Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Không phải là vì bạc, mà là Thiệu Huyền Viễn đột nhiên cảm thấy phẫn nộ.

Trong lòng nghĩ, dáng vẻ đáng yêu vô hại như vậy, không nên hám tài, không nên có bất kỳ vết nhơ gì.

Thái Hậu không chú ý tới sự khác thường của Thiệu Huyền Viễn, chỉ cười nói: "Tiểu Ngũ cùng Mộc cô nương từng gặp qua sao?"

Bà gần đây tâm tình tốt, nên nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt.

Thiệu Huyền Viễn cười lạnh một tiếng, như chứng đựng ẩn ý nói: "Đương nhiên gặp qua, cũng không biết Mộc cô nương nhìn thấy tại hạ thì có bất ngờ không."

Bộ dáng kia của hắn, phảng phất như đang nói, thế nào, kinh hỉ không, bất ngờ không? Lúc trước lừa bịp tống tiền ta, có phải không nghĩ tới có một ngày lại gặp được ta đúng không?

Tuy rằng hắn không biết, cô dùng biện pháp gì, lại leo lên tới Hoàng tổ mẫu. Nhưng hắn cảm thấy, hiện tại cô nhất định phải kinh hoảng thất thố! Chắc chắn là đang lo lắng, hắn sẽ lật mặt cô trước Hoàng tổ, chọc thủng sự giả dối của cô!


Phồn Tinh nghiêng đầu.

#Nhị Cẩu, người này, có phải lão ngốc, có vấn đề không nha?#

Trong lòng đại lão, Thiệu Huyền Viễn cưỡi ngựa đâm gãy tay cô, sau khi bồi thường, nghĩa là đã tính toán xong, không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Bây giờ Thiệu Huyền Viễn lại tràn đầy ác ý như vậy, ở trong mắt đại lão, không phải là đầu óc có vấn đề sao!

"Hoàng tổ mẫu, nữ tử đến từ phố phường, trên người khó tránh lây dính hơi thở con buôn. Tính toán mưu lợi, vì tiền tài không từ thủ đoạn, Hoàng tổ mẫu ngàn vạn lần đừng để bị người khác che mắt."

Thiệu Huyền Viễn tự cảm thấy mình nhìn thấu Phồn Tinh, càng ngồi lâu ở chỗ này, càng không kìm nén được ác ý.

Kỳ thật trong lòng hắn còn có một cảm giác sâu kín không thể giải thích, thậm chí đến chính hắn cũng không cảm nhận được...


Hắn khó chịu, khó chịu Phồn Tinh nhìn thấy hắn ở trong hoàng cung, thế nhưng biểu hiện lại hoàn toàn thờ ơ!

Lúc trước cô mượn cớ lừa bịp tống tiền hắn, đã nói lên cô là nữ tử tâm thuật bất chính. Nhìn thấy hắn bên trong hoàng cung, biết được thân phận hoàng tử của hắn, chẳng lẽ không phải nên trăm phương nghìn kế hướng đến hắn a dua lấy lòng sao?

Cô bày ra tư thái thờ ơ này, thật sự làm người ta thấy ghê tởm! Đây là cho rằng leo lên được Hoàng tổ mẫu, liền có thể ngang ngược trong cung?

【Không, đầu óc hắn không có vấn đề. Hắn chỉ là một mặt muốn cô lấy lòng hắn, một mặt khác lại cảm thấy nếu cô lấy lòng hắn, hắn liền mắng cô con buôn đê tiện, càng thêm chán ghét cô. Đơn giản mà nói, chính là hắn muốn thu hút sự chú ý của cô, nhưng lại muốn khinh thường cô. Còn có, là "đầu óc", không phải "lão ngốc".】


Đừng hỏi nó vì sao đột nhiên có lòng tốt giải đáp nghi vấn cho Phồn Tinh.

Bởi vì nó mới vừa đọc trong tiểu thuyết, hình mẫu tuyệt thế đại tra nam, tâm lý cực kỳ bệnh hoạn, xem đến nó tức giận muốn chết, thậm chí còn khắc sâu hiểu biết về tâm tính con người.

Phồn Tinh ngốc như vậy, nó dạy cô, cũng xem như giúp đỡ người nghèo.

Nhưng mà đại lão nghe không hiểu, một câu liền khái quát tất cả công sức giải thích của nó: Ồ, vẫn là lão ngốc, có vấn đề.

Sưu Thần Hào: 【. . .】

[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]

Thái Hậu vừa cảm thấy Thiệu Huyền Viễn có ác ý với Phồn Tinh, bất động thanh sắc nhíu mày.

Trong lòng không vui.

Phàm là người trên cao, đều cực kỳ tin tưởng ánh mắt của chính mình. Ai lại chấp nhận có kẻ khác ở trước mặt mình khoa tay múa chân, lời trong lời ngoài đều nói bà nhìn lầm người rồi?
Có thể là người đi đến cuối cùng trong tranh đấu hậu cung, Thái Hậu há phải là kẻ đầu đường xó chợ?

Bà bằng lòng gặp Phồn Tinh, chủ yếu là bởi vì Trường An công chúa, còn lại là bởi vì, đứa nhỏ này xác thật không có dã tâm. Hoàn toàn không nghĩ tới dựa vào bà để tìm lợi ích, hồn nhiên không có tâm tư gì.

Ngốc thì hơi ngốc, nhưng sẽ không hại người.