Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

"Vì sao không muốn tôi?" Tạ Trản khăng khăng đòi câu trả lời.

Loại vấn đề tình tình ái ái này, đối với đại lão mà nói, hiển nhiên là siêu khó.

Vì thế quyết đoán xin sự giúp đỡ từ người đang hóng chuyện: Nhị Cẩu nha, Nhị Cẩu, nên trả lời như thế nào?

Người hóng chuyện không nghĩ mình bị xin giúp đỡ — Sưu Thần Hào: 【. . .】

A!

Quá khó khăn!

Nó quá khó khăn!

Nó độc thân mà, tại sao cứ muốn nó nghiên cứu vấn đề tình cảm hả?

【. . . Cô nói với hắn, loại hình mà cô thích, không phải hắn ở hiện tại.】 Sưu Thần Hào cũng là một con Nhị Cẩu siêu thảm, sau khi suy tư nửa ngày, mới thử nặn ra một đáp án.

Ồ.

Đại lão get đáp án xong, quay đầu liền bê nguyên văn nói với Tạ Trản.

Giờ phút này Sưu Thần Hào vẫn không hề hay biết. Nó nói đáp án lung tung, lại đào cho Tạ Trản một cái hố, hơn nữa còn là loại có bò cũng không bò lên nổi. Tạ Trản vốn là người không có cảm giác an toàn, nó lại dạy Phồn Tinh nói rằng cô không thích hình mẫu như Tạ Trản, thế nên về sau, Tạ Trản đối với chính mình gần như mất hết tin tưởng...


Tạ Trản sắc mặt trắng bệnh: "Vậy cô thích loại hình nào?"

Không thích hình mẫu như hắn, vậy mà còn muốn bao nuôi hắn, tại sao?

"Tôi thích, ca hát dễ nghe, vũ đạo đẹp, rap lợi hại, trên bụng có ô vuông, giỏi võ thuật..." Phồn-cô-bé-si-mê-idol-Tinh nói về hình mẫu lý tưởng của mình, quả thật là thao thao bất tuyệt.

Cô gái nhỏ không hơn không kém đại móng heo, đối với tất cả những thứ tốt đẹp, đều ôm vào yêu thích.

Nhưng mà loại thích này, một chút chân thành cũng không có.

Cô thích chính là ca hát vũ đạo, chứ không phải một người cụ thể nào. Nói cách khác, thời điểm cô thích bạn, có thể cười tủm tỉm, sau đó thuận tay thọc cho bạn một đao...

"Nhưng tôi không thể, đem bọn họ đều nuôi hết... Cho nên, muốn nuôi anh giỏi toàn diện." Phồn Tinh đưa ra tổng kết cuối cùng.


Tạ Trản: ". . ."

Nghẹn nửa ngày, sắc mặt đều tím tím xanh xanh.

Mẹ nó, lão tử còn tưởng rằng cô là bởi vì tình cũ khó quên với Thẩm Anh Bác, nên hình mẫu không phải lão tử.

Kết quả cô lại là không thể lạm dụng một lúc nhiều người, vì thế liền tự mình bồi dưỡng?

". . . Tôi cảm thấy, muốn thêm tiền." Tạ Trản bị loại lý do này làm cho nghẹn đến không nói nên lời, cuối cùng nhảy ra một câu thành thật.

"Anh muốn, thêm nhiều hay ít?" Phồn Tinh hỏi ngược lại.

Vì thế hai người liền bàn bạc xem thêm bao nhiêu tiền, tiến hành một phen thảo luận thân thiết hữu nghị.

Sưu Thần Hào mắt trừng chó ngốc.

Một người ngồi ôm chăn, một người ngồi xếp bằng.

Người này nói, tôi cảm thấy yêu cầu cô hơi nhiều, đếm số lượng yêu cầu mà tính tiền.

Người kia nói, được nha.

Người này nói, tôi luyện ca hát đạt đến cấp A, khen thưởng tôi 50 vạn.


Người kia nói, tốt nha.

Hai người các ngươi vì sao không cùng nhau đắp chăn nói chuyện phiếm?

Đến cuối cùng, đem mỗi một yêu cầu đều quy đổi thành một lần khen thưởng, Tạ Trản mỹ mãn rời đi.

Trước khi rời đi, quay đầu lại nhìn thấy Phồn Tinh đang đếm trên đầu ngón tay tính toán, hắn lập tức chạy nhanh một bước...

A, thật là một đứa ngốc nhiều tiền.

Hắn đòi bao nhiêu tiền, cô cũng đều đáp ứng. Còn may hắn là người thành thật, nếu mà đổi thành nam nhân tham lam khác, thế nào cũng phải hố cô đến một núi tiền!

Nghĩ tới đổi thành nam nhân khác, đáy lòng Tạ Trản hơi không thoải mái.

Nhưng là trong chớp mắt lại gạt bỏ, hắn tự hiểu lấy mình, sẽ không động tâm với cô.

Hắn chính là một bãi bùn lầy, hơn nữa còn là nước bùn hôi thối đến không ngửi được, người không nên mơ tưởng thì tốt nhất đừng mơ tưởng. Nhân lúc cô còn cảm thấy hứng thú với hắn, lấy ở chỗ cô một chút tiền, để dành về sau sinh hoạt là được.
Phồn Tinh cảm thấy, đóa Tiểu Hoa Hoa này không đáng yêu lắm, chỉ cần dẫn hắn về đường ngay lối thẳng, sau đó không nuôi nữa.

Tạ Trản nghĩ, hắn tự hiểu lấy mình, đem Phồn Tinh làm máy ATM là được. Tích lũy một số tiền, liền nhanh chóng dứt ra.

Cả hai người, đều không ai nghĩ đến lâu dài.

Nhưng loại chuyện như tình cảm này, khó mà nói trước được...

Có những người nhìn không xứng đôi, đến cuối cùng, lại là dây dưa cả đời.