Kiều Trì dựa vào ký ức đem Tống Nhất Tự mang về nhà của nguyên chủ, mở nắp mật mã ra, ngón tay Kiều Trì đặt ở mật mã khóa lại có chút do dự.

Tống Nhất Tự nhìn ra sự do dự của cô, hỏi: "Thế nào?"

Kiều Trì lắc đầu, ngay trước mặt Tống Nhất Tự nhập mật mã, sau đó nói: "Nhà em có lẽ sẽ hơi bừa bộn."

Kiều Trì đẩy cửa ra, Tống Nhất Tự quay đầu, có chút nhăn đầu chân mày nói: "Nhà em? Chúng ta không ở chung sao?"

Kiều Trì với tay mở đèn phòng khách, mím môi một cái, bắt đầu nói hươu nói vượn: "Không phải anh nói muốn cho cả hai có không gian riêng sao? Trước kia anh chưa từng đến nhà em, em cũng chưa từng đến nhà anh."

Nói xong còn hừ một tiếng, bổ sung: "Nếu không phải em biết anh yêu em, em cũng tưởng là anh đang lừa em."

Kiều Trì cảm thấy mình thật cơ trí, Tống Nhất Tự chắc chắn sẽ không hỏi cô, hắn trước kia ở đâu.

Quả nhiên, trên mặt Tống Nhất Tự hiện lên một tia kinh ngạc, tựa hồ có chút không nghĩ ra lúc trước vì sao hắn lại làm như vậy.

"Mau vào đi, đừng đứng ngốc ở đó." Kiều Trì dẫn đầu đi vào phòng khách, nhưng vừa đi mấy bước, Kiều Trì liền bị cảnh dơ dáy bẩn thỉu trước mắt cả kinh nói không ra lời.

Cái phòng khách này cũng không phải là lớn, so với một góc nhà đời trước của Kiều Trì cũng không sánh nổi, trên ghế sa lon là đống quần áo chồng chất như núi, trên bàn trà bày đầy hộp thức ăn nhanh và thức ăn bên ngoài.

Kiều Trì có chút cứng đờ đi đến ghế sô pha, thùng rác đặt ở bên cạnh bàn trà đã chất đầy. Kiều Trì liếc mắt qua một chút, khả năng túi rác đều không nhét vừa.

"Em..." Tống Nhất Tự theo sau, hắn tựa hồ bị cảnh tượng bẩn thỉu trước mắt làm cho chấn kinh, bạn gái hắn thế nhưng không thích sạch sẽ???

"Là... Em ở nhà một mực nghiên cứu kỹ thuật diễn, vài ngày không có ra khỏi cửa,với lại hôm nay lại gấp gáp gặp anh, nên quên mất chuyện dọn dẹp." Kiều Trì lắp bắp giải thích. Thế nhưng chính cô cũng cảm thấy lý do này có chút không ổn.

Chột dạ liếc Tống Nhất Tự một chút, sau đó thấy hắn tán đồng nhẹ gật đầu.

Kiều Trì xấu hổ cười, cô đem quần áo để qua một bên, chừa chỗ cho Tống Nhất Tự ngồi.

"Anh ngồi nghỉ ngơi đi, em dọn dẹp một chút." Kiều Trì ôm quần áo chạy nhanh đến phòng ngủ.

Tống Nhất Tự nhìn bóng lưng hốt hoảng của cô, khẽ cười một tiếng, lại bị vết thương của phần gáy khiến hắn lập tức thu lại nụ cười. Nhưng cũng không ảnh hưởng tâm tình vui vẻ của hắn.

Từ lúc ở chỗ khám bệnh tỉnh lại phát hiện hắn mất trí nhớ, đây là lần đầu Tống Nhất Tự vui vẻ như thế.

Bạn gái thật là đáng yêu!

Kiều Trì để quần áo lên giường, một bên thở dài một bên lắc đầu, vừa nãy thật đáng sợ!

Kiều Trì vừa phỉ nhổ dáng vẻ sợ hãi của mình vừa đánh giá phòng ngủ của nguyên thân, phòng ngủ cũng khá sạch sẽ, còn có phong cách khá tươi mát, cô vẫn có thể tiếp nhận.

Kiều Trì kiểm tra phòng ngủ, từ tủ quần áo lấy ra một cái khăn mặt sạch sẽ cùng một cái áo thun khá rộng rãi

Quần áo Tống Nhất Tự cô mua hơi nhỏ, vừa rồi lúc ở bên ngoài, cô đều có thể thấy thật nhiều ánh mắt hướng về người hắn.

"Nếu như anh mặc không được thoải mái, có thể lấy quần áo của em mặc trước." Kiều Trì cầm quần áo đưa cho Tống Nhất Tự ngồi trên ghế sa lon, "Ỏ?"

Kiều Trì mới vừa rồi còn thấy đống quần áo chất cao như núi, lúc này đã xếp chỉnh tề đặt trên ghế sa lon, đồ ăn trên bàn cũng được dọn đi hết.

"Thật ra em đã kêu dì giúp việc đến đây, cảm ơn anh nha..." Mặt Kiều Trì có chút nóng lên, ngón tay hơi nắm chặt khăn mặt với quần áo.

Tống Nhất Tự đứng lên nhận lấy quần áo, cởi mở cười một tiếng: "Có gì đâu phải xấu hổ?"

Kiều Trì ngẩng đầu nháy nháy con mắt, cô cẩn thận chu đáo lau mặt Tống Nhất Tự, không thể không nói tác giả khắc hoạ nhân vật phản diện thật rất đẹp trai, mặc dù trên đầu còn quấn vài vòng băng gạc nhưng là vẫn không mảy may ảnh hưởng đến vẻ đẹp của hắn.

