Editor: Lê Linh

Thất Nhàn suy yếu ho nhẹ vài tiếng, tiếp theo nghi hoặc nói: ” hài nhi của gia sao có thể là gà, chẳng lẽ là…” Vừa nói thất nhàn vừa gấp rút bưng kín miệng của mình, nói nhỏ vài tiếng: “Không thể nói, không thể nói…”

Ngược lại nữ nhân phía dưới khả năng nhận biết rất cao, có mấy người nghe xong lời Thất Nhàn nói liền buột miệng ra.

“Đứa bé kia đích thực là của gia sao?”

“Chẳng lẽ không phải hài tử của gia?”

“Máu gà? A! Như thế nào là…”

Tiếng nghị luận líu lo dừng lại.

Rất tốt! Nàng cần chính là những nữ nhân này đến tô thêm màu sắc. Có một số chuyện thường thường chỉ nói một nửa mới càng có thể làm rõ chân tướng sự việc. Thật thật giả giả, giả giả thật thật, ai có thể phân biệt được rõ ràng minh bạch? Quan trọng là trước mắt, nữ nhân gian xảo kia, lúc này nếu thêm một tội danh, vậy đối với Ân Tứ Nương mà nói đúng thật là họa vô đơn chí.

Ân Tứ Nương xếp đặt làm cho nàng vào ngục, nàng sẽ phải làm Ân Tứ Nương xuống Địa ngục!

Một hồi yên lặng.

Ân Tứ Nương không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Thất Nhàn, kinh hoảng không thôi: “Ngươi… Ngươi nói bậy!” Sau đó chuyển hướng về phía chiến sanh ca: “Gia, ngài không nên nghe nàng nói bậy! Hài tử của thiếp thân xác thực là của ngài, là bị nữ nhân này…”

“Đủ rồi!” Chiến sanh ca quát một tiếng, “Nhược Thủy.”

Người vẫn một mực không lên tiếng Chiến Nhược Thủy liền tiến lên vài bước: “Gia!”

“Cho nàng chút ít ngân lượng, trục xuất khỏi phủ. Từ nay về sau cùng Chiến gia ta không còn liên quan nữa!” Chiến sanh ca nhàn nhạt phân phó.

“Dạ, gia!” Chiến Nhược Thủy nói.

Ân Tứ Nương nhất thời kinh sợ ngây ngẩn cả người, sau đó liền tê tâm liệt phế khóc hô: “Không, gia! Ngài không thể đối với ta như vậy! Thiếp thân thật sự là oan uổng!” Nói rồi liền nhào tới, ôm lấy đùi của chiến sanh ca.

Thất nhàn giương mắt nhìn lén. Chiến Sanh Ca đó là đến một ánh mắt cũng lười ban cho Ân Tứ Nương, mặt không biểu tình nhìn về phía trước, thật sâu nơi đáy mắt lại lộ ra vẻ chán ghét.

Quả thực, có ai sẽ đối với nữ nhân ình đội nón xanh vẫn còn có lời nói tốt, hay còn thêm sủng ái?

Chỉ thấy Chiến Sanh Ca đôi môi khẽ mở, nói: “Quần áo!”

A? Thất nhàn đờ đẫn. Nam nhân này như thế nào đột nhiên thốt ra một từ như vậy? Ý nghĩ xoay chuyển một hồi, nàng đột nhiên sáng tỏ, sau đó đầu đầy hắc tuyến. Nam nhân này quả nhiên là thích sạch sẽ đến mức biến thái không thể cứu được. Ngay cả lúc này rồi, tiểu lão bà thậm chí vụng trộm với người khác, hắn cũng không có tâm tình gì. Duy chỉ có đụng ô uế y phục của hắn, hắn mới có cảm giác chán ghét!

Siêu! Nam nhân này quả nhiên không thể dùng chuẩn mực bình thường mà đánh giá! Trong thiên hạ lại có ai đem y phục của mình so với nữ nhân của mình còn quan trọng hơn? Đoán chừng chỉ duy nhất có gia đây, không còn dấu chấm phẩy nào khác đi!

