Edit: Tô

Beta: 豬豬

- -

Sự thật chứng minh, đôi lúc thật sự không thể suy nghĩ lung tung, ví dụ như Kiều Trì nghĩ đến Tống Nhất Tự, ngày hôm sau Tống Nhất Tự liền bay đến trước mặt, lại ví như Kiều Trì vừa định không muốn đụng phải Tống Minh Diệu, lại không nghĩ rằng sau mười phút ngắn ngủi, Tống Minh Diệu rất có thể xuất hiện ở cửa chính.

"Em sao thế? Bụng không thoải mái à?" Tống Nhất Tự chú ý tới sắc mặt Kiều Trì không tốt lắm, nhỏ giọng hỏi: "Có phải là đau bụng không?"

Kiều Trì nhẹ gật đầu, thuận lời nói: "Có một chút."

Tống Nhất Tự thu hồi ánh mắt đặt ở cửa lại, mím môi một cái, gọi nhân viên phục vụ đứng ở bên kia đến.

"Xin chào, anh cần giúp gì ạ?" Phục vụ viên nói.

"Giúp tôi lấy một ly nước nóng." Tống Nhất Tự quay đầu nói, nhân viên phục vụ nhẹ gật đầu, rất nhanh liền để trên tay hắn một ly nước nóng đang bốc hơi.

"Có phải gần đây em ăn nhiều đá không?" Tống Nhất Tự đưa nước nóng cho Kiều Trì, mắt Kiều Trì một mực chú ý đến cửa, đám người âu phục da giày kia hình như chỉ đứng ở cửa, không có ý định muốn đi vào, Kiều Trì hơi buông lỏng một chút, chỉ cần không vào, thì vẫn còn cách.

Cô nghe tiếng Tống Nhất Tự, hai tay nâng ly nước nóng uống một ngụm trả lời: "Gần đây trời có hơi nóng..."

Cô nghe thấy lão đại khinh thường hừ một tiếng, lão đại nói: "Có người không cho phép anh uống nhiều cà phê ăn nhiều đồ ngọt, mà bản thân lại lén lút giấu anh làm chuyện xấu."

Kiều Trì không phục trừng mắt liếc hắn một cái: "Em mới không có lén lút."

Cô cho rằng thần sắc của cô vô cùng hung ác, thật ra đối với lão đại mà nói, cô lúc này như một đứa trẻ con đang tức giận vậy, đôi mắt đen nhánh vì trừng mà trông càng to tròn. Tống Nhất Tự nhịn không được tay ngứa ngáy muốn bóp mặt Kiều Trì.

Hắn phát hiện mặt bảo bối quả thực rất dễ bóp!

Xúc cảm đặc biệt tốt!

Kiều Trì không muốn tiếp tục nói chuyện tào lao với Tống Nhất Tự, cô cầm đũa kẹp sợi mì lên đút vào miệng, từ chối giải thích với Tống Nhất Tự.

Tống Nhất Tự kẹp thịt trong chén mình bỏ qua cho Kiều Trì, đang chuẩn bị giống như Kiều Trì tốc chiến tốc thắng, khóe mắt lại thoáng nhìn người đang muốn vào ở ngoài cửa.

Hắn nhìn qua, Ngụy Duy mặc âu phục nghiêm trang mang cà vạt đang từ bên ngoài sải bước đi về phía quầy hàng, hình như cũng muốn giải quyết cơm trưa ở đây.

Tống Nhất Tự nhíu mày, Ngụy Duy trước khi đi đã nói qua với hắn, anh là phụ giúp Tống Minh Diệu đi công tác, nói là phụ giúp, nhưng thật ra là để hỗ trợ nhìn Tống Minh Diệu đừng làm loạn. Bây giờ Ngụy Duy xuất hiện ở đây, vậy có thể nói Tống Minh Diệu xem ra cũng ở gần đây.

Cái này không tốt lắm.

Không nói đến việc hiện tại ký ức hắn bị tổn thương còn hơn phân nửa không nhớ ra được, mà trước mặt hắn là Kiều Trì, hắn cảm thấy có hơi khó giải quyết.

Tống Minh Diệu dám tìm người đến vây bắt hắn, nếu để cho anh ta biết Kiều Trì là bạn gái hắn, vậy Kiều Trì có thể sẽ gặp phiền toái.

