Chăn đắp bị mấy tên đó ném xuống đất, vết tích lộn xộn trên giường bị mọi người liếc thấy, hương vị gay mũi trong phòng sau khi cửa mở ra đã bớt đi nhiều, Trân Nhật Linh thét chói tai, đẩy đám người ra trốn vào phòng vệ sinh.

Tiếng nước ầm ầm vang lên, chặn lại tất cả mọi tiếng ồn bên ngoài, Trần Nhật Linh ngồi xổm trên mặt đất ôm lấy hai chân, tùy ý để nước lạnh xối vào cơ thể, hai tay dùng sức lau đi các vết tích trên người, nước mắt dâng lên ngày càng nhiều.

Âm thanh ồn ào kéo dài rất lâu mới ngừng lại, ngoài cửa truyền tới âm thanh dứt quãng của Vũ Tuyết Phương: “Nhật Linh, mẹ đây, việc này còn có thể cứu vãn được, con ra đây trước đi, mẹ giúp con nghĩ cách.

Cơ thể đã đứng bên bờ vực chuẩn bị sụp đổ, Vũ Tuyết Phương dựa vào người Hải Phúc, trong mắt lóe lên tia hối hận.

Đời này bà ta đã tạo nghiệt quá nhiều, không ngờ tới phút cuối, còn để con gái mình phải chịu khổ như vậy, trong lòng chua xót không thôi, trong miệng đắng chát, tay run run đập cửa, nghe tiếng nước chảy không ngừng bên trong thì tiếp tục nói: “Nhật Linh, chuyện này sẽ không có ai truyền ra ngoài, con có nguyện vọng gì, mẹ sẽ cố hết sức giúp con hoàn thành, là ai gài bẫy con, con nói cho mẹ nghe đi.



Mồ hôi trên trán không kìm được chảy xuống, gương mặt trắng bệch, Vũ Tuyết Phương thở hổn hển, chật vật đứng đấy.

Cả người lạnh, tay chân dường như mất đi cảm giác, Trần Nhật Linh nghiêng đầu nhìn cửa, ánh mắt đờ đẫn lộ ra một tia giãy dụa, hai mắt đỏ rực, cả người trên dưới không chỗ nào lành lặn, chật vật vô cùng.

Người ngoài cửa vẫn đang nói chuyện, cô ta chôn mặt vào hai chân, im lặng thút thít, cũng không biết đã qua bao lâu, cô ta đứng dậy, không đóng vòi nước, cứ thế để cơ thể trần chuồng đi ra ngoài.

Vũ Tuyết Phương đã không còn sức để nói nữa, bờ môi trắng bệch, lúc này đã hoàn toàn dựa vào Hải Phúc mới có thể miễn cưỡng đứng đấy.

Cho dù là vậy, Trần Nhật Linh cũng phải hơi ngẩng đầu mới thấy rõ được mặt của bà ta.


“Mẹ sẽ giúp con báo thù, Nhật Linh, con nói cho mẹ, là ai hại con?”
Đứa nhỏ này gần như đều do bảo mẫu và Trần Tuấn Tú chăm sóc từ bé, bà phần lớn đều làm việc, chưa từng đối xử với nó một cách hẳn hoi, vất vả lắm, bà mới thông suốt nhiều việc, muốn đối tốt với con, ông trời lại cho bà ta một trò đùa lớn như vậy, chỉ còn lại nửa năm để sống, bà ta không thể giúp Trần Nhật Linh làm gì, chỉ có thể cố hết sức sắp xếp cho cô con đường tốt Sau này.

Không ngờ cô lại gặp phải cảnh ngộ này, lúc vừa nhận được tin, bà ta như cảnh tỉnh, trong ngực nhâm nhẩm đau, nghiến răng chống lấy cơ thể tàn †ạ, tự mình đi tới đây, chính là hi vọng chuyện này không truyền ra ngoài.

“Không có ích gì hết, trong phòng có rất nhiều camera, Vũ Tuyết Phương, bây giờ tôi đã biến thành thế này rồi, có phải bà rất vui đúng không?”
Lúc phóng viên xông tới, Trần Nhật Linh như bị sét đánh, cô ta sững sờ trong chốc lát, tình huống trong phòng đều bị nhìn thấy hết, cho dù tất cả hình ảnh đều bị nhà họ Trân mua lại, nhưng chỉ cần dựa vào truyền miệng, thanh danh của cô ta cũng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

“Mẹ là mẹ con, Nhật Linh, nói cho mẹ, rốt cuộc là ai làm!”
Giọng nói trâm thấp, không còn du dương như ngày xưa, còn mang theo lửa giận nông đậm, cho dù đang phải dựa vào người khác thì khí thế vẫn hơn mấy phần.

“Nói cho bà thì được gì?”