Trời về đêm.

“Này, cửa nhà D đã khóa hết chưa? Sao trong đó vẫn có ánh đèn?” Ngoài khuôn viên đi lại, một nhân viên bảo vệ đi tuần nghi hoặc hỏi một nhân viên bảo vệ khác trông coi gần đó.

“Chưa anh. Mọi người bên trong vẫn chưa ra.”

“Chưa ra? Bên trong đó còn ai nữa?”

“Hình như là các vị giám khảo.”

“Giám khảo? Không phải công tác chỉ đến tầm 8, 9 giờ tối là phải xong hết rồi sao?” Nghe thấy thế người bảo vệ nhíu mày đi vào bên trong khu nhà. Dọc theo lối đi, thanh âm từ xa vọng lại văng vẳng bên tai người bảo vệ, nghe giống như một đám đông đang lên tiếng cùng một lúc vậy.

“Hay là đang có tranh cãi xảy ra?”

Càng tiến đến gần khu số 1, thanh âm huyên náo càng trở nên rõ ràng. Có tiếng la to giống như phẫn nộ, lại có tiếng ai đó cười đùa xen lẫn. Hơi sốt ruột, người bảo vệ nhanh chóng đẩy ra cửa lớn.

Trong nhà đèn đuốc sáng như ban ngày. Gần đài máy chủ đặt tại khu vực đánh giá trò chơi ước chừng hai mươi người đang ngồi thành một bầy. Có người tay cầm điện thoại, người thì tay chuột tay phím hý hoáy trên laptop, nhưng tất cả đều có một điểm chung: tỏ ra say mê với một thứ gì đó trước mặt.

“Ha ha ha. Cụng đầu nè!”

“Ôi hai cái ông này, chơi hợp tác không đẹp tý nào!”

“Anh em chú ý con sâu của bà Bảy to lắm rồi đấy nhé! Úi chạy chạy chạy!”

“Bình tĩnh không phải sợ! Xem tôi thể hiện đây này.”

“Ù uôi tự sát kìa, thế mà cũng đòi chặn đầu chị đây!”

“Hô hố con sâu to nhất cuối cùng cũng chết rồi!”

Thì ra là cả một đội ngũ giám khảo từ già đến trẻ, từ nam đến nữ ai nấy đều đang chơi một trò chơi nào đó. Thấy vậy người bảo vệ thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng là có tranh cãi gì đó đang xảy ra chứ.

Nhưng mà công tác thì vẫn phải đảm bảo. Người bảo vệ lắc cổ tay nhìn đồng hồ rồi tiến tới vị giám khảo già nhất, cũng chính là người cầm đầu ban giám khảo khu 1 ban chiều rỉ tai nói nhỏ:

“Thưa giám khảo, đã hơn 9 giờ rồi mọi người sắp về chưa ạ.”

“Hử, cái gì cơ. 9 giờ rồi á?”

“Vâng, đã đến giờ khu nhà đóng cửa để chuẩn bị cho buổi khai mạc triển lãm ngày mai rồi thưa ngài.”

“A... đóng cửa à? Vậy chờ chúng tôi một chút nhé, sẽ xong ngay đây.”

“Cảm ơn ngài.” Người bảo vệ lễ phép rồi lùi ra ngoài khép hờ cửa lại, mà vị giám khảo già cũng đứng lên hô hào:

“Mọi người dừng lại thôi nào! Đến giờ khu nhà phải đóng cửa rồi, chúng ta nhanh chóng đưa ra kết luận rồi về nghỉ thôi.”

Mọi người đang chơi “Slither” nghe thấy thế đều mờ mịt nhìn đồng hồ sau đó hốt hoảng, hiển nhiên tất cả đều bị trò chơi lôi cuốn đến nỗi quên cả thời gian.

Một vị giám khảo khu 2 ổn định trước nhất lên tiếng:

“Ừm, bỏ qua vẫn đề đồ họa trước đó chúng ta đều nhất trí thì, theo tôi lối chơi của trò chơi này tương đối đơn giản, dễ nắm bắt nhưng lại rất hấp dẫn một khi tranh tài số đông.”

“Đúng thế, thậm chí có thể nói là gây nghiện nếu như đảm bảo số người chơi đủ nhiều.”

