Cầm trên tay sổ sinh tử. Trong lòng Lâm Vũ mừng rỡ như điên, hắn lấy được thánh vật cao quý nhất Âm Giới. Chỉ cần nghe tên thôi cũng biết ngưu bức ầm ầm. Đây không phải là muốn hắn trở thành nhân vật chính trong một cuốn truyện vô địch văn, yy, não tàn sao. Nhân vật chính lấy được nghịch thiên pháp bảo, từ đó một bước lên trời, đánh đâu thắng đó. Vả mặt thiên tài, cưới bạch phú mỹ đi đến nhân sinh đỉnh phong. Hắn Lâm Vũ từ này cũng sẽ được bước lên con đường này, con đường vô địch thành thần.

“Lâm Vũ, ngươi đang cười một cách ngu si đó”

Lâm Vũ lườm hắc cẩu một cái. Con cẩu ngốc vô dụng này thì biết cái gì. Từ bây giờ,con đường hắn đi đã là vô địch chi lộ. Là vô địch, vô địch hết thảy.

Hai mắt tỏa sáng phát ra dòng điện vài tỷ vôn, cười đến rớt cả hàm trên mặt đất, Lâm Vũ xúc động nói.

“Đại ca, đại ca có những khả năng gì. Có thể cho ta biết được không”

“A công dụng của ta có rất nhiều nhưng chủ yếu là như sau”

“Xem được số phận, vận mệnh, biết được sinh tử của tất cả mọi người”

“Nghịch thiên, nghịch thiên”

“Có thể tăng giảm tuổi thọ của tất cả mọi người”

“Nghịch thiên, nghịch thiên”

“Có thể khiến người chết sống lại, người sống chết đi”

“Nghịch thiên, nghịch thiên”

Lâm Vũ hai mắt nhòa lệ. Nghịch thiên như vậy, hắn không vô địch thì còn ai dám vô địch. Hệ thống trong tay, thiên hạ có ta à nhầm Sinh tử trong tay, thiên hạ ta có.

“Đại ca mau cho ta trở thành bất tử, không thì sống thêm vài tỷ tỷ năm cũng được, ta không tham lam.”

“Không được, số tuổi thọ của ngươi không đủ làm điều đó”

Lâm Vũ mộng bức hỏi “Tại sao”

“Bởi vì nếu muốn tăng hay giảm tuổi thọ của ai đó thì phải trừ đi số tuổi thọ của người sử dụng ta nhân lên một trăm lần. Tức ngươi muốn ai đó sống thêm một năm hay chết trước một năm thì phải mất đi một trăm năm tuổi thọ của mình. Kể cả ngươi cũng vậy. Ngươi muốn tỷ tỷ năm tuổi thọ thì ngươi phải mất đi tỷ tỷ tỷ tỷ năm tuổi thọ ngươi có sao. Ngươi nghĩ trên đời này có bữa cơm miễn phí hả.”

Lâm Vũ sững sờ sau đó hỏi.

“Vậy ta có thể hồi sinh người chết, hay khiến người sống chết đi sao”

“ được”

Lâm Vũ nghe vậy mừng rỡ như điên. Nghịch thiên pháp bảo quả nhiên vẫn là nghịch thiên pháp bảo. Vô địch chi lộ vẫn đang chờ hắn.

“Chỉ cần số tuổi thọ của ngươi đủ là được. Ví dụ muốn một kẻ có tuổi thọ một vạn năm chết đi thì người phải mất một nghìn vạn năm tuổi thọ. Chỉ cần bỏ đi gấp một nghìn lần tuổi thọ là được, người chết cũng như vậy”

Lâm Vũ thẫn thờ, tuyệt vọng cảm giác vô địch chi lộ đang rời xa tầm tay.

“Vậy ta có thể xem được số phận, vận mệnh, biết được sinh tử của người khác sao”

“Được, nhưng người có cảnh giới càng cao thì số tuổi thọ bỏ ra càng lớn”

“Vậy nếu ta muốn xem số phận, vận mệnh sinh tử của mình phải mất bao nhiêu năm tuổi thọ”

“Không nhiều mười năm là đủ”

Lâm Vũ tuy thất vọng nhưng nghĩ lại chỉ cần mười năm mà có thể biết được số phận, vận mệnh, sinh, tử của bản thân cũng đáng.

