Cái gì gọi là một ánh mắt nhớ vạn năm?


Ở trong đám người, từ xa nhìn thấy đôi mắt to tròn kia, tiểu cô nương nghiêng đầu, khẽ nhếch miệng, niết một chuỗi kẹo hồ lô, ngơ ngác manh manh nhìn về phía phía trước thì chính là một ánh mắt nhớ vạn năm.


Thời gian đều tựa như dừng lại, rồi sau đó đảo ngược lại.


Hắn tựa hồ như thật sự nhìn thấy muội muội mười năm trước của hắn, tiểu cô nương đích thân hắn nuôi đến mấy tuổi.


Tần Tư Cổ nhảy chân liền lao ra sương phòng, cũng không để ý đến cái gì là văn nhã, chỉ muốn xuống lầu nhanh chóng đuổi theo ——


Nhưng mà, hắn hận nha!


Mọi người đều nói, trăm người không dùng được một là thư sinh, quả nhiên!


Khi hắn xuống lầu đi quá nhanh, thế là trượt chân từ trên lầu ngã xuống.


Vài đồng nghiệp mắt trừng thành mắt cẩu, mở to mắt nhìn ngày thường có thể nói điềm đạm văn nhã thế tử Tần quốc công phủ lấy một tư thế cực kì không ưu nhã ngã xuống.


Hắc, nhìn. . . Rất đau!


Nhưng rốt cuộc cùng là đồng nghiệp, vì thế nhanh chóng luống cuống tay chân tiến lên nâng người đỡ lấy.


Rốt cuộc là thế tử Tần quốc công phủ đã xảy ra chuyện gì?


Bất chấp như vậy?


Ngã thành như vậy, vẫn quyết bất chấp tất cả chayh ra ngoài


Quả thực. . . Rất mất hình tượng!


"Thế tử, thế tử, đừng cử động mạnh như vậy! Có chuyện có thể từ từ nói, nhanh chóng mời đại phu mới là chuyện quan trọng!"


"Đúng a, mau mau! Nhanh đem Tần thế tử đưa quốc công phủ, cái này nếu trì hoãn, sẽ không được!"


Tần Tư Cổ đau đến da mặt căng cứng:".."


Buông ta ra!


Ta còn có thể đuổi theo!


Nhưng đến cùng, chống không lại nhiều người như vậy cùng nhau đè hắn xuống, chỉ có thể sống không luyến tiếc bị người mạnh mẽ nhét vào trong kiệu, đưa về quốc công phủ.


Tần Tư Cổ chỉ có thể gửi hy vọng vào tam đên nhà mình.


Tam đệ, khẳng định là có thể đuổi theo tiểu cô nương kia đi?


Cô quả thật. ..


Cùng Phồn Nhi khi nhỏ, rất giống nhau.


Hắn muốn đến gần nhìn cô, chỉ cần là nhìn thôi, cũng rất tốt.


Không thể không nói, đại công tử thật sự đánh giá cao tam đệ nhà mình.


Tần Tư Bách cũng là thật thê thảm một nam, đuổi theo Phồn Tinh một đường đem người đuổi bên trong hẻm nhỏ.


Phồn Tinh rất bình thường, mặt không đỏ hơi thở không loạn.


Nhưng Tần Tư Bách liền không giống như vậy, tam công tử hắn là nhanh mệt thành chó!


Thấy Phồn Tinh không chạy nửa, liền ở phía trước chờ hắn, Tần Tư Bách thở hổn hển, kéo chậm bước chân đến trước mặt Phồn Tinh.


Chờ một lát, chờ hắn trước tiên thở một cái đã.


Hắn nói không ra lời.


"Ngươi, có phải là muốn nói, chạy nha, ngươi làm sao không chạy nửa?"


Tần Tư Bách hai tay chống đầu gối, khom lưng thở.


Không phải, hắn liền muốn hỏi bà cô à, sao ngươi lại chạy?


"Có phải là, còn muốn nói, rốt cuộc, rơi vào trong tay ta a?"


Tần Tư Bách ngây người: . . . Ừ? Làm sao lại nghe là lạ?


"Còn nghĩ, nói cho ta biết, kêu rách cổ họng, cũng sẽ không có người tới cứu ta?"


Tần Tư Bách ngây người, đây là coi hắn là người xấu!


Vì thế liên tục vẫy tay: "Ta. . ."


"Hì hì, đánh ngươi nha!" Lão đại trước lúc đánh người còn bán manh, ngay sau đó chính là một trận bạo đánh, trực tiếp một quyền đánh vào trên mặt Tần Tư Bách.


Lúc trước cùng đóa hoa nhỏ nói, cô rất ngoan.


Cho nên, đánh người phải chọn chỗ, không thể để đóa hoa nhỏ phát hiện.


Tần Tư Bách nhận một quyền xong, liền ôm mặt gào gào khóc, sợ trên mặt mình lại trúng một phát.


May mắn, chỉ là đánh hắn một quyền rồi chạy đi, nếu không phải có khi hắn đã bị hủy dung!


Mẹ ơi!


Tiểu ma nữ này!


Chờ lần sau gặp, hắn thế nào cũng phải tìm mấy cái thị vệ đem người đè xuống, sau đó hung hăng đánh cho cô một trận nên thân!


Sưu Thần Hào trầm mặc hồi lâu sau, rốt cuộc nhịn không được tức giận nói: 【 Ngươi có phải hay không lại nhìn lén tiểu thuyết của ta? 】


"Không có nha."


【 Ngươi còn không thừa nhận! 】 Ngươi  nhìn tình huống, đó rõ ràng chính là tình tiết trong tiểu thuyết của nó!


"Emm. . . Không có nhìn lén nha."


【. . . 】 Không có nhìn lén, chính là nhìn quang minh chính đại đúng không?