Khiến cho Tần Tư Cổ cảm thấy đau lòng là, bởi vì hắn không sớm tìm muội muội về. Báu vật nhà hắn, tiểu muội muội đáng yêu mềm mại của hắn, vậy mà cùng cẩu nam nhân đính hôn ước --


"Đóa hoa nhỏ, thi xong, ta đi đón hắn."


Khoa cử kết thúc buổi chiều cùng ngày, Phồn Tinh ôm điểm tâm ra cửa.


Tức giận đến Đại công tử a, trong lòng thật lạnh thật lạnh.


Đó chỉ là một tên thôn phu quê mùa thôi, cứ xem như hắn có tài năng hơn người, có thể cao trung Trạng Nguyên, thì cũng chỉ là một tên nhà quê không hơn không kém. Chỗ nào xứng đôi với muội muội kim chi ngọc điệp nhà hắn?


Hơn nữa cô lại còn đi đón hắn thi xong?


Hắn có tài đức gì?


Hắn xứng sao! ! !


Tần Tư Cổ mang theo Tần Tư Ngọc, đi theo Phồn Tinh ra cửa, từ người hầu, đến thủ vệ thị vệ đều có thể cảm giác được thế tử đang tức giận.


Từ Thụy Khanh từ trường thi ra mỏi mệt không chịu nổi, sau đó liền gặp được Phồn Tinh.


Nói mỏi mệt biến mất, nhất định là giả.


Nhưng trong lòng ngọt như mật, là thật sự.


Hắn bước nhanh về hướng Phồn Tinh, thậm chí hoàn toàn bỏ quên một ánh mắt hung tợn bên cạnh.


Hắn đưa tay ra, muốn ôm Phồn Tinh vào trong lòng, kết quả đến nửa đường, xuất hiện một người ngăn giữa hắn và Phồn Tinh. May mắn hắn dừng lại kịp thời, nếu không --


Không thể nghĩ! Không thể nghĩ! Quả thật xấu xa!


Từ Thụy Khanh nhất thời sắc mặt không tốt, tại sao lại là người Tần Quốc Công phủ?


Bọn họ có xong hay không?


Đầu tiên là Tam công tử, rồi sau đó là Đại công tử, Tần Quốc Công phủ như thế nào lại ra toàn công tử không có chút liêm sỉ?


"Tại hạ nhớ rõ, các hạ là Tần Quốc Công phủ Đại công tử, không biết có gì sao?" Kỳ thật Từ Thụy Khanh nghĩ khí thế bức người một chút, để cho hắn tự trọng.


"Ở đây có nhiều người nhìn, ngươi tôn trọng muội muội của ta một chút!"


Đối với nam nhân ý đồ xấu xa với muội muội trước mặt mình, Tần Tư Cổ rất trực tiếp.


Oán giận được Từ Thụy Khanh vẻ mặt mộng bức.


Hắn chỉ tham gia khoa cử mấy ngày mà thôi, làm nào cảm giác giống như bỏ lỡ chuyện lớn gì rồi?


"Ý của các hạ là, để ta từ bỏ hôn ước với tiểu nương tử?" Từ Thụy Khanh quả thực nhịn không được cười lạnh.


Mời hắn đến Tần Quốc Công phủ, sau đó lấy thái độ ân uy và cứu giúp, khiến hắn từ bỏ Phồn Tinh?


Mặc dù đối phương là công tử thế gia đại tộc, nhưng Từ Thụy Khanh biểu hiện được bình tĩnh thỏa đáng.


Công tử thế gia đại tộc thì như thế nào?


Tần Quốc Công phủ thì làm sao?


Hắn muốn lấy được người, cho dù là mất mạng, cũng nhất định phải lấy được!


Chỉ là chuyện duy nhất khiến hắn cảm thấy có chút thất bại là, vận khí nương tử nhà hắn --


Thật là khiến người ta tuyệt vọng!


Hắn thật vất vả cảm giác mình có thể xứng đôi với cô, không cần phải ăn cơm mềm ăn đến khó coi như vậy, kết quả cô lại xuất hiện ra cái thân phận thiên kim tiểu thư Tần Quốc Công phủ.


"Ừ." Tần Tư Cổ lười biếng che giấu.