Ngụy Duy đã đặt đồ ăn xong, anh xoay người một cái, vừa vặn đập vào mắt Tống Nhất Tự, anh giật mình, vội vàng nhìn ra phía ngoài, Tống Minh Diệu còn đứng ở phía ngoài bên cạnh hàng rào nói chuyện cùng mấy cổ đông nhỏ khác, đoán chừng chờ chút liền vào.

Tuyệt đối không thể để cho anh ta phát hiện tung tích của ông chủ!

Ngụy Duy nhẹ gật đầu với Tống Nhất Tự, anh quay đầu hủy bỏ đơn đặt hàng với quầy hàng, nói câu thật có lỗi sau đó liền đi ra.

Tống Nhất Tự bỏ đũa xuống, nhỏ giọng hỏi: "Bảo bối, em ăn no chưa?"

Kiều Trì nhẹ gật đầu, liền tranh thủ bỏ đôi đũa trong tay xuống, hiện tại mang lão đại bình yên vô sự ra khỏi trung tâm thương mại này mới là chuyện khẩn cấp nhất.

Tống Nhất Tự mắt nhìn cô còn hai phần ba mì trong chén, đang muốn nói có cần đợi không, nhưng Kiều Trì lại cầm mũ hắn mang buổi sáng, đội lên đầu hắn.

Kiều Trì cười tủm tỉm nói: "Đi về em không muốn đội mũ, anh đội giúp em nhé."

Tống Nhất Tự vuốt vành mũ kéo mũ thấp xuống, không từ chối, cái này cũng hợp ý hắn.

Kiều Trì đứng dậy đi trả tiền, cô liếc mắt ra cửa, vừa vặn đối mặt với một người cũng đang nhìn vào trong, Kiều Trì giả bộ trấn định quay đầu, cầm điện thoại để nhân nhân viên cửa hàng quét.

Ngụy Duy đang liếc nhau với bà chủ xa xa giật mình, đây là muốn ra à?

Ngụy Duy bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Tống Minh Diệu còn đang chăm chỉ không ngừng trò chuyện cùng các cổ đông, nhỏ giọng nói bên tai Tống Minh Diệu: "Trong cửa hàng này không có gì cả, lầu ba có một nhà hàng, chúng ta qua đó đi."

Tống Minh Diệu nhẹ giọng ừ, y phục mặc vừa người khiến tinh thần anh ta cực kỳ phấn khởi.

Trong rừng không có hổ, khỉ xưng vương xưng bá.

Ngụy Duy cảm thấy câu nói này cực kỳ thích hợp với dáng vẻ Tống Minh Diệu lúc này.

Từ khi ông chủ anh xảy ra chuyện rồi biến mất, cái đuôi của Tống Minh Diệu như muốn vểnh lên trời.

Ngụy Duy tin rằng, sớm muộn có một ngày, ông chủ của anh sẽ cường thế trở về, hung hăng ngược anh ta.

Tống Minh Diệu xoay người, vừa cùng bọn họ chậm rãi nói, vừa vịn vào tay thang máy đi lên.

Ngụy Duy vừa nhìn Tống Minh Diệu vừa lấy điện thoại trong túi ra, nhanh chóng nhắn cho ông chủ một cái tin nhắn sau đó mới bước nhanh đuổi theo.

Kiều Trì nhìn đám người âu phục giày da phía ngoài hình như chuẩn bị đi, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, cô xoay người phát hiện Tống Nhất Tự đã cầm theo túi xách đứng sau lưng cô.

Tống Nhất Tự mắt nhìn tin nhắn Ngụy Duy gửi cho mình, nhét điện thoại vào lại túi áo nói: "Đi thôi."

Kiều Trì nhẹ gật đầu, đáp được, đang chuẩn bị ra ngoài lại nghĩ đến cái gì đó, quay người hỏi: "Anh có cầm khẩu trang của em không?"

Tống Nhất Tự cúi đầu nhìn thoáng qua túi xách trên tay mình, Kiều Trì hất cằm về phía bàn ăn hai người vừa ngồi: "Em nhớ em để ở bên cạnh chỗ ngồi."

"Được." Tống Nhất Tự quay lại lấy, thừa dịp Tống Nhất Tự đi lấy khẩu trang, Kiều Trì bước nhanh ra cửa nhìn một chút, đám người to lớn kia đang tung tăng lên lầu.

