“Anh nhất định phải mau chóng khỏi bệnh để bù đắp lại tất cả những đau khổ mà em phải chịu đựng trong suốt những năm qua.

Em nhớ anh lắm…”
Giọng của Nhan Nhã Quỳnh dần trở nên trầm xuống, cô nhoài người nằm xuống bên cạnh NhanKiến Định, nước mắt lại chậm rãi thấm đẫm tấm chăn bông.
Năm năm rồi, cuối cùng cô cũng nhìn thấy hy vọng rồi.
“Nhã Quỳnh, em đến sớm thế.
Để anh giúp anh trai em làm một bài kiểm tra cơ bản trước đã nhé.

Đợi tình hình ổn định rồi, buổi chiều chúng ta sẽ đi Mỹ.

Anh đã sắp xếp xong bệnh viện và các giáo sư bác sĩ rồi.

Sau khi đến đó, họ sẽ khám một cách chỉ tiết và sẽ nhanh chóng đưa ra phác đồ chữa trị.”
Lê Quốc Nam đưa tay lau nước mắt trên mặt Nhan Nhã Quỳnh, nói: “Nhã Quỳnh, cuối cùng anh cũng không uổng phí sự vất vả, khổ cực của em trong bao năm qua.


Ngày tháng tốt lành sắp đến rồi!”
Nhan Nhã Quỳnh nín khóc rồi bật cười, chiếc mặt nạ trên mặt cô đã được tháo xuống từ lâu.

Thậm chí dáng vẻ cười toe toét của cô có thể nói là hơi xấu, cô hưng phấn kéo cánh tay của Lê Quốc Nam, hơi mở miệng nhưng chỉ phát ra những âm thanh ngắn ngủi một cách kìm nén, lặp đi lặp lại.
“Anh Nam, thật tốt quá.

Anh Nam… có nằm mơ em cũng không nghĩ đến, anh Nam…”
Kể từ chuyện xảy ra năm năm trước, đây là lần thứ hai Lê Quốc Nam nhìn thấy dáng vẻ vừa cười vừa nhảy cẵng lên của cô, khóe miệng anh ta cũng không kìm được mà giương lên.

Lê Quốc Nam đưa tay ôm lấy Nhan Nhã Quỳnh, cùng cười với cô như muốn làm tan biến hết mọi phiền muộn trong suốt năm năm qua.
Không uổng công anh ta đi sớm về khuya ở nước ngoài năm năm liền, tất cả mọi nỗ lực của anh ta đều được đền đáp xứng đáng.

Lê Quốc Nam nhìn cô gái trong lòng mình, đầu mày hiện lên vẻ dịu dàng ôn nhu võ tận.

“Ting tỉing ting…”
Điện thoại trong túi xách của Nhan Nhã Quỳnh cũng không chịu thua kém mà reo len, Nhan Nhã Quỳnh giãy ra khỏi vòng tay của Lê Quốc Nam, hơi áy náy chỉ chỉ vào điện thoại của mình rồi cầm túi xách rời khỏi phòng.
Lúc lấy điện thoại ra, đập vào mắt Nhan Nhã Quỳnh là một dãy số xa lạ.
Nếu là Nhan Nhã Quỳnh lúc nào cũng bận rộn của trước đây, chắc chắn cô sẽ thẳng tay cúp máy.
Nhưng bây giờ bệnh tình của NhanKiến Định đã có hy vọng, tảng đá đè nặng trái tim cô cũng đã được hạ xuống nên hiếm có khi nào Nhan Nhã Quỳnh được nhàn nhã thoải mái mà nhận điện thoại như vậy.
“Nhan Nhã Quỳnh!”
Cô vừa đặt điện thoại lên tai, đầu bên kia đã vang lên một giọng nói sắc bén đến chói tai của một người phụ nữ đập thẳng vào màng nhĩ Nhan Nhã Quỳnh, khiến cô sửng sốt hồi lâu mới định thần lại.

Giọng nói này là… Trần Nhật Linh.

Nhan Nhã Quỳnh mím môi, nhìn trong phòng bệnh, Lê Quốc Nam đang chuyên tâm kiểm tra cho NhanKiến Định, cô nhíu mày đi đến cửa sổ ở đầu kia của hành lang.
“Xin hỏi cô tìm tôi có việc gì?”
Sắc mặt Trần Nhật Linh trắng bệch, cô ta đang ngồi trong quán cà phê cách bệnh viện Nhân Dân không xa, hai mắt dán chặt lên cửa sổ phòng bệnh của NhanKiến Định.

Sắc mặt cô ta trầm xuống, u ám đến đáng sợ.

Là cô ta quá bất cần, vốn tưởng rằng không có sự giúp đỡ của nhà họ Nhan, Nhan Nhã Quỳnh sẽ không thể gây ra sóng gió gì..