Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Trường An công chúa trước giờ quen tính lảm nhảm, vẫn liên tục lải nhải không ngừng...

"Ngươi xem, ngươi rời khỏi kinh thành, bên người cũng chỉ có mình ta đi theo. Này đủ để chứng minh, ngươi cùng bổn công chúa là bằng hữu, hơn nữa còn là bằng hữu sống nương tựa lẫn nhau."

"Ngươi luôn nói không cần bằng hữu, nhưng không phải ngươi vẫn luôn đem ta giữ lại bên cạnh sao?"

Phồn Tinh buồn bã nói: "Không giữ ngươi..."

"Nhưng ngươi cũng không thể đem ta đuổi đi nha!" Không thể đuổi nàng đi, cùng không đuổi nàng đi, ở trong lòng Trường An là không có khác biệt lớn.

"Ngươi rời khỏi kinh thành, có phải muốn đi tìm Từ Thụy Khanh không? Ai nha, rốt cuộc ngươi cũng lãng nữ quay đầu, phát hiện Từ Thụy Khanh rất tốt, vì thế muốn đuổi theo hắn sao?" Trường An công chúa trong lòng hừng hực thiêu đốt, ngọn lửa couple sinh sôi chưa từng ngừng bùng cháy.


"Không phải..."

Trường An công chúa không nghĩ tới, Phồn Tinh nói "không phải" đi tìm Từ Thụy Khanh, là thật sự một lần cũng chưa từng đi tìm hắn.

Cô cưỡi một con lừa nhỏ, chậm rì rì di chuyển giữa các châu phủ, mỗi chỗ ở hai ba tháng, nơi nào có đồ ăn ngon thì đi nơi đó.

Từ Thụy Khanh ra ngoài làm quan sáu năm, cơ hồ mỗi ngày đều chờ đợi, chờ đợi có một ngày, tiểu cô nương sẽ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, trong tay cầm xâu hồ lô ngào đường, ngọt ngào cười nhìn hắn, nói: "Từ Thụy Khanh, ta tới nha."

Nhưng mà, không có.

Bệ hạ vì mài giũa hắn, cho hắn đến một huyện cực kỳ nghèo khổ, dân phong bưu hãn, lũ lụt nghiêm trọng. Mỗi ngày cháo trắng rau xanh, gà gáy đã phải dậy, đêm khuya mới được ngủ, đã là chuyện quen thuộc.

Thổi tắt ngọn đèn mỏng manh, sau khi nằm xuống giường, Từ Thụy Khanh thật sâu thở dài.


Hôm nay lại không chờ được tiểu cô nương của hắn.

Nghe Tần Tư Cổ nói, cô đến khắp nơi du ngoạn, nhưng lại cố tình không đi qua nơi hắn ở.

Từ Thụy Khanh cảm thấy, hắn gần như đã mất hết tin tưởng. Đối với chính mình mất hết tin tưởng, hình như hắn cũng không có quá nhiều ưu điểm, cũng không thể nào hấp dẫn người khác, Phồn Tinh có thể là thật sự... Không thích hắn!

Cũng không biết tiểu cô nương bên ngoài du ngoạn sáu năm, có phải đã gặp gỡ người so với hắn càng ưu tú hơn hay không?

Có phải gặp gỡ... người mà cô chân chính nguyện ý gả hay không?

Khi ái mộ cô, thế gian này chưa bao giờ tốt đẹp đến vậy.

Khi biết mình chưa từng được cô thích qua, đêm lại dài đến quá thế lương.

Ra ngoài sáu năm mới được hồi kinh, lại qua thêm hai năm, Từ Thụy Khanh rốt cuộc cũng có cơ hội nhìn thấy Phồn Tinh.


Tiểu cô nương vẫn là tiểu cô nương mặt tròn mắt hạnh ngày trước, mà hắn trải qua tám năm, dáng vẻ lại nhuốm đầy tang thương. Đầu tiên là vì dân tận tâm tận lực, sau đó là ngày ngày tưởng nhớ cô. Hắn thậm chí cảm thấy, mình đứng cạnh cô chẳng khác gì phụ thân cô.

Hắn đã nhập các, là nội các trẻ tuổi nhất trong những các lão.

Trong phủ chỉ có vài tên sai vặt, yên tĩnh giống như một nhà mồ. Hắn tình nguyện mỗi ngày xử lý công văn nhiều một chút, cũng không muốn rảnh rỗi.

Bởi vì rảnh rỗi, thật sự quá gian nan.

Mỗi khi có thời gian nhàn rỗi, hắn liền giống như một thiếu niên, ủy khuất vạn phần. Không rõ, vì cái gì cô không muốn hắn.

Đã nói với nhau ân cứu mạng lấy thân báo đáp, nhưng ở phút cuối cùng, cô lại không muốn hắn.

Người đời đều nói tưởng niệm thành bệnh, phàm là trong lòng có khổ, hơn phân nửa đều sống không lâu.
Cho nên vào lúc bệnh nguy kịch, Từ Thụy Khanh thậm chí tâm không gợn sóng, ngược lại cảm thấy, đây là việc hắn đã sớm đoán được...

Hắn siêng năng chính vụ, một khắc đều không ngừng lại.

Cũng chưa bao giờ chăm sóc tốt bản thân mình.

Vất vả lâu ngày thành tật, bệnh nguy kịch, đây không phải là việc theo lẽ thường sao?

Hắn nhờ vả Tần Tư Cổ, đi báo tin cho Phồn Tinh. Hắn muốn, ở thời khắc cuối cùng, được nhìn thấy cô một lần, cũng coi như chết không nuối tiếc...

Nhưng kỳ thật trong lòng lại rất minh bạch: Sợ là đã không thể gặp mặt cô lần cuối cùng.

*

Thúy Hoa: Không có gì báo đáp, thế giới sau ngọt chút há...

***

A Vũ: Giả dối! Tức giận! Ném dao!

[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]