“Thao tác dễ nắm bắt, quy tắc chơi rất mới mẻ và đặc sắc.”

Các giám khảo khác đồng loạt hưởng ứng. Ấn tượng xấu về đồ họa, âm thanh thô sơ trước đó đã bị ném sang một bên. Dù vẫn còn người giám khảo khu 1 phản đối hồi chiều cắn chặt vào khuyết điểm này, nhưng một cây chẳng làm nên non, tất cả mọi người giờ phút này đều chỉ thảo luận xoay quanh việc chơi “Slither” thú vị đến thế nào.

“Thế thì, chúng ta có còn cần thiết phải cho điểm nữa không? Hay tất cả mọi người đều đồng ý với ý kiến của tôi, rằng trò chơi với sự sáng tạo độc đáo này nên có một chỗ trong vòng chung kết sắp tới?”

Người giám khảo già hắng giọng, tức thì mọi người xung quanh lâm vào trầm tư. Thấy thế, người giám khảo tiếp tục nói:

“Để cho đỡ mất thời gian, hay là như thế này nhé. Chúng ta có 19 người ở đây, vậy hãy biểu quyết xem trò chơi này có xứng đáng một tấm vé đặc cách không nhé? Nếu không, chúng ta sẽ thảo luận thật nhanh chóng để thống nhất số điểm xếp hạng, được không?

“Được đấy.”

“Được.”

“Vậy thì, ai đồng ý trò chơi này xứng đáng một vị trí top 10, xin mời giơ tay lên.”

Những cánh tay bắt đầu giơ lên, và khi kết quả cuối cùng hiện ra trước mắt, người giám khảo già nở một nụ cười.

...

----------

Ngày khai mạc hội chợ triển lãm GamExpo rốt cục cũng tới.

Từ tờ mờ sáng, hàng nghìn tín đồ thế giới ảo trong nước đã đổ về đây để tham dự hội chợ triển lãm trò chơi được mong chờ nhất trong năm tổ chức tại Hà thành. Chẳng mấy chốc, khuôn viên Hiệp hội Trò chơi chật kín du khách qua lại. Cứ việc buổi lễ khai mạc còn chưa diễn ra, nhưng điều đó không ảnh hưởng lắm đến việc dạo chơi thưởng lãm của các du khách thập phương.

“Sang bên gian hàng G-star đi. Nghe đồn hôm nay có một trò chơi mới ra mắt.”

“Giang đâu rồi, gọi nó đi để còn đi đánh event “Aslan”. Nhanh không muộn bây giờ.”

“Nhìn kìa. CTVgame đang phát code (mã) trò chơi miễn phí!”

“Oa! Em kia cosplay Haru đẹp quá! Chụp tao cái ảnh bay ơi!”

Bên cạnh khung cảnh tấp nập, khu gian hàng triển lãm tại hội chợ cũng đã sớm được trang hoàng lộng lẫy để đón tiếp các du khách tham quan. Biển hiệu, áp phích có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi. Các quầy hàng thì bày biện vô số đồ vật, hình tượng nhân vật của các trò chơi trông thích mắt vô cùng. Thỉnh thoảng du khách lại có thể bắt gặp một vài gian hàng tổ chức những sự kiện (event) nho nhỏ, những trò chơi tương tác lý thú đi kèm với những phần quà hấp dẫn. Muôn màu muôn vẻ.

Dương Khoa hôm nay cũng dậy từ rất sớm.

Bỏ lại cảm xúc tiêu cực chiều ngày hôm qua, hôm nay hắn chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để đón nhận kết quả tranh tài. Theo như Duy Hải nói lại tối qua, danh sách 10 trò chơi vào vòng chung kết thường sẽ được công bố ngay trong ngày hôm sau – tức là hôm nay.

Có điều Dương Khoa không tính ngồi lỳ trong phòng chờ đợi vận mệnh sắp đến. Sau khi nhờ Duy Hải để ý giúp mình khi nào kết quả ra lò thì báo lại một tiếng, hắn tiếp tục chuyến du ngoạn hội chợ GamExpo của bản thân.

Và lúc này đây Dương Khoa đang “chiến đấu” tại gian hàng triển lãm trò chơi của NaviGame – một công ty có tiếng khác trong lĩnh vực giải trí điện tử trong nước.