"Từ công tử khổ đọc nhiều năm, tham gia khoa cử, chắc hẳn cũng là hy vọng có thể trở nên nổi bật. Nếu như đồng ý giải trừ hôn ước mà nói, chờ Từ công tử tiến vào triều đình, Quốc Công phủ có thể trợ giúp ngươi."


Cẩu nam nhân, vừa nhìn liền tâm tư thâm trầm!


Làm sao xứng đôi với muội muội của hắn?


Tiểu Tinh Tinh không nên gả cho ai cả, tốt nhất là để ở trong Quốc Công phủ, nuôi cô một đời!


Kết quả Từ Thụy Khanh chỉ là không mặn không nhạt nói: "Vậy thế tử nghĩ sai rồi, tại hạ khổ đọc nhiều năm tham gia khoa cử như vậy, cũng không phải hi vọng trở nên nổi bật. Chỉ là hi vọng khảo công danh, lấy vợ sinh con mà thôi. Nói cách khác, ta là vì lấy vợ sinh con, mới thi đậu công danh."


Lời này, nghe như thế nào cũng rất là khiêu khích.


Phảng phất đang nói, thế nào, ngươi còn muốn uy hiếp ta? Nếu ta không từ hôn, thì để cho tiền đồ của ta gặp trắc trở?


Ta không để ý tiền đồ, ta chỉ muốn cưới tiểu nương tử, sinh đứa nhỏ mập mạp!


Ngươi có thể làm khó dễ được ta?


"Ngươi. . . Ngươi đừng rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!" Tần Tư Cổ cũng hoàn toàn không nghĩ tới, tên này lại cứng mềm không ăn.


Cho vàng bạc, hắn không cần.


Uy hiếp hắn, hắn cũng không nghe.


Phảng phất, liền chỉ cần Phồn Tinh.


Tuy rằng muội muội của hắn đáng yêu, xinh đẹp, tựa như tiểu tiên nữ. Nhưng cô ngốc ngơ ngác, Tần Tư Cổ tỏ vẻ không tin, cái này vừa nhìn liền biết là cẩu vật bạc tình, khẳng định là không thể tình cảm nặng sâu với muội muội hắn được.


Nhất định là muốn lừa gạt Tiểu Tinh Tinh ngốc nghếch ngơ ngác để giành được nhiều lợi ích hơn.


Từ Thụy Khanh chỉ là đơn giản nói : "Tại hạ từ trước đến nay không uống rượu, nương tử không cho."


"Ngươi. . ." Âm thanh của đại công tử a, lành lạnh.


Vừa hận Giản Hân Hân và Tần Phồn Nhi ở sau lưng hại người, lại hận bản thân không thể sớm tìm Phồn Tinh về.


Càng hận tên cẩu vật trước mắt này, lại xát muối lên vết thương của hắn!


"Ai, nghiệp chướng a!"


Tần Tư Bách thậm chí còn có chút đau lòng cho Từ Thụy Khanh, nhìn tư thế bao che cho con này của đại ca, tên này ngày sau sợ khó sống rồi.


Hắn liền lặng lẽ trốn ở cách đó không xa nhìn.


Có chút khó xử đối Nhị ca nhà mình nói: "Tiểu ma nữ này thật sự là muội muội ruột? Nó lúc trước đánh đệ, đệ đã thề sau này nhất định phải gọi nhiều mấy tên thị vệ, ấn nó xuống đất đánh một trận thật mạnh. Nhị ca, huynh cảm thấy lời thề này của đệ, có thể thành hiện thực được?"


Tần Tư Ngọc nhìn cái tên ngốc không biết sống chết này, hỏi ngược lại: "Đệ vì sao tới bây giờ không đi gặp muội muội?"


"Bởi vì đại ca nói sợ đệ thô tục, dọa tới muội muội."


"Đệ cái gì cũng không có làm, đại ca đã chê đệ thô tục rồi. Nếu đệ muốn động thủ với muội muội, đệ cảm thấy đại ca có phải là chê đệ mệnh dài?"


Tần Tư Bách: ". . ." Anh một chút khóc thành tiếng, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân tựa hồ rất không có giá trị gì.


Tần Tư Cổ một lòng nghĩ đả bổng đánh uyên ương, nhưng đại công tử từ trước đến giờ là văn thần điển hình phát hiện, hắn vậy mà . ..


Tranh luận không thắng được Từ Thụy Khanh!


