Liền lúc Từ Thụy Khanh gật đầu tỏ vẻ mình không sợ hãi ——


"Vậy ngươi đem da rắn lột, làm rắn xào cho ta ăn, có được không?" Phồn Tinh lúc lừa gạt người khác, mở miệng nói chuyện đều như kẻ trộm! Tựa như ở trong lòng đã tập luyện rất nhiều lần làm thế nào để gạt người khác.


Nụ cười nhất thời cứng đờ ở trên mặt.


Tể tướng đại nhân tương lai hẳn trong lòng đang văng tục rất nhiều lần.


"Ta. . ."


"Hì hì, liền biết, ngươi sợ hãi, còn không thừa nhận."


Liền thích xem bộ dạng đóa hoa nhỏ rõ ràng sợ hãi, lại không thừa nhận. Hắn còn tưởng rằng cô ngốc đâu, kỳ thật cô mới không ngốc, cô đều sẽ gạt người.


Cực kì kiêu ngạo. jpg


Sưu Thần Hào: 【. . . 】 Con mẹ nó! Ngươi biết gạt người, lại đi ta Chiến Thần đại nhân, đến tột cùng có cái gì để kiêu ngạo chứ? Lật bàn (╯°□°)╯︵ ┻━┻


Từ Thụy Khanh cũng thật là thê thảm một nam.


Chờ Phồn Tinh đem da rắn lột xong, chỉ còn con rắn trắng bóng, còn phải tự mình xuống bếp làm.


Quân tử tuy rằng tránh xa nhà bếp, nhưng Mộc Lão Tam cũng sẽ không ở loại chuyện này, nuôn chiều con rể tương lai. Con gái ông ta là đồ ngốc, ngay cả cái bánh cũng không biết nướng, đương nhiên phải dạy Từ Thụy Khanh xuống bếp!


Tục ngữ nói rất hay, một thăng gạo ân, một đấu gạo thù.


Hắn đồng ý nuôi con rể, đồng ý dùng nhiều tiền cho hắn đi học, nhưng là cũng sẽ không ngu ngốc đi nuôi cái tổ tông ở trong nhà.


Càng là không để Từ Thụy Khanh làm chút chuyện gì, càng cung phụng hắn, về sau khả năng trở mặt sẽ càng lớn.


Cho nên, xuống bếp đi.


Phồn Tinh ngồi bên cạnh bếp lò nhóm lửa, Từ Thụy Khanh liền xào rau.


Tiểu cô nương tay cầm qua củi lửa dính mụn than, bàn tay lấm lem dơ bẩn lại thèm ăn đồ ăn vặt, Từ Thụy Khanh đành phải đút giúp cô.


Ngón tay niết kẹo đường, đưa đến miệng tiểu cô nương.


Nhất thời chạm phải đôi môi mềm mại âm, hắn theo bản năng giật mình một cái.


Vành tai đều đỏ!


"Đóa hoa nhỏ, lại xấu hổ nha. . . Hắn làm sao lại dễ thẹn thùng như vậy nha."


Sưu Thần Hào vừa nghe lão đại nói lời này, cảm thấy được đặc biệt ác ý.


Liền phảng phất như nghe một tên côn đồ đang lầm bầm lầu bầu, tiểu nương tử thật là dễ thẹn thùng, khiến ta nhịn không được muốn đùa giỡn nàng nhiều hơn——


Rõ ràng thế giới trước, vẫn chỉ tiểu loli giá trị vũ lực hơn người. Liền xem như cuối cùng hố được Ngụy Tử Trác và Thích Thịnh lật người không được, nhưng đó cũng là có Văn Nhân Nho ở đấy ra chủ ý.


Chỗ nào giống như bây giờ, cô một người cũng đã có thể bắt đầu đào hố.


Chẳng qua phát triển 1 điểm chỉ số thông minh mà thôi, cũng đã trở nên lãnh đạm như vậy rồi.


Sưu Thần Hào bắt đầu hoảng.


Đảo mắt đến năm.


Từ Thụy Khanh bắt đầu thi khoa cử.


Lão đại cẩn thận nghĩ ngợi lúc trước mình đi thi, đi thi rất khó nha, cô lần đầu đi thi chỉ thi được 38 điểm.


Vì thế quyết định tự mình đưa Từ Thụy Khanh đến trường thi, sau đó cỗ vũ cho hắn cố gắng.


Mộc Lão Tam trong nhà dù sao có xe bò, muốn đưa đi liền đi đưa đi, thuận tiện còn có thể vào thành trong mua chút đồ ăn vặt cho con gái.


Nhưng là nhà nông dân, xe bò nhưng là cái vật cực hiếm, không phải nhà nào cũng có thể mua được.


Bình thường đều là chi ra mấy đồng, mời người cho đi nhờ một đoạn đường.


Từ gia không có.


Cho nên chỉ có thể một đoàn người, bao lớn bao nhỏ ở ven đường chờ.


Xa xa nhìn thấy có xe bò đi lại, liền lập tức ngoắc tay.


Hôm nay trời nhiều mây không được sáng lắm, chờ đến gần mới phát hiện xe là của Mộc Lão Tam, ngồi ở trên là Từ Thụy Khanh và Phồn Tinh.


"Mộc Lão Tam, cho đi nhờ xe đi."


Từ gia có 2 người đọc sách muốn đi thi tú tài, hơn nữa Từ Tử Hàm và Từ Duệ ngày thường ở nhà, biểu hiện được một bộ dạng kiêu ngạo bãn lĩnh, mười phần tự tin.


Điều này cũng làm cho khiến cho Từ lão gia và Tần thị, cũng cảm giác ưu việt hơn người.


Cảm thấy nhà mình có hai tú tài là chuyện ván đã đóng thuyền, đến lúc đó tất cả người trong thôn đều muốn bám lấy bọn họ.


Ngồi xe bò của ngươi thì làm sao chứ?


Đó là để mắt tới ngươi nha!


Kết quả Mộc Lão Tam còn chưa kịp nói chuyện, người của Từ gia liền trực tiếp bị Phồn Tinh cự tuyệt.


Thật là cực kì cự tuyệt!