Đợt triển lãm GamExpo lần này Navigame mang đến trò chơi nhập vai trực tuyến “Giang hồ truyền kỳ” vốn được dân chúng kỳ vọng rất cao sau hơn nửa năm “nhá hàng” trên các phương tiện truyền thông. Navigame cũng không phụ sự kỳ vọng của cộng đồng, dù tại hội chợ năm nay công ty chỉ mang đến một phiên bản Alpha chưa hoàn chỉnh, song chất lượng của nó vẫn được người hâm mộ tại hội chợ nhiệt liệt hưởng ứng.

Trông thấy gian hàng náo nhiệt, tò mò Dương Khoa cũng gia nhập vào dòng người hiếu kỳ chơi thử trò chơi.

Sau khi tiếp xúc sơ bộ Dương Khoa bắt đầu đánh giá toàn cảnh trò chơi trong đầu. Hình ảnh, âm thanh hai thứ này khỏi phải bàn, thế giới này trò nào trò đấy đẹp lung linh, phối nhạc giai điệu say lòng người. “Giang hồ truyền kỳ” cũng không phải là ngoại lệ, những mặt này hắn thật sự không tìm được một điểm gì đáng chê trách cả.

Về lối chơi, phải công nhận rằng dù đây chỉ là phiên bản alpha – phiên bản non trẻ nhất trong vòng đời phát hành phần mềm nhưng trò chơi vẫn mang đến đầy đủ những tính năng cần có của một trò chơi nhập vai trực tuyến. Các hoạt động chiến đấu hạch tâm như đánh quái, chạy nhiệm vụ, săn boss (trùm) được thiết kế rất quy củ và bài bản.

Song khi đi sâu vào trò chơi, Dương Khoa luôn cảm thấy trò chơi này thiếu hụt một cái gì đó. Sau một hồi lang thang chạy nhiệm vụ khá an nhàn, hắn mới phát hiện ra vấn đề.

“Chỉ có chiến đấu PvE (Person versus Environment – Người đấu với mục tiêu trong trò chơi), không có PvP (Player versus Player – Người đấu với người)?”

Không phải đâu? Giang hồ gì mà bình yên như xứ thiên đường vậy?

Chẳng nhẽ người chơi trong trò chơi này chỉ dành cả ngày để dọn quái, làm chân chạy vặt khắp các thành trấn, tham gia các sự kiện cho vui rồi thôi?

Có cùng thắc mắc này không chỉ một mình Dương Khoa, những người chơi thử bên cạnh sau một hồi mày mò cũng bắt đầu có chung ý kiến. Rất nhanh, người nhân viên phụ trách quảng bá đưa ra giải thích:

“Bởi vì đây là phiên bản Alpha nên chế độ lôi đài của trò chơi chưa được mở ra. Tuy vậy mọi người có thể chuyển sang kênh ABC123 để có thể trải nghiệm so tài giữa các người chơi với nhau. Người chơi cũng có thể tự do lựa chọn hình thức chiến đấu một đấu một, ba đấu ba hay toàn đội đấu với toàn đội.”

Tiếp đó người nhân viên hướng dẫn các người chơi cách thức để so tài với nhau. Nhìn thấy nét mặt đám người xung quanh dần dần giãn ra, Dương Khoa hắn vẫn băn khoăn nhíu mày.

Chỉ có lôi đài thôi à?

“Quý khách có gì chưa hiểu hay chưa hài lòng không ạ?”

“À không không, chỉ là đang làm quen với cách điều khiển. Cảm ơn.”

Nhân viên của Navigame thật sự là tận tụy với công việc, hắn ngồi lẫn vào trong đám người đông như thế mà vẫn bị nhìn ra. Chú ý trở lại màn hình, Dương Khoa bắt đầu nhấn vào chiến đấu với mọi người xung quanh.

...

Nửa tiếng sau.

Dương Khoa im lặng buông chuột. Mẹ nó, ngồi đây nhiều cao thủ vãi linh hồn. Hơn mười ván so tài là chừng ấy số lần hắn bị ngược đãi tinh thần ghê gớm. Bảng lịch sử chiến đấu của hắn đỏ lòm như gái đến tháng vậy.

Thôi. Trình không bằng người, chịu vậy.