Hắn nói cha mẹ chưa định hôn ước, Tần Quốc Công phủ không đồng ý cuộc hôn sự này. Từ Thụy Khanh tỏ vẻ ân dưỡng lớn hơn trời, Mộc Lão Tam đã đồng ý.


Hắn nói Tiểu Tinh Tinh nếu đã cứu cẩu vật nhà ngươi, vậy ngươi liền nên để cô làm một thiên kim tiểu thư thật tốt, không nên mơ ước mỹ mạo và gia thế của cô. Từ Thụy Khanh tỏ vẻ, ân cứu mạng, lấy thân báo đáp, từ xưa đến nay chính là đạo lý này. Hắn một nghèo hai trắng, không có vật ngoài thân, chỉ có một người này, nếu là không báo ân, lương tâm hắn bức rứt không thôi.


A phi!


Cẩu nam nhân!


Ai thèm muốn lấy thân báo đáp của ngươi?


Cuối cùng, Từ Thụy Khanh cũng không làm quá mức, khiến cho anh vợ tức giận đến vỗ bàn xong, chậm rãi ung dung nói: "Đại ca không phải là lo lắng ta rắp tâm không tốt, về sau đối đãi tệ bạc với nương tử. Lại cảm thấy ta tiền đồ trước mắt không có, sợ ủy khuất nương tử."


"Không bằng như vậy, nếu ta lần này có thể thi được trên tam giáp, liền tới quý phủ cầu thân. Đợi ta vào triều, có thành tựu rồi, sẽ cùng nương tử thành thân. Cứ như vậy, cũng sẽ không ủy khuất nương tử. Đại ca cảm thấy như thế nào?"


Cái này coi như là nói tiếng người.


Tần Tư Cổ sắc mặt thoáng dịu đi, lại lập tức bùng nổ.


Đại ca?


Ngươi kêu ai là đại ca?


Ngươi có măt mũi không?


"Nếu đại ca và trên dưới Quốc Công phủ trên dưới cố ý không đồng ý mà nói, kỳ thật ta cũng không ngại đi gõ trống cung Đăng Văn."


Đăng Văn Trống vừa vang lên, biểu trưng có thiên đại oan khuất, người gõ trống trước tiên nhận 50 hình trượng.


Sau đó bệ hạ tự mình thẩm tra xử lý.


Cái này thật sự là nhận 50 trượng, thì làm sao làm muội phu cho hắn?


Hắn chính là không cam lòng nhìn tiểu áo bông thật vất vả tìm được, nhanh như vậy bị sói ngậm đi, vì thế nhìn Từ Thụy Khanh không vừa mắt, liều mạng làm khó hắn mà thôi.


Cũng không tính toán hạ tử thủ, đem sói thật sự hố thành chó a!


"Cũng được." Tần Tư Cổ ra vẻ suy tư hồi lâu, rồi sau đó gật đầu đáp ứng.


Qua đoạn thời gian, bảng vàng công bố.


Tất cả mọi người đều rất cảm khái, quả nhiên thiếu niên anh tài, năm nay Trạng Nguyên lang tuổi tác vậy mà trẻ như vậy. Nghe nói bệ hạ mười phần thưởng thức văn chương hắn viết, ở trên thi đình chính miệng khen ngợi. Đủ thấy sau này tiền đồ tựa cẩm!


Chỉ có Giản Hân Hân, trong lòng càng ngày càng khó chịu.


Tuy rằng nàng ta sớm ngấm ngầm chuẩn bị kỹ càng cho Quỳnh Lâm Yến, nhưng vẫn là khó hiểu thấp thỏm bất an.


Nhìn đi, quả nhiên có một số việc vẫn là ở phương hướng của đời trước mà tính toán, Từ Thụy Khanh vẫn là đã đậu được Trạng Nguyên. Vậy còn những chuyện khác thì sao, cũng không nằm trong khống chế của nàng ta, dựa theo kiếp trước mà tiến hành?


Không biết vì sao, Thái hậu gần đây tựa hồ không muốn gặp nàng ta.


Thiệu Huyền Viễn giống như cũng có phiền toái quấn thân, xử lý công sự, bình thường mà tương đối cứng nhắc, bệ hạ tựa hồ cũng không có coi trọng như lúc trước vậy.


Rốt cuộc là chỗ nào xảy ra sai xót?


