Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

"Phồn Tinh, đừng nóng giận, em phải thông cảm cho anh. Làm minh tinh vẫn luôn là ước mơ của anh, anh không thể bỏ dở giữa chừng, cũng không thể dựa vào thân phận mình mà hưởng đãi ngộ đặc biệt hơn người khác. Cho nên thời điểm huấn luyện, anh vẫn phải đi huấn luyện."

Thẩm Anh Bác đem gương mặt lớn, lắc lư ở trước mắt Phồn Tinh.

Hắn biết, cô yêu nhất, chính là khuôn mặt anh tuấn của hắn!

Hắn cũng thích gương mặt cô, thanh thuần vô hại, nhưng ngũ quan lại tinh xảo, mềm mại tròn tròn, phảng phất như tiểu thiên sứ.

Ở bên nhau lâu như vậy, hắn còn chưa được hưởng qua, không biết cô sẽ là hương vị gì.

Thẩm Anh Bác vừa nghĩ liền cảm thấy đáy lòng có chút động: "Phồn Tinh, nếu không... Đêm nay, anh đến văn phòng em?"

Trong văn phòng cô có phòng nghỉ, tất cả đồ vật đều đầy đủ.


Nếu muốn phát sinh chút gì đó, hoàn cảnh cũng vô cùng thích hợp.

"Đến văn phòng tôi, làm gì?" Phồn Tinh nhíu mày hỏi ngược lại.

Ánh mắt người này cứ quái quái, trúng bệnh xà tinh sao?

Làm em.

Thẩm Anh Bác thiếu chút nữa buột miệng thốt ra một câu đùa giỡn như vậy.

Trong lòng còn có chút bất mãn với Phồn Tinh, vấn đề này không thích hợp trực tiếp nói ra miệng!

Một hai phải nói rõ ràng thế kia sao?

Giả vờ cái gì, hắn cũng không tin, cô không biết ý tứ của hắn!

"Phồn Tinh, anh là nam nhân, anh cũng có nhu cầu. Mà em cũng có. Chúng ta đã ở bên nhau hai tháng, là thời điểm tiến thêm một bước phát triển. Thời gian gần đây anh không ở bên em, đêm nay, anh sẽ dốc sức đền bù cho em."

May là xung quanh không có ai, bằng không, lời này khó mà nói ra miệng.

Đại lão yên lặng phản ứng, kéo tơ lột kén, trong đầu toàn bộ đều là vấn đề.


Vấn đề như sau. . .

Ta, có nhu cầu gì?

Tiến thêm một bước phát triển, là cái gì?

Đền bù, là... Đền cái gì?

Sưu Thần Hào sợ cô vừa lơ đãng liền bị cẩu nam nhân lừa mất.

Tuy rằng nó không muốn Chiến Thần đại nhân bị tai họa, nhưng nó cũng không thể nhìn cô bị cẩu nam nhân lừa.

Vì thế ấm áp nhắc nhở: 【Đừng tin hắn, hắn muốn buổi tối cùng cô, làm chuyện xấu hổ xấu hổ.】

Lúc này đại lão phản ứng vô cùng nhanh nhạy: "Hắn nói, hắn có nhu cầu, ta cũng có. Là nói, nhu cầu làm chuyện xấu hổ xấu hổ à? Vì sao, ta cảm thấy, ta không có, loại nhu cầu đó?"

Sưu Thần Hào quả thật...

Lại mẹ nó bị một đòn ngay tim!

Làm thế nào nó biết được vì sao cô không có loại nhu cầu đó???

Cầu xin cô làm người đi, vấn đề này quá hại não rồi!

"Anh muốn, buổi tối hôm nay, cùng tôi làm chuyện xấu hổ xấu hổ sao?" Phồn Tinh hỏi.


Thẩm Anh Bác nghẹn họng.

Cụm từ đó, rõ ràng biểu hiện cho việc ngượng ngùng, nhưng cô lại thẳng thừng nói ra như vậy, không cảm thấy thẹn thùng sao???

Rõ ràng hắn là một tài xế già, thế nhưng mặt già còn đỏ lên.

"Đúng vậy." Thẩm Anh Bác căng da đầu gật gật.

"Ồ, tôi không muốn." Phồn Tinh chém đinh chặt sắt, phản ứng thật nhanh.

Nhanh đến Sưu Thần Hào thậm chí cảm thấy, cô là cố ý đặt bẫy Thẩm Anh Bác.

Phải không?

Sưu Thần Hào trong lòng có điểm mơ hồ, hẳn là không phải... đi.

Lúc Thẩm Anh Bác nói chuyện sẽ cố tình hạ thấp âm lượng, nhưng Phồn Tinh thì không.

Đã có không ít người loáng thoáng nghe được nội dung, cho nên bắt đầu trộm dựng lỗ tai lên nghe tiếp.

Nhưng Thẩm Anh Bác đã không rảnh lo người khác có nghe hay không nữa, bởi vì Phồn Tinh sắp đập một quả bom oanh tạc lên người hắn.
Không chỉ không muốn, mà cô còn muốn chia tay!

"Tôi muốn chia tay với anh." Phồn Tinh thẳng thắn nói.

Không thể bắt cá hai tay, đó là tra nam.

Không thể nɠɵạı ŧìиɦ, sẽ biến thành bạch tuộc.

Đừng hỏi cô làm sao mà biết được, Nhị Cẩu dạy.

Vô hình ở bên trong, Sưu Thần Hào đã đội nồi đến bất động.

Thẩm Anh Bác lập tức đùng đùng đứng dậy, thất thố hỏi: "Tại sao?"