“Đại ca cho ta xem số phận, vận mệnh, sinh tử của ta đi”.

“Được”

Cùng lúc đó Lâm Vũ cũng có thể cảm nhận được mình mất đi mười năm tuổi thọ. Vậy là tuổi thọ của hắn chỉ còn lại bốn trăm chín mươi năm nữa. Lắc đầu thở dài nhìn vào sổ sinh tử. Lâm Vũ hai mắt trừng lớn, không dám tin vào hai mắt mình. Số phận, vận mệnh của hắn được viết đầy chi chít cả một trang sách. “Tội ác tày trời, thiên địa bất dung”. Cả một trang giấy chỉ viết chi chít một dòng chữ đó. Đây là cái quỷ gì. Lật sang trang thứ hai về sinh tử của bản thân vẫn như cũ cả trang sách ghi đầy một dòng chữ “Đền tội mà chết, vô phương cứu chữa”.

Lâm Vũ tuyệt vọng, nằm gục trên mặt đất. Đây mà là thánh vật cao quý nhất âm giới, tất cả Âm Vương đều khao khát có được nó sao. Hắn lấy là đồ giả đi. Đây còn không bằng cục đá ven đường. Thánh vật hay phế vật, đây chính là phế vật. Giấc mộng vô địch của hắn........

Mười ngày sau, tại một cánh đồng cỏ xanh mượt, bên cạnh con sông trong xanh bầu trời đầy nắng. Lâm Vũ trên người mặc một bộ áo vải, miệng ngậm một cành cỏ lau. Trên vai vác một chiếc cành trúc đi câu cá. Không sai, là đi câu cá. Hắn cần phải thư giãn nghỉ ngơi, ổn định lại bản thân mình. Trong suốt mấy ngày nay, sổ sinh tử lúc nào cũng đòi hắn dẫn đi gặp vô tự thiên thư nhưng hắn nào biết ở đâu. Vì để trốn tránh, hắn chỉ có thể nói thực lực không đủ. Không thể đi được, mỗi lần như vậy sổ sinh tử đều vẽ một khuôn mặt khinh bỉ nhìn hắn sau đó nói.

“Ngươi thật nhược kê”

Hắc cẩu thì lại trở lên gầy trơ xương, không còn mập ú như trước. Đã vậy còn liên tục lảm nhảm với hắn ở với Mộng Lan tốt bao nhiêu, ngày nào cũng được ăn ngon mặc đẹp làm hắn đau hết cả đầu.

Nhìn con sông trong xanh, đang chảy hiền hòa trước mắt. Lâm Vũ tìm một nơi thích hợp bắt đầu ngồi xuống câu cá. Gió thôi dịu nhẹ tươi mát, không khí trong lành cộng thêm cảnh vật thơ mộng xung quanh khiến nội tâm hắn cũng dịu lại phần nào.

“Như Nhạn ca ca, huynh thật giỏi. Con cá thật lớn”

“chuyện này có là gì Như Yến muội muội”

Lâm Vũ mặt đen lại, cách hắn không xa là một tên nam tử tướng mạo bình thường cùng một vị nữ tử ăn mặc thì hở hang, son phấn thì lòe loẹt, xăm trổ thì khắp người, tóc tai thì xanh đỏ tím vàng đang ôm hôn thắm thiết, chàng chàng thiếp thiếp, tay trong tay, mắt chạm mắt,tình chàng ý thiếp.Nhìn bọn hắn âu yến mà trong lòng hắn tức điên lên, tâm trạng trở lên âm nghìn độ. Mẹ nó đi câu cá cũng không yên.

“ha ha huynh xem tên kia thật kém cỏi, từ nãy đến giờ không câu được con nào, không giống Như Nhạn ca ca của muội, thật mạnh mẽ”

“Ha ha, tối đến ta còn có thể mạnh mẽ hơn nhiều, muội muốn thử không”

“Đáng ghét”

Vị nữ tử ngoài mặt thì tỏ ra e lệ, nhưng lại càng rúc đầu sâu vào ngực tên nam tử hơn, còn tên nam tử thì hai mắt chế diễu, cười mỉa mai khinh bỉ nhìn Lâm Vũ.