Giản Hân Hân thật sự không nghĩ ra được.


Chỉ có thể sử dụng loại lý do bệ hạ và Thái hậu đều quý nhân bận chuyện để thuyết phục mình, không cần phải miên man suy nghĩ.


Nếu là lão đại ở chỗ này mà nói, sợ là muốn đếm trên đầu ngón tay nói cho nàng ta biết, nha, ta xuất hiện hai lần, đào cho ngươi hai cái hố, là chỗ này xảy ra sai lầm.


Hơn nữa Giản Hân Hân có chỗ không biết, có một số việc thật sự là có thể thông qua kinh nghiệm kiếp trước của nàng ta mà tránh né, nhưng tránh né cũng không đại biểu sẽ tốt. ..


Kiếp trước, Thiệu Huyền Viễn là Ngũ hoàng tử không được sủng ái lại trở thành người thắng cuộc sau cùng. Là bởi vì hắn trong cuộc sống của hắn không được yêu thương quan tâm, ma luyện tâm trí. Ở lúc bị mỗi người khinh thị, nuôi dưỡng chiêu hiền đãi sĩ tính tình khiêm tốn. Hơn nữa hắn tự biết nhà mẹ hèn mọn, chỉ có tự thân phấn đấu, lấy tấm chân thành đến cảm động người thật sự có bản lĩnh đến đỡ hắn.


Mà kiếp này --


Nhờ có Giản Hân Hân giúp hắn xuất hiện trước mặt Thái hậu.


Nhưng tương tự cũng là bởi vì Giản Hân Hân, để cho hắn từ tuổi nhỏ đến thiếu niên, không có được sự tôi luyện khắc nghiệt, không khiến hắn sinh ra loại cảm giác cấp bách áp lực không cố gắng không chăm chỉ thì chỉ có con đường chết. Cũng liền không thể kích phát ra tiềm năng của Thiệu Huyền Viễn, loại năng lực bình thường mà tương đối cứng nhắc, không coi là kinh diễm.


Lúc trước có Thái hậu ngẫu nhiên ở trước mặt hoàng đế nhắc tới hắn, hoàng đế đối với đứa con không thu hút mới có chút ấn tượng.


Nhưng theo sau Thái hậu không hề đề cập nữa, tự nhiên lão hoàng đế có mười mấy hoàng tử công chúa lớn nhỏ, ông ta sẽ không đi để ý kẻ phải trong có năng lực trác tuyệt nhất, không phải mẫu tộc cường thế nhất, mẫu phi cũng không phải phi tần được sủng ái trong hậu cung...


Tục ngữ nói rất hay, không sợ ngươi là kẻ kém nhất, chỉ sợ ngươi là người bình thường nhất.


Ở chính giữa, rất dễ dàng bị người lãng quên!


Giản Hân Hân đều cho rằng, kiếp trước Thiệu Huyền Viễn ở trong hoàn cảnh xấu như vậy, đều có thể leo lên ngôi vị hoàng đế. Kiếp này có nàng ta, con đường đế vương tự nhiên có thể càng thêm thuận lợi!


Nhưng mà, khác biệt nhân sinh, không có điều tương tự.


Cho dù là cực khổ, có khi cũng là một loại lịch lãm.


Quỳnh Lâm Yến, để Từ Thụy Khanh phạm phải sai lầm lớn, chọc tức giận thánh thượng.


Giản Hân Hân đem tất cả tinh lực đều mưu tính ở đây.


Cảm thấy chỉ cần loại bỏ được Từ Thụy Khanh, nàng ta sau này liền có thể không cần lo trước lo sau --


Nàng ta cũng không mong có thể giết được Từ Thụy Khanh, dù sao lúc trước thuê người đánh gãy tay của Từ Thụy Khanh, vẫn không tìm được cơ hội, càng không nói đến là giết hắn. Hắn trước mắt là tân khoa Trạng Nguyên, như như là giết hắn, khẳng định rất nhanh tra được trên người nàng ta.


Nàng ta chỉ cần hủy đi tiền đồ của Từ Thụy Khanh là đủ rồi!


Cha nàng là một võ quan cấp thấp, trong nhà là thứ nữ vì chính thất mà chịu nhiều đau khổ. Bình thường không được sủng ái gì, lại chịu đủ ủy khuất, tâm tâm niệm