặp lại Mười Một thì sẽ làm thế nào? Nhưng thời khắc này, Mười Một thật sự đã ngồi bên cạnh nàng, nhưng nàng lại chẳng dám làm gì, chỉ có thể yên lặng mà ngắm nhìn hắn, ngắm nhìn cái khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia.

Mười Một tựa hồ như đã thành thục hơn rất nhiều rồi, trên khuôn mặt tuy vẫn rất lạnh lùng nhưng nhãn thần đã không còn cái cảm giác lăng lệ như năm đó, ngược lại còn biến thành rất bình đạm.

"Katy." Mười Một kéo Katy tỉnh dậy từ trong cơ luồng suy nghĩ mien man mà hỏi: "Có thể lấy vũ khí cho tôi không?"

Katy sững sờ một chút rồi xấu hổ nói: "Tiiu chỉ có một khẩu súng lục phòng thân mà cha đưa cho thôi. Anh cần không?"

"Loại súng đó chẳng có ích gì." Mười Một ngưng lại một chút rồi hỏi tiếp: "Bọn Tri Chu, Sa Tướng, Tả Thủ và Đao Thương có còn ở bên cạnh cha cô không?"

Katy lắc đầu nói: "Hai năm trước Tả Thủ đã chết rồi, lần đó Đao Thương cũng thụ trọng thương, sau khi trở về thì không quay lại nữa. Sa Tướng và Tri Chu thì sau này cũng bị điều đi, cha tôi lại đi đến tổ chức của các anh mời bốn người khác đến." Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Mười Một suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: "Vậy thì thôi."

"Sao vậy?"

"Tôi vốn muốn nhờ cô thông qua bọn họ mà đi mua mấy loại vũ khí cỡ nhỏ. Bây giờ bọn họ đã không ở đây rồi thì vẫn nên cẩn thận một chút."

"Tôi đi tìm bốn người kia không phải là vẫn vậy sao?"

Mười Một lắc đầu nói: "Nếu Tri Chu vẫn ở đây, cô đi tìm cô ấy nhờ vả, cô ấy khẳng định sẽ giúp cô đi mua mà không hỏi nhiều. Người bên cạnh cha cô bây giờ, tôi không hiểu rõ bọn họ, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn."

Katy điểm điểm đầu, cũng không hỏi gì thêm nữa.

Không bao lâu sau, Hầu Tử từ trên lầu đi xuống, hướng về phía Mười Một điểm đầu. Mười Một quay đầu lại nhìn sắc trời qua tấm kính cửa sổ rồi nói: "Thời gian đã không còn sớm rồi, cô hãy về nhà sớm một chút đi."

"Nhưng anh…"

"Không cần lo lắng cho tôi, tôi sẽ vẫn ở đây. Bất quá, nếu không có chuyện gì thì tốt nhất cô đừng đến đây, nếu chúng tôi bại lộ hành tung thì cũng sẽ mang đến phiền phức rất lớn cho cô đó."

Katy điểm điểm đầu nói: "Vậy được rồi, máy ngày nữa tôi sẽ lại đến tìm anh."

"Ừm!"

Katy yên lặng ngắm nhìn Mười Một một lúc rồi chuyển thân rời đi.

Hầu Tử nhìn Mười Một đã nhắm mắt lại, lại quay sang nhìn theo Katy đang rời đi, hắn lắc lắc đầu rồi xoay người đi đến phòng bếp tìm thức ăn.