“Vâng, ông chủ.’ Có lẽ người quản gia đã quen với phương pháp này, giọng nói của ông ấy không hề lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

Sau khi cúi đầu chào, lập tức ông ấy rời khỏi phòng làm việc.
Năng lực của người quản gia là không thể nghỉ ngờ, so với dự kiến thì tốc độ làm việc của ông ấy nhanh hơn gần mười phút và ông ấy đã cầm máy tính bảng trở lại phòng làm việc.
Hệ thống giám sát cũng không phải đặc biệt rõ ràng nhưng có thể thấy rõ ràng quả thực Nhan Nhã Quỳnh đến bệnh viện vào khoảng thời gian nào, cô được bác sĩ đẩy vào phòng phẫu thuật, thậm chí có thể thấy rõ ràng cảnh diễn ra trong phòng phẫu thuật, quả nhiên đúng là Nhan Nhã Quỳnh.
Tâm trạng của ông cụ Chánh thoáng buông lỏng một chút, toàn bộ chứng cứ giao cho quản gia tiêu hủy, ông ta dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mười ngày thật sự là khoảng thời gian quá vội vàng, tuy rằng nhà họ Trần không bằng nhà họ Giang nhưng dù sao Trần Nhật Linh cũng là đứa con gái duy nhất của nhà họ Trần, có rất nhiều thứ phải chuẩn bị và mời rất nhiều người.
Tuy rằng mấy ngày này ông cụ Chánh tự mình phân phó mọi chuyện nhưng rốt cuộc ông ta đã lớn tuổi, cơ thể và gân cốt càng ngày càng sa sút, chỉ cần bận mỗi việc này thôi cũng đã mệt rồi.
Ánh mặt trời tỏa ra khắp nơi, hôm nay thời tiết đẹp hiếm thấy.
Nhan Nhã Quỳnh dậy sớm, vừa mới qua sáu giờ cô đã mở mắt.


Mấy ngày nay cô nghỉ ngơi rất tốt, sắc mặt của cô đã không còn giống như lúc bị bệnh, làn da của cô trắng nõn và hồng hào hơn rất nhiều, nhìn qua sẽ không giống như một người vừa trải qua phẫu thuật.
Mới vừa rời khỏi giường nên hai má cô vẫn còn ửng hồng, Nhan Nhã Quỳnh ngồi trước gương hý hoáy với khuôn mặt mình.

Không lâu sau, trong gương xuất hiện một người phụ nữ có sắc mặt tái nhợt, đôi môi mờ nhạt.
Cô tính toán thời gian, người được hẹn chắc hẳn cũng sắp tới.

Nhan Nhã Quỳnh nằm trở lại trên giường, nhếch khóe miệng yên lặng chờ đợi.
Người đến sớm hơn dự kiến nửa tiếng đồng hồ, Nhan Nhã Quỳnh nhìn thấy ông cụ Chánh mang theo quản gia và hai vệ sĩ, khóe miệng cô không khỏi giật giật, may mà cô đã có sự chuẩn bị từ sớm, nếu không sợ quá sẽ làm lộ mât.
“Tôi đã xem qua báo cáo.

Anh Tuấn sẽ kết hôn sớm.


Tôi hy vọng tốt hơn cô nên rời đi trong vòng mười ngày.

Có thể coi như tôi đã nhìn cô từ lúc nhỏ cho đến tận khi trưởng thành, mấy ngày này cô nên chăm sóc tốt cho cơ thể của mình, đừng để lại mầm bệnh”
Sắc mặt của cô gái trước mặt tái nhợt, hai mắt híp lại, giống như ngay cả một chút sức cũng không có để mở ra.
Sau khi tận mắt chứng kiến, ông ta cũng có thể bỏ xuống chút lo lắng cuối cùng trong lòng.

Ông ta ra hiệu cho quản gia đặt thẻ xuống, sau đó mang theo một nhóm người trở về theo con đường ban đầu.
Một câu cũng chưa nói, thật sự chênh lệch quá xa so với một trận đấu ác chiến trong tưởng tượng, Nhan Nhã Quỳnh không kịp phản ứng lại trong một lúc, cô sững sờ nhìn bọn họ đi ra ngoài với vẻ mặt đầy hoài nghi.
Mọi chuyện diễn ra quá đơn giản nhưng lại khiến cô có chút hoảng sợ.
Cho nên năm ngày sau cô phải thành thật ‘ốm trên giường”, đi qua đi lại cũng không được, thậm chí Lê Quốc Nam nói rằng bên nước Mỹ đã đạt được giai đoạn thắng lợi.

Ngón tay của NhanKiến Định đã có thể khẽ nhúc nhích, có thể phản ứng đối với âm thanh nói chuyện, cô không dám lộn xôn, thành thật làm ổ ở trên giường, kìm lại kích động cùng hưng phấn trong lòng.
Có lẽ là ngày cưới đang đến gần, không chỉ có thông báo đẩy trên điện thoại di động mà ngay cả khi xem TV, Nhan Nhã Quỳnh cũng có thể thấy được tin tức về hôn lễ của Giang Anh Tuấn và Trần Nhật Linh..