Sau khi trải qua một tiếng đồng hồ tận tay trải nghiệm trò chơi, Dương Khoa quyết định đứng lên. Hắn thừa nhận “Giang hồ truyền kỳ” là một trò chơi nhập vai đầy tiềm năng. Lối chơi tự do cuốn hút, sở hữu nhiều tính năng ưu việt, hình âm xuất sắc, có lẽ khi ra mắt chính thức trên thị trường fan hâm mộ thể loại này sẽ lại nhiều thêm một lựa chọn khả quan.

Chẳng qua nói đến tự do, kỳ thực người chơi vẫn là bị gò bó trong khuôn khổ. Bởi vì sau một hồi cố ý tìm tòi, hắn nhận ra “Giang hồ truyền kỳ” hoàn toàn không có hệ thống PK tự do.

Không có PK tự do, người chơi muốn giải quyết ân oán hay đơn thuần muốn so tài đều phải hẹn nhau trên lôi đài hay chiến trường, vậy thì quá là rườm rà. Gặp mặt kẻ thù ở đâu trực tiếp rút dao chém ngay tại chỗ có phải là nhanh gọn?

Đắn đo suy tính, Dương Khoa bèn đi tới quầy trưng bày. Ở đó có người phụ trách cung cấp phiếu đánh giá dành cho du khách tham quan gian hàng. Cầm lấy bút Dương Khoa bắt đầu viết:

“Giang hồ truyền kỳ” thiếu sót hệ thống PK tự do.”

Phía dưới Dương Khoa điểm sơ qua vài nét của hệ thống chiến đấu tự do, những thứ này là tập hợp tinh hoa của một vài trò chơi MMORPG (nhập vai trực tuyến nhiều người chơi) tại thế giới cũ. Cóp nhặt các ý tưởng xong xuôi, hắn nhìn lại một lần rồi nộp lại cho nhân viên tiếp tân trực quầy.

“Việc tốt +1.”

Trong lòng tự khen bản thân một tiếng Dương Khoa rời khỏi gian hàng triển lãm. Nhìn sang bên phía CTVgame đang phát code miễn phí, hắn không chút do dự chen vào dòng người.

Đồ không mất tiền, ngại gì không lấy!

Những trải nghiệm trò chơi “Giang hồ truyền kỳ” vừa rồi nhanh chóng bị Dương Khoa quên sạch bách!

...

Một công ty lớn để giữ vững vị thế trên thị trường, làm việc chuyên nghiệp phải là một trong những yếu tố cơ bản nhất. Navigame cũng không phải là ngoại lệ.

Cứ việc có một tờ phiếu đánh giá không ghi bất cứ thông tin liên hệ nào của người viết ngoại trừ một cái tên, người nhân viên phụ trách vẫn xếp nó vào cùng tập phiếu đánh giá. Và cứ lúc nào số phiếu trong tập đạt tới con số mười thì người nhân viên lại đem nộp ngay lên trên, theo như lời của các sếp thì đây là phải luôn kịp thời lắng nghe nguyện vọng của khách hàng mọi lúc mọi nơi. Từ đó công ty mới có cơ sở để đưa ra giải pháp xử lý một cách nhanh chóng nhất, khiến cho khách hàng luôn cảm thấy hài lòng mỗi khi sử dụng dịch vụ của Navigame.

Và thế là ngày hôm nay gian hàng Navigame xảy ra một chuyện lạ.

Khoảng nửa tiếng sau khi Dương Khoa bỏ đi, một người ăn mặc giống như kỹ thuật viên của Navigame lao thẳng từ sâu bên trong gian hàng ra ngoài quầy. Không thèm để ý đến hình tượng của mình trong mắt đám đông, người này túm lấy nhân viên tiếp tân hỏi xem người vừa mới đưa phiếu đánh giá trên tay là ai:

“Cái gì? Không có thông tin liên lạc nào khác ngoài cái tên?”

“Đúng vậy, anh xem ở đây mà xem. Thật sự không có!”

“Tên thôi sao.... Không được, trước hết đem thứ này nói cho anh Nghĩa.”

Nói xong người này bỏ đi nhanh chóng như lúc mới xuất hiện, để lại người nhân viên kia ngẩn ngơ chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.