Từ Thụy Khanh trầm mặc một hồi lâu.


Tể tướng đại nhân tương lai tự nhận thức có thể đấu khẩu hơn người, những tên yếu gà bụng đầy học thức kia một mình hắn cũng có thể khiến một đống tức đến ói máu. Nhưng bây giờ cái gì cũng nói không được.


Hắn không khỏi hồi tưởng lại hai toán cướp trên đường lúc trước ——


Còn chưa phản ứng kịp đã bị đè xuống mặt đất đánh đến gần chết, kêu cha gọi mẹ.


Tựa như. ..


So ra với Phồn Tinh, những người khác quả thật cũng không tính là nguy hiểm.


Nhưng không hổ là tể tướng đại nhân tương lai, tốc độ phản ứng của Từ Thụy Khanh vẫn là rất nhanh, "Ta lo lắng nếu nàng là cùng người ta gây sự mà nói, sẽ đả thương đến người khác. Đến lúc đó quan phủ đến bắt người, vậy nhưng sẽ không để ý đến nàng tuổi còn nhỏ."


Phồn Tinh nghiêng nghiêng đầu.


So với vừa rồi, càng thêm đúng tình hợp lý, "Nhưng mà, ta rất ngoan nha!"


Thái độ kia của lão đại hiển nhiên chính là rất bất mãn, phảng phất đang nói: Ta ngoan như vậy, ngươi vậy mà nghĩ t sẽ đi gây chuyện? Vậy người ta rất tức giận nha!


Từ Thụy Khanh lần nữa nghẹn lại: ". . ."


Tinh thành như vậy, rốt cuộc là tên nào mắt mù, vậy mà lại cảm thấy tiểu nương tử của hắn là đồ ngốc?


Hắn phát hiện mình đọc đủ kinh thư, học tài xuất thần, tư chất hơn người như vậy. Vậy mà hoàn toàn nói không lại được tiểu nương tử nhà mình, càng thậm chí mỗi lần đều bị bức được một ngụm máu nuốt không trôi!


Chuyện này, vậy cứ để sống chết mặc bay đi.


Từ Thụy Khanh trong lòng tức giận.


Tức giận đến mỗi ngày chép sách nhiều thêm mấy canh giờ, trong lòng thầm nghĩ, chờ hắn thi đậu công danh, hắn cũng không muốn như trước kia làm quan liêu thanh khiết! Hắn phải trở thành đại quan có thể đem tất cả đầu bếp ở thanh lâu quán rượu thuê về nhà làm đầu bếp!


Ngày tiếp theo, Tần quốc công phủ.


Tần Phồn Nhi đến tướng quân phủ bái phỏng Giản Hân Hân.


Đại công tử thân là thế tử Tần quốc công phủ, sớm đã quản lý chuyện trong quốc công phủ. Nghe quản gia báo cáo chỉ là hơi hơi nhíu mày.


Đây cũng là chuyện hắn rất bất mãn với muội muội, khi còn nhỏ hắn liền cảm thấy đích nữ Giản Hân Hân của phủ tướng quân kia tà môn vô cùng. Rõ ràng là một đứa trẻ, mà trên người lại lộ ra tâm thuật bất chính.


Phồn Nhi ban đầu là cùng Giản Hân Hân cùng nhau xuất môn, mới bị người bắt cóc.


Nhưng ngại với Giản Hân Hân lúc ấy cũng mới sáu tuổi, là đứa trẻ nhỏ không hiểu chuyện, Tần quốc công phủ mới không thể đem trách nhiệm tính lên trên người nàng ta. Hơn nữa vài năm sau Phồn Nhi được tướng quân phủ hỗ trợ tìm trở về, Tần quốc công phủ cũng liền chỉ có thể đem oán khí này nuốt vào trong bụng, không trở mặt với phủ tướng quân.


Hắn dặn đi dặn lại để Phồn Nhi cách Giản Hân Hân xa một chút.


Nhưng Phồn Nhi từ đầu đến cuối vẫn không nghe, hai người thậm chí trở thành khuê mật của nhau.


Bị Giản Hân Hân liên lụy một lần không đủ, sau khi trở về Tần quốc công phủ lại vẫn tìm đến đó.


Đại công tử thậm chí có chút không muốn thừa nhận, ngu thành bộ dạng này là muội muội Tần Tư Cổ hắn!


Nhưng nói nhiều lần, nàng ta cũng bỏ mặc không để ý.


Đại công tử nay cũng chỉ là nhíu mi không hề chú ý, ngược lại phân phó quản gia nói: "Đi gọi Tam công tử tới."


Hắn thành thân mấy năm, thê tử vẫn chưa sinh con.


Kỳ thật hắn vẫn là hoài niệm cảm lúc còn nhỏ một tay hắn nuôi dưỡng Phồn Nhi. Nói Phồn Nhi là muội muội của hắn còn không bằng nói Phồn Nhi là con gái của hắn.


Tiểu cô nương lớn giống với Phồn Nhi khi còn nhỏ, hắn thật sự muốn nhìn một chút.


Tần Tư Bách vừa nghe đại ca nhà mình muốn cùng mình đến tiệm điểm tâm, nhất thời tinh thần liền phấn chấn.


Người khác thật sự không hiểu, loại cảm giác hưng phấn được tán thành này!


"Đại ca, huynh muốn cùng đệ đến cửa hiệu đồ ngọt ngồi đợi người, hay là đến tửu lâu bên cạnh uống trà đợi?"