Có lẽ là phóng viên đã nhận được tin tức nên càng ngày càng có nhiều phóng viên tới.

Giang Anh Tuấn nhíu mày rồi nhìn chằm chằm vào Trần Tuấn Tú, ánh mắt anh u tối.

Anh cũng muốn nhìn xem người trước mặt này sắp dở trò quỷ gì!
“Ông cụ Chánh, tôi nể mặt ông là người già nên mới nói chuyện với ông một cách đàng hoàng.

Hôm nay tôi nhất định phải dẫn Trân Nhật Linh vê.
Ông tốt nhất là nên khuyên cháu trai ông đi, nếu không thì mọi người đừng hòng sống tốt!”
Trần Tuấn Tú không trả lời Giang Vân Chánh mà nói tiếp, xem ra ông ta đã quyết tâm làm lớn chuyện ở ngoài này.
Giang Anh Tuấn hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Chủ tịch Tú cứ thế nhận định là tôi dẫn Trần Nhật Linh đi à? Tôi sao mà giỏi bắt trộm bắt cướp bằng nhà họ Trần được chứ?”
Vũ Tuyết Phương là hạng người gì cơ chứ, Trân Tuấn Tú đã có thể giấu diếm chuyện bà ta làm mười năm trước chặt chẽ như thế thì chắc chắn cũng không đơn giản.
Trước đó vẫn là do bọn họ nghĩ lầm, cho dù Trần Tuấn Tú có vô tri hơn nữa thì những chuyện mà Vũ Tuyết Phương cũng không thể nào giấu diếm được ông ta.


Huống chỉ theo như Trần Nhật Linh nói thì toàn bộ người trong biệt thự nhà họ Trần đều biết Vũ Tuyết Phương thích NhanHuỳnh.
Bởi thế nên chắc chắn Trần Tuấn Tú cũng có vấn đề, chỉ là bây giờ anh chẳng có chứng cứ nào, lại còn bị đối phương tóm đuôi.
“Giang Anh Tuấn, Tuyết Phương chết rồi, Trân Nhật Linh là người thân duy nhất của tôi.

Hôm nay cậu phải cho tôi một lời giải thích.”
Trần Tuấn Tú cứ chắc chắn là Hoáắc Anh Tuấn đã dẫn Trần Nhật Linh đi, ông ta nói gần nói xa đều là không muốn thương lượng.
“Chủ tịch Tú, cho dù có là tôi dẫn Trần Nhật Linh đi thì ông nói một chút xem tôi dẫn một người sống sờ sờ ra khỏi biệt thự nhà họ Trần như thế nào? Tôi biết rõ rằng mình không có khả năng này!”
Giang Anh Tuấn giật giật quần áo rồi ngồi xuống ghế mà bảo vệ mới mang ra ngoài.

Anh bắt chéo chân, một tay chống cằm còn tay kia đặt lên đùi.
Ngón tay thon dài của anh gõ gõ có quy luật, quần tây đen nhánh và ngón tay trắng nõn hình thành so sánh mãnh liệt, vô cùng đẹp mắt.
“Những chuyện này phải hỏi cậu mới đúng.

Giang Anh Tuấn, nếu như Trần Nhật Linh có chuyện gì thì tôi sẽ không bao giờ tha cho cậu đâu!”
Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.


Link tải nhé các bạn
“Tôi chẳng có chút hứng thú vào với con gái của ông cả, đâu cần phải tốn công tốn sức mang người ra.

Chủ tịch Tú, tôi khuyên ông trước khi muốn gây phiền phức cho ai thì nghe ngóng một chút đối phương là người như thế nào đi.”
Giang Anh Tuấn không muốn nói nhảm với Trần Tuấn Tú, chuyện sáng nay anh còn chưa xử lý xong thì tới tối lại diễn cho anh xem một vở kịch như thế này.

Xem ra đất Hải Phòng này không yên ổn rồi.
“Giang Anh Tuấn, Sunrise các người vô duyên vô cớ phá hoại hợp tác trước đây của chúng ta.

Bây giờ lại bắt cóc con gái tôi, Trần Tuấn Tú không nuốt được cục tức này.

Cậu chờ đó, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu và NhanKiến Định đâu!”
Trân Tuấn Tú nói xong rồi quay người rời khỏi, ông ta dẫn theo đám người của mình, để lại đám phóng viên đang vây xem kia với vẻ mặt hoang mang.
“Đưa ông chủ vào nhà nghỉ ngơi trước đi.”
Giang Anh Tuấn thấy Trần Tuấn Tú trực tiếp quay người rời đi một cách dứt khoát thì nhíu mày, anh có chút không hiểu.

Anh dặn dò Lâm Tiến Quân đưa người vào trước, rồi mình cũng đi vào theo.
Đám phóng viên còn chưa tỉnh táo lại thì anh đã sai người trực tiếp đóng cửa cổng lại, ngăn tất cả mọi người ở bên ngoài.