Ân Tứ Nương phỏng chừng cũng là có phản ứng, lập tức buông lỏng tay ra, phủ phục ở trước chân Chiến Sanh Ca: “Gia, thiếp thân thật là bị oan uổng…”

Chiến Nhược Thủy phất phất tay, hai gã gia đinh khỏe mạnh đi tới, muốn kéo Ân Tứ Nương ra bên ngoài.

“Không… Không được… .” Chỉ nghe thấy tiếng kêu Ân Tứ Nương sắc nhọn thảm thiết.

Đột nhiên, Ân Tứ Nương không biết lấy từ đâu ra sức lực, giãy ra khỏi hai nam nhân đang bắt nàng, trong nháy mắt hướng Thất Nhàn đánh tới: “Ngươi! Là tiện nhân này hãm hại ta! Là ngươi…”

Mắt thấy móng tay sắc nhọn tiến đến mặt của Thất Nhàn, Ân Tứ Nương thế nhưng bị bay lên không văng ra ngoài. Một cái thân ảnh màu trắng nhanh đến người ta khó có thể nhìn ra.

Đám người liên can hết sức kinh ngạc sững sờ, Thất Nhàn giương mắt. Chiến sanh ca đã ngồi trở về.

Xem ra là một cao thủ! Lúc này Thất Nhàn cũng không khỏi thán phục.

“Gia, nam nhân này làm sao bây giờ?” Chiến Nhược Thủy tiến lên hỏi, chỉ vào “gian phu” vẫn như trước quỳ trên mặt đất sắc mặt hoảng sợ.

“Quan hệ bất chính với đàn bà con gái, đánh năm mươi trượng, giao cho quan phủ.” Trong thanh âm không có có một tia nhiệt độ.

“Ngươi không thể…” Không đợi nói xong, nam nhân này cũng bị hộ vệ kéo xuống.

Chỉ còn lại một phòng nữ nhân.

“Vậy còn Nhị Thập Ngũ phu nhân?” Chiến Nhược Thủy lại hỏi.

Thất nhàn cúi đầu, nhu thuận hiền thục cực kỳ.

Chiến Sanh Ca liếc nàng một cái: “Vô tội.”

“Tạ gia.” Thất nhàn bộ dáng kinh hỉ, nhẹ làm lễ.

Chiến Sanh Ca không đáp lại nàng, liếc mắt quét một vòng trong phòng, nặng nề mở miệng: “Chuyện hôm nay, nếu có tái phạm, nhất định không tha!”

“Dạ!” Thanh âm đồng loạt.

“Ba ngày sau, tuyển chủ mẫu.” Chiến Sanh Ca lại nói.

Một phòng ngạc nhiên. Hậu viện này không có chủ mẫu đã không phải là việc ngày một ngày hai. Như thế nào đột nhiên lại nói muốn chọn ra một chủ mẫu?

Thất nhàn nhấp nhẹ miệng. Xem ra lần này chuyện Ân tiểu thiếp vụng trộm với nam nhân cho hắn đả kích rất lớn nha, khiến hắn vội vàng muốn tìm một nữ nhân cai quản cái hậu viện loạn thất bát nháo này.

Chủ mẫu? Chuyện này dù sao cùng nàng không có quan hệ gì. Nàng là phòng nhỏ nhất, bàn về tư cách, bàn về gia thế, như thế nào cũng đều không tới phiên nàng a. Không lo, không lo, nàng tiếp tục đi qua cuộc sống tiêu dao tốt đẹp của nàng thôi.

Chiến sanh ca đứng dậy: “Đều trở về đi!” Sau đó trực tiếp đi về phía hậu đường.

Các nữ nhân đều nghi hoặc trong lòng còn mang theo hưng phấn mà tản đi. Tuyển chủ mẫu? Chẳng phải là bất luận kẻ nào đều có cơ hội sao? Nếu là có thể từ tiểu thiếp thoáng cái trở thành Chiến gia đương gia chủ mẫu, tự nhiên là chuyện tốt vô cùng.