Chỉ cần không quay đầu lại thì tuyệt đối không nhìn thấy bọn họ.

Kiều Trì lúc này mới yên tâm, Tống Nhất Tự cũng đã thấy khẩu trang, hắn đưa khẩu trang cho Kiều Trì, Kiều Trì nhận lấy, khóe mắt nhìn tay vịn một chút, nghiêng người đeo khẩu trang cho Tống Nhất Tự.

Sau đó làm ra vẻ ăn giấm nói: "Anh đeo vào đi, vừa rồi lúc bọn mình đi vào không biết có bao nhiêu chị gái chuẩn bị dùng ánh mắt giết chết em luôn đó."

Tống Nhất Tự luôn cảm thấy hôm nay Kiều Trì kỳ kỳ quái quái, nhưng nghe Kiều Trì nói lời này, bất đắc dĩ cười cười: "Còn có thể trách anh à?"

Nhưng nghi ngờ trong lòng lại được xua tan, bảo bối ăn giấm thật là không nói đạo lý khiến anh rất bất đắc dĩ đó.

Kiều Trì chủ động kéo tay hắn, "Đi thôi, em muốn về đi ngủ."

Tống Nhất Tự thân mật sờ sờ chóp mũi cô, Kiều Trì hơi thẹn thùng cúi đầu xuống, chỉ cần bình an về khách sạn, cô đều có thể tiếp nhận.

Ngụy Duy cũng một mực chú ý đến động tĩnh hai người bọn họ, thấy bọn họ muốn đến thang máy, mới thở phào nhẹ nhõm.

Đi là tốt rồi.

"Cậu nhìn cái gì đấy?"

Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nam rõ ràng, lưng Ngụy Duy có chút thẳng tắp, xoay người lại trả lời: "Tùy tiện nhìn thôi."

Tống Minh Diệu đã sớm chú ý đến Ngụy Duy không bình thường, rõ ràng lúc đầu đến còn rất để ý, sợ mình chà đạp hạng mục của Tống Nhất Tự.

Hình như sau khi đi ra tiệm mì phía dưới, Ngụy Duy liền có chút không quan tâm.

Tống Minh Diệu thuận theo ánh mắt vừa rồi của Ngụy Duy nhìn sang, trông thấy một đôi tình nhân đang đợi thang máy xuống, Tống Minh Diệu cười khẽ trêu ghẹo nói: "Sao vậy, thư ký Ngụy đây là độc thân lâu quá muốn yêu đường rồi sao?"

Ngụy Duy khiêm tốn cười cười, tuyệt không đáp lời, trong lòng yên lặng cầu nguyện ông chủ và bà chủ nhanh đi ra ngoài.

Tống Minh Diệu cảm thấy hơi khó chịu với nụ cười này của Ngụy Duy, anh nhớ rõ lúc Tống Nhất Tự còn ở đây, mỗi lần Ngụy Duy cười với anh như vậy là lúc anh bị phê bình.

Tống Minh Diệu cũng hạ khóe miệng xuống, Ngụy Duy hướng nhà hàng dùng tay làm dấu mời.

Tống Minh Diệu thu liễm ý cười, mặt mày mang theo mấy phần âm lãnh, cất bước đi vào trong, thần xui quỷ khiến, anh lại nhìn lại cửa thang máy dưới lầu.

Đôi tình nhân đã đi vào thang máy, con ngươi Tống Minh Diệu phóng to, anh đột nhiên xoay người, cẩn thận nhìn nam nhân đứng bên trong.

Tống Nhất Tự!

Gương mặt kia dù coi như đeo khẩu trang, cách xa mười mét anh ta cũng có thể nhận ra.

Sắc mặt Ngụy Duy có chút không tốt, nhưng vẫn miễn cưỡng có tinh thần, làm bộ cái gì cũng không biết nói: "Phó tổng Tống, chúng ta nên đi vào rồi."

Tống Minh Diệu lấy lại tinh thần, anh không để ý Ngụy Duy, nói với vệ sĩ cách anh gần nhất: "Đi chặn người ở thang máy lầu hai lại cho tôi."

- --

Chương này có hơi dài nên t cắt ra cho nó "hấp rẫn":">