“Vẫn còn ít quá.”

Trông thấy lượng truy cập “Slither” đang chậm rãi dâng lên trên màn hình, Tịch vẫn lắc đầu tỏ vẻ không quá hài lòng. Anh lại cầm điện thoại trên bàn lên, ý đồ gọi cho một ai đó.

“Thôi đừng gọi nữa, em tới đây rồi.”

Cánh cửa phòng chợt bật mở, mang theo vẻ mệt mỏi Liễu xuất hiện. Cô đi đến phía đối diện bàn làm việc của Tịch ngồi xuống, trên tay cô cầm theo một tập giấy khá dày. 

“Sao, tình hình vẫn chưa tốt lên hả anh?” Vừa nói cô vừa thả tập giấy trong tay xuống bàn. Thấy Liễu tới Tịch thả điện thoại trong tay xuống, nở nụ cười trêu cô.

“Làm sao mà tốt lên nhanh thế được, mà đi xa về chẳng có quà gì cho anh ngoài đống giấy này ấy à?”

“Gớm, có sếp nào nhìn thấy nhân viên về một cái là đòi quà luôn không? Chả có ý tứ gì cả! Có mấy tờ giấy lộn đấy thôi anh có nhận thì nhận!”

“Nhận chứ, quà cáp ăn nhau ở cái tấm lòng mà.” Tịch xếp tập giấy sang một bên rồi ngừng cười đùa: “Vậy tình hình sao rồi?”

“Đều thuận lợi cả, song hao tiền tốn của lắm. Em sợ là phòng kế toán sẽ không đồng ý cho chúng ta làm thêm một lần nữa đâu.” Liễu nhăn mặt.

“Một lần này là được rồi, với lại đều là hợp đồng ngắn ngày lo gì chứ? Sau một thời gian ta rút bớt số lượng đi, chỉ để lại hai ba người là đủ có vấn đề gì đâu?”

“Vậy thì anh báo lại với họ như thế, em chưa nói gì với họ đâu.”

“Được rồi, phần còn lại cứ để cho anh. Các em vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi.”

“Anh cũng phải chú ý giữ gìn, cả mấy tuần nay đều tăng ca rồi.” Liễu để lại một lời khuyên chân thành trước khi rời khỏi phòng. Nhìn cánh cửa phòng đóng lại Tịch lắc đầu cười khổ, những lúc dầu sôi lửa bỏng thế này lấy đâu ra thời gian để mà nghỉ cơ chứ.

Nhìn đồng hồ điểm 8 giờ tối, Tịch xoa xoa gương mặt một lúc cho tỉnh táo rồi quay sang xử lý tập giấy Liễu mới đưa. Chỗ này gồm những bản hợp đồng mà Liễu nhân danh công ty ký kết với nhiều cá nhân riêng biệt được xếp chung vào với nhau, anh cẩn thận tách ra từng bản một rồi trải đều ra bàn làm việc.

Sau đó Tịch đánh giá khắp một lượt, thấy tất cả đều không có vấn đề mới gật gù gom tất cả lại cho vào một kẹp hồ sơ riêng. Đây chính là nước cờ thứ hai của anh, và cũng là chiêu phá cục then chốt mà Dương Khoa đã mách nước cho anh trước đó – ký kết hợp đồng quảng cáo với các streamer.

...

----------

“Thuận Thiên Ký” là một trong những trò chơi trực tuyến được người Việt ưa chuộng nhất, có số lượng khán giả theo dõi nhiều nhất trên hệ thống livestream của TwiTV.

Thuộc thể loại nhập vai hành động RPG - Action (nhập vai hành động) cổ điển và được phát triển duy nhất trên hệ máy PC, tính đến nay trò chơi đã phát hành tại thị trường trong nước được 5 năm rồi. Dù cho tuổi thọ đã tương đối cao song vì khá hợp gu thẩm mỹ của người Việt nên hiện tại “Thuận Thiên Ký” vẫn sống tốt giữa một rừng trò chơi đặc sắc hơn nó gấp mấy lần.

“Hô, vậy là đã clear (dọn sạch) hết raid (hoạt động phụ bản) Đất thánh, hôm nay xong sớm phết mọi người ạ.”

