Lê Quốc Nam chợt nhận ra vừa mới nghe thấy có người ngất, nói như vậy thì chắc là Nhan Nhã Quỳnh rồi.
Cầm điện thoại trên tay nhìn về phía sân bay rộng lớn rồi nhìn tứ phía, càng ngày càng đông người xung quanh cổng sân bay.

Lê Quốc Nam chạy loạn xạ, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, một cảm giác chua xót dâng lên từ tận đáy lòng.
Sân bay rất lớn, khi Lê Quốc Nam chạy đến nơi có một nhóm người túm tụm lại, không dễ dàng gì mới chen vào được, quả nhiên người mặt mũi tái mét đang nằm trên ghế chính là Nhan Nhã Quỳnh.
Tại thời điểm đó Lê Quốc Nam thậm chí còn nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh vô cùng.
Cho đến khi có người tiến lên kiểm tra tình hình, anh ta mới vội vàng đi tới thận trọng bế cô lên rồi chạy ra ngoài như điên.


May mắn là tài xế chiếc xe kia không bỏ đi liền nên vội vàng đón Lê Quốc Nam, họ chỉ mất vài phút là đến bệnh viện gần nhất rồi.
Sau một hồi gấp gáp, Nhan Nhã Quỳnh đã được đặt ở trên giường bệnh, Lê Quốc Nam với vẻ mặt bối rối ngồi ở bên cạnh giường, đột nhiên không biết nên đối mặt với cô như thế nào.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của cô hồi lâu, sau đó anh ta lằng lặng đứng dậy, đi tới bên cửa sổ hành lang rồi nhìn thật sâu màn đêm yên tĩnh, không tự chủ được nhớ tới lời bác sĩ vừa nói bên ngoài phòng cấp cứu.
“Bạn gái cậu mang thai được hai tháng và bị ra máu nhẹ, nhưng rất may là không nghiêm trọng.

Đứa trẻ đã được an toàn.

Lần sau nên ghi nhớ, không nên giao hợp trong ba tháng đầu và ba tháng cuối của thai kỳ, tốt nhất nên kiềm chế, nếu lần sau xảy ra chuyện này thì đứa trẻ sẽ không thể giữ được đâu.”
Sau khi nói xong bác sĩ thậm chí còn vỗ vai Lê Quốc Nam, lấy ra một tờ giấy đã in sẵn những điều cần chú ý đưa cho anh ta rồi lắc đầu bước di.
Một lúc lâu sau, Lê Quốc Nam vẫn chưa hoàn hồn, đờ đẫn cầm tờ giấy trong tay.

Ai yêu cầu đóng tiền thì đóng tiền, yêu cầu ghi gì thì ghi nấy, tâm trí của anh ta hoàn toàn phiêu du trên bầu trời, chỉ sau khi trở lại bên giường bệnh mới hoàn hồn trở lại.

Đêm mùa thu ở thành phố vẫn lạnh lẽo như vậy, Giang Anh Tuấn đứng trên đỉnh tháp trong ngôi nhà cổ của nhà họ Giang, trong căn phòng tối om thậm chí không có điện.
Anh thản nhiên lấy ra một điếu thuốc, đặt nhẹ trên môi rồi dùng bàn tay to trượt nhẹ bật lửa, thơ ơ liếc nhìn mặt đất rồi châm lửa.
Mùi khói hương bạc hà man mát ở trong miệng dần dần tỏa ra.
Giang Anh Tuấn sững người một lúc, nheo mắt lấy điếu thuốc trên miệng xuống, ném xuống đất đập vài cái rồi cau mày cáu kỉnh.
Giang Anh Tuấn không hay hút thuốc la, chỉ khi thực sự khó chịu mới hút một hai điếu.
Vốn dĩ anh định giải quyết chuyện của Nhan Nhã Quỳnh trước nhưng bây giờ lại vướng mắc chuyện của nhà họ Giang, xem ra hiện tại anh cần phải đưa quyết định nhanh chóng.
Ở dưới lầu, Trần Nhật Linh đã chứng kiến tất cả mọi việc hôm nay, khuôn mặt của cô ta hiện ra chút vui mừng.

Đứng dưới lầu mặc dù không nhìn thấy Giang Anh Tuấn, nhưng cũng không thể cản trở tâm trạng tốt của cô ta lúc này.
Nghĩ đến việc sáng nay đưa Giang Anh Tuấn trở về biệt thự, đến bây giờ Giang Anh Tuấn vẫn bị giam lỏng, đến Nhan Nhã Quỳnh cũng không gặp được, một loạt chuyện đã khiến cho trái tim của Trần Nhật Linh bỗng chốc vui hẳn lên.

Nhưng khi nghĩ đến những gì ông cụ Chánh nói về những việc cần làm trước khi cưới, thậm chí còn đưa chìa khóa của tòa tháp đang trông coi Giang Anh Tuấn cho bản thân mình, trong lòng Trần Nhật Linh không khỏi phấn khích.
Cho dù Giang Anh Tuấn không tự nguyện, cho dù là Nhan Nhã Quỳnh nhằm vào vị trí là hôn thê của Giang Anh Tuấn hơn mười mấy năm.

Đến cuối cùng vẫn không phải là cô mà là Trần Nhật Linh là người chiến thắng cuối cùng.

Sắc mặt của Trần Nhật Linh rất phấn khởi, từ trong túi lấy ra chiếc chìa khóa do ông cụ Chánh đưa, suy nghĩ một chút, cô ta nhìn lên đỉnh tháp, mím môi rồi xoay người rời khỏi đây trước..