Trân Hiền nghiêm mặt, cau mày ngồi trên ghế.

Vừa sáng sớm đã xem một màn kịch như vậy, anh ta cảm thấy nhức đầu, khó chịu.
“Lái nhanh một chút, sắp muộn giờ rồi!”
Trân Hiền nhìn đồng hồ, bây giờ đã sắp tới chín giờ, anh ta nhíu chặt mày lại.
Lái xe nghe thấy thế, từ từ đạp chân ga xuống, đưa anh ta tới nơi đúng giờ với tốc độ nhanh nhất.

Trân Hiền vội vàng đi vào biệt thự nhà họ Trần.
Hôm qua vừa xảy ra chuyện kia, trông toàn bộ khu biệt thự vô cùng u ám.
Quản gia đã đứng chờ ở cổng từ lâu, thấy Trần Hiền tới thì lập tức dẫn anh ta lên phòng sách ở trên lầu, mà không nói câu nào.

Sau khi dẫn người tới phòng sách, quản gia lập tức đi ra ngoài.
Trân Tuấn Tú đang đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía anh ta: “Tới rồi à, chuyện tôi giao cho anh thế nào rồi?”
“Bố à, người kia không nhảy xuống, là do con làm việc không chu đáo.”
Trần Hiền đứng ở đằng sau bàn sách, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Hừ! Tôi vừa nghe chuyện này rồi.
Giang Anh Tuấn và NhanKiến Định rất đa mưu túc trí , không dễ đối phó như vậy đâu.

Lần sau, nhớ cẩn thận một chút.
Nếu không phải tôi cắt đuôi giúp, e rằng người của Giang Anh Tuấn đã theo tới chỗ này rồi”

Ông ta xoay người ngồi vào bàn sách, mặt trầm xuống, giọng nói cũng hơi gắt gỏng.
“Là do lỗi của con, con cam đoan sẽ không có lần sau.

Bố gọi con tới có chuyện gì không?”
Trần Hiền cúi đầu.
Mặc dù miệng anh ta gọi bố, nhưng cách thức chung đụng của hai người lại như cấp trên và cấp dưới vậy.
“Bây giờ, Trân Nhật Linh đã không còn giá trị lợi dụng nữa.

Đợi tìm được mẹ anh về, nếu bà ấy còn sống, anh sẽ là đứa con nuôi mà trước kia tôi đã nhận.

Nếu mẹ anh đã chết rồi…
thì anh chính là người năm xưa bị bế nhầm với Trần Nhật Linh, đứa con độc nhất của nhà họ Trần!”
Ông ta cúi đầu, giọng nói khàn khàn, lời nói ra khiến người ta nổi cả da gà.

Trần Hiền gât đầu, không hề phản kháng chút nào.

Anh ta nhìn Trân Tuấn Tú, trong mắt lộ ra sự u ám.

Trước kia, anh ta được ông ta nói cho biết về thân phận thật của mình.


Lúc đó, Trần Hiền đã biết từ đó về sau anh ta chỉ có thể là một con cờ.

Vì thế trong lòng cũng không có quá nhiều hy vọng, đương nhiên sự thất vọng cũng ở mức thấp nhất.

Trần Hiền đáp lại một cách bình thản.
Nhìn “đứa con trai”
của mình, trên mặt Trân Tuấn Tú hiện lên vẻ điên cuồng.

Năm xưa, ông ta giấu diếm tất cả mọi người lén đổi đứa con mà Vũ Tuyết Phương đẻ với đứa trẻ khác.

Sau đó, Trần Tuấn Tú đưa nó cho thân tín đưa ra nước ngoài nuôi.
NhanHuỳnh vốn không phải chết trong vụ nổ kia.

Nhưng ông ta đã bảo Trần Hiền âm thầm giở trò, khiến cả nhà họ Nhanbị nổ trên trời.

Chỉ có điều, NhanKiến Định vẫn tỉnh lại được và còn ngóc đầu dậy.

Chuyện này nằm ngoài dự liệu của Trần Tuấn Tú.

Nếu không với mưu tính nhiều năm như vậy, toàn bộ Hải Phòng đã phải nằm rạp dưới chân ông ta rồi, chỉ một nhà họ Giang cũng chẳng đáng để lo.
Lúc chạng vạng tối, NhanKiến Định nhìn đồng hồ, bảo Chu Thanh đem tất cả tài liệu tới phòng bệnh của Nhan Nhã Quỳnh.

Lúc này, anh ấy đang cúi đầu xử lý công việc.

Giám đốc tài chính ngồi cách đó không xa, đang cẩn thận lật xấp báo cáo hơn một tháng qua.