Trần Minh Thế - một tay chơi “Thuận Thiên Ký” có hạng, hơn nữa cũng là một streamer Việt nổi danh trên TwiTV lên tiếng nói chuyện với khán giả. Ngày hôm nay tổ đội của anh hoàn thành raid nhanh hơn hẳn so với bình thường, bởi vì hôm qua trong đội có vài thành viên đã nâng cấp trang bị lên thành công, khiến cho sức chiến đấu tổng thể của đội được tăng lên đáng kể.

Tổ đội của anh là một nhóm game thủ hoạt động chuyên nghiệp, từng đường đi nước bước chơi trò chơi đều phải được lên lịch trình sẵn một cách kỹ lưỡng và chi tiết theo từng ngày. Mỗi hoạt động đi raid của nhóm sẽ chốt theo từng khung giờ cụ thể, mà với việc hoàn thành raid sớm như hiện tại thì Thế sẽ phải đợi hơn nửa tiếng nữa mới tiếp tục chuyến đi raid tiếp theo.

“Sớm thế này thì phải chờ nửa tiếng nữa, đợi ông pháp sư vào team thì mình mới đi tiếp được raid Đền cát các bạn ạ. Thế nên trong lúc chờ,... chắc là mình sẽ chơi trò chơi khác.”

Rỗi rãi không có gì làm, Thế bèn quay ra màn hình chờ rồi bật trang web lên.

Ngày hôm qua, anh có đáp ứng một cuộc gặp mặt với một nhân viên đại diện cho một công ty trò chơi. Theo đó công ty này muốn gửi một lời đề nghị thuê anh làm người quảng cáo, với nội dung chỉ đơn giản là hi vọng anh có thể dành thời gian chơi một trò chơi có tên gọi là “Slither” mỗi lần livestream trên TwiTV. Căn cứ vào thời gian chơi trò chơi nhiều hay ít, công ty sẽ trả cho anh một khoản thù lao tương ứng.

Nghe xong, Thế chỉ nở nụ cười hỏi thẳng vào giá tiền cụ thể, bộ dạng giống như đã cực kỳ quen thuộc.

Đúng thế, việc thuê streamer quảng cáo cho một trò chơi bằng cách trực tiếp phát sóng cũng không hề mới ở thế giới này, nó đã hiện hữu ngay từ những ngày đầu tiên trang web chuyên về livestream được thành lập. Đây là một trong những con đường thu nhập thêm của các streamer, và cũng là một biện pháp để các công ty phát hành trò chơi giới thiệu sản phẩm của mình đến với khán giả - những người chơi tiềm năng trong tương lai.

Giải pháp này của Dương Khoa thực chất là một hình thức hợp tác song thắng: Streamer thu lời, công ty phát hành trò chơi thì đưa tới khán giả những cái nhìn chân thực nhất về sản phẩm của mình. Khác với phim ảnh có thể chỉnh sửa, tuyên truyền có thể nói láo, bạn bè rỉ tai cũng có những lúc lệch khẩu vị của nhau, bằng cách này khán giả - những người chơi tiềm năng sẽ tận mắt nhìn thấy phẩm chất của trò chơi ra sao trước khi quyết định có đến với trò chơi hay không. Và nếu trò chơi của ngươi đủ tốt, đủ chất lượng thì cụm từ “người chơi tiềm năng” sẽ lập tức mất đi hai chữ “tiềm năng”.

Trong thời buổi không tìm được sự đồng cảm của truyền thông thì đây là một trong số không nhiều biện pháp có thể thực hiện được, cho nên bất chấp chi phí phải trả tương đối lớn và hiệu quả bị phụ thuộc hoàn toàn vào streamer, Tịch vẫn quyết định tiến hành một chiến dịch thuê quảng bá livestream rầm rộ.

Hơn nữa Dương Khoa cũng đã nói đây là một giải pháp có thể đem lại hiệu quả bất ngờ, vậy thì lại đánh cược cùng cậu ta thêm một lần nữa thì có làm sao? 

Thế là để có kinh phí thực hiện chiến dịch, Tịch sau khi cân nhắc đã dẹp bỏ hết toàn bộ những dự định ban đầu, khi trình lên sếp chỉ có đúng một biện pháp này được đưa ra. Để rồi những ngày sau đó, thông qua Liễu anh đã dốc hết vốn vào canh bạc lần này.

Quay trở lại với chuyện hợp tác với Thế, quá trình đàm phán diễn ra rất thuận lợi.

