Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

"Có điều, chị khuyên em vẫn nên sớm hết hy vọng đi. Ngọc tiểu thư là của Thẩm Anh Bác, người không nên mơ ước thì đừng mơ ước, nếu không, dễ dàng lật xe..."

Tấm ngăn toilet vang lên tiếng ầm ầm, Phồn Tinh rất muốn biết, hai người sát vách đang làm cái gì?

"Từ tỷ... Chị yên tâm, em là thông minh nhất." Thanh âm thiếu niên nghe hơi là lạ: "Em nói thích chị, thì thật sự không gạt chị... Ngọc tiểu thư, nào có hăng hái được như chị..." Giọng nói hai người đều thở đến kịch liệt.

Phồn Tinh yên lặng giẫm lên bồn cầu, ghé vào tấm ngăn trên đỉnh, tựa như một con mèo gắn trên trần nhà, lẳng lặng nhìn xuống dưới.

Góc độ này không phải quá thô thiển, cho nên cái gì cũng không nhìn được rõ ràng.

Vào thời điểm Từ tỷ đang cảm thấy suиɠ sướиɠ, trong lúc vô ý tầm mắt thình lình lướt lên phía trên...


"A!!!"

Một tiếng thét chói tai.

Tiếng kêu kia, nghe hình như rất kinh hoảng.

Nhưng người khởi xướng vẫn thật bình tĩnh, ghé mặt nằm sấp bên trên như gấu con, hoàn toàn không có nửa điểm xấu hổ khi bị người ta phát hiện mình rình lén.

Không ai có thể biết được, loại cảm giác xung kích khi nhìn thấy người mình đang bàn tán lại ăn dưa ở trước mắt mình.

Hơn nữa, nếu là ăn dưa ở trước mắt, thì cũng không dọa người thế kia. Ghé đầu ở trên vách ăn dưa, hơn nữa còn là giữa đêm khuya trong toilet nữ, này mẹ nó ai chịu nổi?

Sự tồn tại của đại lão, phảng phất như đang tỏ vẻ...

Đấy, các ngươi tìm kiếm kíƈɦ ŧɦíƈɦ, vậy ta liền giúp các ngươi kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến cùng.

Hai người bị kinh sợ cố dựa sát vào nhau, không dám tùy tiện cử động, sợ lộ ra một chút gì đó.

Phồn Tinh im lặng nằm bò một lúc lâu, nhưng vẫn không nhìn thấy rõ, chỉ có thể chậm rì rì đem đầu thu trở về, sau đó mở cửa toilet ra, rời đi.


Vẫy vẫy tay áo, vân đạm phong khinh không mang theo bất cứ chướng ngại tâm lý nào, mơ hồ làm người ta cảm thấy quỷ dị hoảng hốt.

"Từ tỷ... Chị nói... Cô ấy là có ý gì?" Không nói một lời, liền rời đi như vậy?

"Làm sao chị biết được?" Sống ba bốn mươi tuổi, có thể nói là cô ta đã gặp qua vô số người, nhưng chưa từng trải qua tình cảnh xấu hổ thế này! Trọng điểm không phải là bị người nhìn thấy, mà là đối phương ghé vào trên đỉnh đầu nhìn, vẻ mặt còn mang biểu cảm quỷ thần khó đoán.

Ngọc tiểu thư kia, chỉ là cô gái nhỏ vừa mới thành niên mà thôi, phản ứng vừa rồi...

Không khỏi có chút quá bình tĩnh.

Cô ta không lo bị người khác uy hiếp, ngược lại cô ta sợ hãi loại không nói một lời này, tựa như quả bom hẹn giờ, tùy thời đều có khả năng bị kích nổ!


Hai người ở lại sắc mặt một trận xanh, một trận trắng, trong lòng lo sợ bất an.

Sợ vừa lơ đãng Phồn Tinh liền làm lớn chuyện, huỷ hoại tiền đồ bọn họ.

Nhưng mà bọn họ vạn lần không biết được, đại lão cũng không rảnh rỗi đến mức đi đối phó người qua đường Ất Giáp Bính Đinh...

Đại lão chỉ thích từ trong những việc nhỏ nhặt, nhạy bén get ra tinh túy.

"Nhị Cẩu, Tạ Trản Tiểu Hoa Hoa hỏi, ta có muốn, dùng quy tắc ngầm với hắn hay không." Sau khi nhìn thấy Tạ Trản tức giận đến hốc mắt hồng hồng, mức độ đáng yêu của Tiểu Hoa Hoa ở trong lòng đại lão, biubiu bay lên không ít.

Sưu Thần Hào: 【. . .】 Nó có loại trực giác xấu.

Sưu Thần Hào quả thật. . .

Con mẹ nó!

Cầu xin cô, làm người đi!

Loại chuyện này, làm một lần là đủ rồi! Lại nhiều thêm vài lần, cô có biết sẽ dọa hỏng rất nhiều thiếu niên mới lớn không?
【Thì. . . Chắc vậy.】 Sưu Thần Hào không am hiểu nói dối, vừa mới khẳng định xong, đã bắt đầu mạnh mẽ cứu vãn tôn nghiêm.

【Nhưng mà, cũng có thể không phải! Cô nghe ta từ từ giải thích cho cô...】