Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Qua thêm chút thời gian, khoa khảo yết bảng.

Tất cả mọi người đều cảm khái, quả nhiên là thiếu niên anh tài, Trạng Nguyên năm nay tuổi còn rất trẻ. Nghe nói bệ hạ thập phần thưởng thức văn chương cẩm tú hắn viết ra, còn tự mình đứng ra khích lệ. Đủ để thấy về sau sẽ nắm chắc tiền đồ như gấm!

Duy chỉ Giản Hân Hân, tâm càng ngày càng trầm.

Tuy rằng ả đã sớm chuẩn bị tốt việc ở Quỳnh Lâm Yến, nhưng vẫn mơ hồ thấp thỏm bất an.

Quả nhiên có một số việc vẫn đi theo quỹ đạo kiếp trước, Từ Thụy Khanh được như ý nguyện mà đỗ Trạng Nguyên. Vậy thì những việc khác, có thể theo khống chế của ả hay không, hay mọi thứ vẫn diễn ra như cũ?

Không biết vì sao, gần đây Thái Hậu lại rất xa cách ả.

Thiệu Huyền Viễn giống như cũng bị phiền toái quấn thân, làm sai việc, tầm tầm thường thường, bệ hạ cũng không coi trọng hắn như trước.


Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?

Giản Hân Hân thật sự không nghĩ ra.

Chỉ có thể lấy cái cớ bệ hạ cùng Thái Hậu đều là quý nhân dễ thay đổi, tự trấn an bản thân, không cần nghĩ lung tung.

Nếu là đại lão ở đây, sợ là muốn đếm đầu ngón tay nói cho ả biết, nha, ta lộ mặt hai lần, đào cho ngươi hai cái hố, chính là sai ở chỗ đó nha.

Hơn nữa Giản Hân Hân không biết là, có một số việc ả có thể thông qua kinh nghiệm kiếp trước để lẩn tránh, nhưng lẩn tránh cũng chưa chắc đã tốt...

Kiếp trước, Thiệu Huyền Viễn là Ngũ hoàng tử không được sủng ái, nhưng lại trở thành người thắng cuối cùng. Là bởi vì hắn ở ngày tháng không được sủng ái, mài giũa tâm trí. Mỗi khi bị người coi khinh, dưỡng thành tính tình khiêm tốn chiêu hiền đãi sĩ. Hơn nữa hắn tự biết mẫu tộc hèn mọn, chỉ có tự thân chăm chỉ, dùng tâm chân thành làm những người có bản lĩnh cảm động, tới nâng đỡ hắn.


Mà kiếp này...

Giản Hân Hân giúp hắn xuất hiện trước mặt Thái Hậu.

Đồng thời cũng vì Giản Hân Hân, làm hắn từ tuổi nhỏ đến thiếu niên, không hề nỗ lực mài giũa, làm hắn không có cảm giác gấp gáp nếu không phấn đấu thì sẽ bị đẩy vào tử lộ. Vì vậy không thể giúp Thiệu Huyền Viễn bộc phát ra tiềm năng, năng lực tầm thường, không coi là nổi bật.

Trước đây còn có Thái Hậu thỉnh thoảng ở trước mặt hoàng đế nhắc tới hắn, bởi vì hoàng đế vốn không có ấn tượng với tất cả nhi tử.

Nếu Thái Hậu không đề cập, lão hoàng đế có đến mấy chục hoàng tử công chúa lớn lớn nhỏ nhỏ, Thiệu Huyền Viễn không phải người sở hữu năng lực trác tuyệt nhất, cũng không có mẫu tộc cường thế nhất, mẫu phi lại không phải cung phi được sủng ái nhất...

Tục ngữ nói rất đúng, không sợ là người kém cỏi nhất, chỉ sợ là người mọi mặt đều trung bình.


Bình bình trung trung, dễ bị người bỏ qua!

Giản Hân Hân luôn cho rằng, hoàn cảnh kiếp trước của Thiệu Huyền Viễn tồi tệ như vậy, hắn còn có thể bước lên ngôi vị hoàng đế. Kiếp này có ả, thành hoàng chi lộ, tự nhiên càng thêm thuận lợi!

Nhưng mà, đời người bất đồng, nhân duyên cũng bất đồng.

Cho dù là cực khổ, có khi cũng là một loại rèn luyện.



[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]

Quỳnh Lâm Yến, hại Từ Thụy Khanh phạm phải sai lầm, chọc cho hoàng thượng tức giận.

Giản Hân Hân đem toàn bộ tinh lực đặt vào trù tính này.

Cảm thấy chỉ cần diệt trừ Từ Thụy Khanh, sau này ả liền không còn nỗi lo nào nữa...

Ả cũng không muốn gϊếŧ Từ Thụy Khanh, trước đây thuê lưu manh phế cánh tay Từ Thụy Khanh, vẫn luôn không tìm được cơ hội, càng không cần bàn đến chuyện gϊếŧ hắn. Hiện tại hắn là tân khoa Trạng Nguyên, nếu như gϊếŧ hắn, sẽ lập tức có người tra được việc liên quan đến ả.
Ả chỉ cần hủy hoại tiền đồ Từ Thụy Khanh là đủ!

Võ quan cấp dưới của phụ thân ả, trong nhà có một thứ nữ phải chịu tra tấn của chính thất. Ngày thường không được sủng ái, lại chịu đủ ủy khuất, tâm tâm niệm niệm lo sợ mình bị đưa đi làm thiếp.

Địa vị thứ nữ ti tiện, lại không muốn làm thiếp như nương mình, thì...

Sẵn lòng trả giá lớn!

Chẳng hạn như, mất đi thanh danh, gả cho Trạng Nguyên đương triều.

Bị phu quân chán ghét mà gả vào, về phần ngày tháng sau này trôi qua có tốt đẹp hay không, vậy thì có quan hệ gì với Giản Hân Hân ả?