Lần này tuy là công ty nào đó chưa từng nghe qua, nhưng thái độ trong suốt cuộc trò chuyện không tệ lắm, hơn nữa bản hợp đồng giao kèo có độ tin cậy khá cao. Suy nghĩ một chút, thấy không có hại gì Thế bèn nhận lời hợp tác. Và anh cũng quyết định sẽ bắt đầu công việc luôn vào ngày hôm sau, cũng chính là hôm nay.

Mở trang tìm kiếm, sau đó gõ vào tên trò chơi. Kết quả hiện ra ngay phía trên cùng, Thế nhấn chuột vào: 

“Ok, đây! Hôm qua mình mới được nghe bạn bè giới thiệu về một tựa game có vẻ khá là hay, tên gọi là “Slither” các bạn nhé. Thấy bảo là trò chơi này đơn giản thôi nhưng mà thi đấu khá vui, hắp dẫn với cả thử thách trình độ người chơi ghê gớm lắm. Có vẻ rất là phù hợp với một chiến thần đánh đâu thắng đó như mình các bạn ạ, thế nên là giờ các bạn hãy xem mình hành lạc mấy bạn trong này như thế nào nhé!

“Lại PR trá hình rồi! Hủy đăng ký kênh bây giờ. (lườm)”

“Đồ họa game gì xấu thế?”

“Hành lạc! Ta muốn xem hành lạc! 18+!”

“Chơi trò chơi khác đi anh, hôm qua dò mìn đang hay mà.”

“Thôi các bạn ơi game dò mìn ez (viết lóng của easy – dễ) lắm, hôm qua phá đảo mức dễ có 10 phút à. Chơi chả thử thách gì cả mình chán rồi.”

Vừa giao lưu với khán giả Thế vừa đăng nhập vào hệ thống thành viên. Tài khoản SmileIndie đã lo liệu sẵn nên anh chỉ việc tiến vào chơi thôi, hơn nữa công ty còn khá chu đáo mở khóa sẵn toàn bộ ngoại hình trang trí cũng như cảnh nền trong kho. Lựa chọn cho mình một bộ cánh ưng ý, Thế bắt đầu nhấn vào con sâu uốn lượn.

“Ồ, chơi luôn được này. Ok lét sờ gâu.” Thế làm bộ háo hức bắt đầu điều khiển con sâu di chuyển, mắt nhìn sang hướng dẫn chơi bên góc màn hình.

“À, như thế là chơi như kiểu rắn săn mồi ấy các bạn ạ. Mấy chấm chấm phát sáng này chắc là mồi này. Với cả....”

Lời còn chưa dứt, một con sâu đen trụi thùi lụi bay xoẹt qua con sâu của Thế với vận tốc tối đa. Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì anh đã thấy con sâu của mình hóa thành một dải chấm sáng, kèm theo đó một thông báo trò chơi hiện lên:

“Người chơi đã bị znht97z kết liễu!"

“Ồ thế là trò chơi kết thúc rồi à, game gì dễ vậy? (buồn cười)”

“Ha ha ha!”

“Chết thật là nhảm sh!t (≧◠‿◠≦)”

“Bị người khác hành lạc rồi kìa, đắng lòng!”

Trông thấy vẻ mặt mắt chữ A mồm chữ O của Thế khi vừa mới bước chân ra đã chết, ngoài khung chat chợt rộ lên một tràng cười đùa lẫn trêu chọc nhổ nước bọt. Hiển nhiên tất cả đều vô cùng bất ngờ trước những gì vừa diễn ra.

Cả Thế cũng ngạc nhiên không kém, anh nhìn thông báo vài giây rồi im lặng bấm chuột chọn chơi tiếp.

“... Vừa rồi mình thử xem chuột có nhạy không thôi ấy mà các bạn. Chuột bình thường nhé, để bây giờ mình chơi thật cho các bạn xem này.”

Mặc kệ cả kênh chat đang rộ lên những tràng cười vui vẻ, Thế ngồi thẳng dậy bắt đầu quan sát màn hình một cách chăm chú, ra vẻ bây giờ mới là lúc mình thể hiện. Nhưng chỉ vài chục giây sau, con sâu của anh lại tiếp tục ra đi.

“Người chơi đã bị Whitemoon kết liễu!"