Thất nhàn cúi đầu đi cuối cùng. Nàng chỉ muốn an phận mà sống, làm một người mà tất cả quên đi sự tồn tại thì tốt rồi. Cũng may là những nữ nhân này còn đắm chìm trong tin tức tốt tuyển chọn chủ mẫu, ngược lại không có người nào chú ý tới nàng.

Lúc lướt qua Chiến Nhược Thủy, lại nghe Chiến Nhược Thủy mang theo vui vẻ khẽ giọng nhỏ nhẹ nói: “Phu nhân thủ đoạn rất hay! Nhược Thủy xin Chúc phu nhân có thể lấy được địa vị chủ mẫu.”

Thất nhàn khóe miệng không ngừng run rẩy. Cái Hồ Ly quản gia này có ý tứ gì? Nàng cũng không muốn làm cái gì chủ mẫu, ngàn vạn đừng có mang tới phiền toái gì nữa cho nàng.

Thời điểm Thất nhàn trở lại Liên Nhu Uyển, liền đem hai cái tiểu nha đầu vui mừng đến hỏng người.

Hỉ nhi ôm Thất Nhàn vừa khóc vừa cười.

Lúc Thất Nhàn cùng Ân Tứ Nương xung đột, Nhạc nhi cũng không có mặt. Lúc này cũng là kích động đến mức nước mắt lã chã: “Phu nhân chúng ta là quý nhân, sao có thể có chuyện”

Hỉ nhi liên tục gật đầu, đột nhiên như nhớ ra cái gì đó “Phu nhân, ngươi có bị thương ở đâu hay không? Ta xem xem!” Nàng chính là nghe nói một màn kia tại đại đường Ân Tứ Nương giương nanh múa vuốt với Thất Nhàn, khiến nàng sợ quá mức. Nàng phải xem xét thật tốt, vạn nhất phu nhân bị tấn công thành nội thương thì làm sao bây giờ?

Nghĩ vậy, Hỉ nhi liền kêu Thất Nhàn xoay người, lại xoay người.

Thất nhàn bị Hỉ nhi lăn qua lăn lại đến mắt trợn trắng. Nha đầu của nàng đối với nàng quan tâm nhiệt tình, nàng rất vui vẻ. Nhưng là có thể không cần nhiệt tình quá mức hay không? Nàng không có ở trong ngục chịu khổ, không có bị ân tiểu thiếp đánh ngã, cuối cùng lại để cho nha hoàn thần kinh không ổn định này lăn qua lăn lại mà chết! Như vậy thì quá mất thể diện đi?

Lập tức ổn định thân thể, Thất Nhàn hai tay vỗ vào vai Hỉ nhi, vẻ mặt nghiêm túc.

Hỉ nhi không hiểu ra làm sao: “Làm sao vậy, phu nhân?”

Thất nhàn học bộ dạng của Chiến Sanh Ca, thâm trầm mở miệng: “Hỉ nhi, ta có một việc xin nhờ ngươi.”

Hỉ nhi sau khi hết sửng sốt, liền ấp úng mở miệng: “Xin phu nhân dạy bảo.”

Thất nhàn mở miệng nói: “Hỉ nhi, ngươi đi gác cửa. Chưa đến lúc dùng cơm chiều chưa được gọi ta.” Vừa nói vừa xoay người vào trong đi ngủ.

Ngủ bù! Ngủ bù! Tối hôm qua lăn qua lăn lại một đêm, hôm nay ngủ là lớn nhất.

Trong khi Thất nhàn đang mơ tưởng giường lớn phủ lông ngỗng mềm mại thì thình lình nghe thấy thanh âm kinh hỉ của Hỉ nhi từ phía sau: “Vừa rồi phu nhân cùng gia thật giống nhau. Phu nhân cùng gia thực sự ra dáng vợ chồng!”

Thất nhàn lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã. Nha đầu kia, từ chỗ nào nhìn ra nàng cùng cái người mặt co quắp kia ra dáng vợ chồng rồi?