Lâm Vũ mặt đen lại như đít nồi, trên đầu hắn mây đen đang hình thành. Cố gắng ổn định bản thân. Hắn đại nhân độ lượng không chấp tiểu nhân. Nhìn tên Như Nhạn câu được cả đống cá còn hắn không có con nào. Lâm Vũ bẻ luôn chiếc cành câu. Lấy ra một tấm lưới lớn, bao chùm cả một mặt sông. Lần thứ nhất không có con cá nào, lần thứ hai cũng không có...Lần cuối cùng hắn bắt được một con cá vàng bé xíu”

Con cá vàng khẩn thiết cầu xin tha thứ “ông lão ơi ông hãy tha tôi đi, tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của ông”

Lâm Vũ không do dự thả con cá đi vào nồi nước lẩu nói “ta không cần gì cả, chỉ cần một nồi nẩu cá thôi, ngươi hãy đi đi”

Con cá vàng rơi vào nồi nẩu, rồi chìm xuống dưới. Lâm Vũ cùng hắc cẩu thì ở một bên chờ đợi.

“ ha ha Như Nhạn ca ca, huynh xem độc thân cẩu kìa, câu nói này quả không sai, đồ độc thân cẩu”

“Ha ha hắn đâu được như ta, Như Yến muội muội oa chụt...ha ha đồ độc thân cẩu lêu lêu...oa chụt chụt”

“Đáng ghét”

Lâm Vũ mặt đen lại như ngày tận thế. Trên đầu hắn mây đen đâu con nữa mà là băng thiên địa liệt, trời đất vỡ vụn. Không thể nhịn, hắn không nhịn được nữa.

Nhìn Lâm Vũ đang tức giận đi tới, Như Nhạn vẫn một mật ngẩng cao đầu nhìn trời, khinh bỉ nhìn Lâm Vũ hung hăng đắc ý nói.

“Ngươi muốn gì”

Lâm Vũ nở một nụ cười nói “ ta muốn gì, đương nhiên là...bốp”

Lâm Vũ vả cả đống tiền vào mặt Như Yến cùng Như Nhạn

Như Yến sững sờ, nàng bị tên khốn trước mắt vả đồ vật vào mặt, nàng muốn nổi giận nhưng nhìn cả đống linh thạch trước mắt nàng liền vui mừng như điên, hớn hở ôm lấy cả đống linh thạch vào trong ngực.

Lâm Vũ lại vả thêm cả đống linh thạch nữa nói.

“Ngươi vả hắn một cái, ta cho ngươi thêm gấp mười”

“Như Yến muội muội, đừng nghe hắn...”

“Bốp”

Như Yến nghe xong không do dự vả vỡ mặt Như Nhạn, Như Nhạn ôm má không dám tin nhìn Như Yến.

Lâm Vũ lại vả thêm cả đống linh thạch vào mặt Như Yến nói.

“Ngươi vả hắn thêm ba cái, nói chia tay với hắn, ta cho ngươi thêm gấp mười lần nữa”

“Như Yến muội muội, tình yêu của chúng ta...”

“bốp bốp bốp Như Nhạn chúng ta chia tay đi, ai là người yêu của ngươi, biến đi”

Lâm Vũ lại vả thêm cả đống linh thạch nói.

“Ngươi nói với hắn lời thật lòng ta cho ngươi thêm gấp mười lần nữa”

“Như Yến, muội đã nói là sẽ mãi yêu ta...”

“Như Nhạn ngươi là đồ ngu”

Sau đó Như Yến ôm lấy cả đống linh thạch quay ngươi rời đi. Bỏ lại Như Nhạn thất hồn lạc phách, hai mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Rất nhanh tên Như Nhạn từ thẫn thờ, tuyệt vọng chuyển thành phẫn nộ, căm tức nhìn Lâm Vũ.Sau đó lao đến muốn đánh chết Lâm Vũ.

“Ngươi, tất cả là do ngươi....”

“bốp bốp bốp bốp...”

Như Nhạn hai má sưng vù, mặt mũi bầm dập, răng lợi rơi đầy đất, khóc lóc cầu xin nói.

“Đại ca, ta sai rồi, tha cho ta đi”

“Ta độc thân không phải vì ta ế. Mà là do ta chung thủy với vợ tương lai ngươi hiểu chưa”

“Đúng đúng đại ca nói rất đúng”

Lâm Vũ ném tên Như Nhạn xuống đất, tên Như Nhạn đó nhanh như một cơn gió,vắt chân lên cổ mà bỏ chạy rất nhanh liền biến mất.