“... Các bạn cứ bình tĩnh. Mình hiểu rồi, ra là giết địch bằng cách chặn đầu nó chứ gì. Thế mà mình cứ tưởng đưa mồm chạm vào mông nó là ăn thịt được chứ. Thôi bây giờ hiểu rồi thì mấy thằng này chạy đằng trời.”

Không cần nhìn vào kênh chat cũng biết màn thể hiện vừa rồi của mình có tính giải trí cao vô cùng, lần thứ ba tiến vào trò chơi Thế không còn ngông ngênh nữa, anh lắc chuột điều khiển sâu lần mò từng bước đầy thận trọng. 

Thế là kênh chat càng được thể tung hô:

“**, di chuyển run run như cụ già vậy.”

“Nhát chết rồi kìa! (cười lăn cười bò)”

“Ấn tăng tốc nút chuột trái kìa pa ơi, đi thế này bao giờ mới giết được người?”

“A thế hả, ra là game có nút tăng tốc à? Thế mà không nói sớm làm mình cứ đi bộ đánh võng từ nãy đến giờ.... Úi giời nhanh chưa, giờ game là dễ rồi các bạn ạ.” Liếc mắt nhìn kênh chat mách nước rồi làm theo, Thế cao hứng dí chuột cho sâu tăng tốc thật nhanh đi săn lùng mục tiêu.

Một phút sau:

“Người chơi đã bị asakurayukii kết liễu!"

“Móa, thằng này hack các bạn ơi. Rõ ràng đầu nó chạm vào thân mình cơ mà, chỗ này này các bạn có thấy không?”

Lại một phút sau:

“Người chơi đã bị thuongnamvuong kết liễu!"

“Đậu đỏ! Làng nước ơi ra mà xem chúng nó bắt nạt tôi! Hai con sâu to tướng rồi không đánh nhau đi lại còn quay sang giết mình! Chời bời thế này ai theo được?”

Thêm một phút nữa:

“Người chơi đã bị Tên của tao dài đến nỗi cái khung này không vừ kết liễu!"

“... Có ai ở đây chung nhà mạng PFT với mình không? Đường truyền hôm nay có vấn đề gì à mà sao lag thế?”

Suốt nửa tiếng đồng hồ chơi “Slither”, dù chết đi chết lại vô số lần song Thế vẫn tỏ ra hào hứng. Mua vui cho thiên hạ xem chỉ là một phần, theo cảm nhận riêng của anh thì trò chơi này khá là có ý tứ. Không màu mè hoa lá gì hết, người chơi trong trò chơi này chỉ thuần túy dựa vào kỹ năng luồn lách của bản thân để đánh bại đối thủ mà thôi. Vô cùng đơn giản, nhưng nó lại là thứ chứng minh trình độ phản xạ của người chơi tốt nhất mà anh từng được thấy. 

Càng chơi Thế càng nổi lên tâm tư hiếu thắng. Bàn về trình độ đơn thuần thì anh đã bao giờ bị thua thảm như thế này đâu. Danh hiệu ông hoàng đấu trường trong “Thuận Thiên Ký” đâu phải tự anh bịa ra?

Có điều hiện tại đã đến giờ đi raid, thấy có người trong nhóm gửi tin nhắn tới Thế đành thoát khỏi “Slither” để tụ hội với đội ngũ. Trò chơi này để đi raid xong rồi sẽ tính tiếp, lòng nghĩ thế nhưng tất nhiên ngoài mặt anh vẫn nói cứng:

“Thôi các bạn ơi, game này lỗi rõ ràng rồi các bạn ạ. Không có chuyện vô lý thế này được, thiên tài như mình chơi lâu thế rồi vẫn top 300. Hỏng hỏng! Thôi để quay lại Arcadia một lúc, chờ game này cập nhật sửa lỗi đã các bạn nhé.”

Và thế là kênh chat lại được thêm dịp cười đùa:

“Ha ha ha ha, rõ ràng chơi ngu có được không! Vãi cả lỗi!”

“Hẳn là top 300! Đứng thứ 300 trên 300 luôn! =))”

“Chiến thần đánh đâu thắng đó là đây sao?(⌒▽⌒)Thì ra cũng bình thường thôi.”

“Game vừa rồi là game gì thế mọi người? Trông hay quá, có khi tập chơi để bón hành thần tượng.”

““Slither” nhé. Trông cũng hay đấy, chắc để tìm chơi thử luôn.”