Cái cằm hoàn mĩ được phô ra, lông mi hơi vểnh lên, mũi cao, cặp mắt đào hoa, đuôi mắt còn có nốt ruồi nhỏ nhạt màu.

Lúc này hắn ngửa đầu nhìn qua cô, khóe miệng hơi nhếch, vẻ mặt ôn nhu cùng thâm tình.

Kiều Trì từng hợp tác với nhiều diễn viên nam ưa nhìn, nhưng nam nhân trước mặt người khiến cô cảm thấy chật vật nhất, còn khiến cô cảm thấy xấu hổ.

Cô vội vàng lắc lắc đầu, chuyển đề tài: "Anh có muốn tắm không?"

Cô nhớ kỹ nhân vật phản diện có bệnh thích sạch sẽ, cả người dơ như vậy chắc cũng không thấy thoải mái.

Nhưng nhớ tới dặn dò của bác sĩ lập tức nói: "Vẫn là đừng tắm, bác sĩ nói cố gắng không đụng nước."

Tống Nhất Tự cau mày cúi đầu nhìn cơ thể hắn, không đồng ý với Kiều Trì: "Anh sẽ cẩn thận."

Dứt lời liền từ ghế salon đứng lên: "Phòng tắm ở đâu?"

Kiều Trì chỉ chỉ sau lưng mình, vẫn có chút không yên lòng dặn dò: "Vậy anh nhất định phải cẩn thận nha."

Tống Nhất Tự nhìn bộ dáng Kiều Trì khẩn trương, trong lòng mềm nhũn, theo đó là cảm giác áy náy cực kỳ.

Bạn gái rõ ràng tốt như vậy, mà hắn lại có thể quên đi.

Để hắn tìm ra ai là người làm hắn bị thương thành thế này, hắn nhất định khiến đối phương phải trả giá đắt!

Đáy mắt Tống Nhất Tự hiện lên một tia hung ác, nhưng rất nhanh biến mất, hắn xoay người sải bước cầm khăn mặt cùng áo thun đi vào phòng tắm.

Kiều Trì nghe bên trong vang lên tiếng nước chảy, hai bước đi đến ghế sô pha, ngồi xuống nhẹ nhàng thở ra.

Cô giơ tay lên vuốt ve trái tim nhỏ bé của mình, người ngã xuống đống quần áo được gấp gọn, từ trong túi lấy ra điện thoại nguyên thân, dùng vân tay mở khóa sau đó tìm số điện thoại của dì giúp việc.

Cô cho tới bây giờ chưa từng làm việc nhà, cũng không thể để lão đại quét dọn phòng khách a?

Sắp xếp xong mọi thứ, Kiều Trì liền đứng lên đi tới đi lui.

Nhà của nguyên thân có hai phòng ngủ một phòng khách, kỳ thật một người ở cũng dư xài, nhưng Kiều Trì từ nhỏ không có ở một nơi nhỏ như vậy, trong lòng vẫn có chút không cân bằng.

Đi tới bàn ăn, lúc này Kiều Trì mới trông thấy trên mặt bàn còn có bát mì tôm chưa rửa, không biết đã để bao lâu, bên trong đã bắt đầu xuất hiện một lớp mốc.

Kiều Trì nắm chặt hai tay đang rủ xuống, sau đó chậm rãi nâng tay muốn cầm bát bỏ vào bồn rửa.

Nguyên thân mặc dù là nữ phụ pháo hôi, nhưng là cũng miễn cưỡng được coi là diễn viên tuyến mười bảy.

Sao có thể sống lôi thôi thế này!

Đang lúc ngón tay Kiều Trì vừa mới chạm vào bát thì điện thoại cô để ở ghế sa lon bỗng nhiên vang lên, Kiều Trì thả tay xuống nhẹ nhàng thở ra, cô nhìn thoáng qua bát mì tôm trên bàn, vẫn là chờ dì giúp việc tới dọn dẹp đi.

Cô đi qua tiện tay cầm điện thoại lên, người gọi là Tuyết tỷ.

Kiều Trì nhíu nhíu mày, trong đầu lập tức hiện ra ký ức quá khứ của nguyên thân về Tuyết tỷ.

Tuyết tỷ tên là La Tuyết, là người đại diện nguyên thân, cũng là người đại diện của nữ phụ độc ác.

Vị La Tuyết trong giới nổi danh là quỷ hút máu, chuyên hút máu những diễn viên dáng vẻ đẹp mắt nhưng không có bối cảnh.

Nguyên thân không rành thế sự liền bị cô ta hố ký hợp đồng dài đến mười năm, mấy năm qua, nguyên thân hầu như mỗi ngày bị thông báo làm chạy tới chạy lui, nếu muốn nghỉ, cũng chỉ có mấy ngày Tết mới được nghỉ.

Mà nói tới tài nguyên, tài nguyên mà La Tuyết đưa cho nguyên thân tất cả đều là những thứ nữ phụ ác độc kia không cần, tất cả những thứ tốt đều đưa nữ phụ ác độc.

Đây cũng là lý do nguyên thân vào giới mấy năm rồi mà vẫn chưa nổi tiếng, thậm chí thanh danh ngày càng bị bôi đen.

Kiều Trì nhíu mày, không nhận cuộc gọi, còn tắt cả chuông điện thoại.

Cô ta thích gọi điện thì chỉ nên cho cô ta gọi một cuộc là đủ.

Kiều Trì nhìn thoáng qua đồng hồ treo phía trên TV, hai giờ chiều, đợi lát nữa Tống Nhất Tự ra, vẫn có thể dẫn hắn ra ngoài mua vài món vật dụng hàng ngày và mấy bộ quần áo.

Kiều Trì ngửa mặt lên,nằm xuống gối trên ghế sa lon, con mắt nhìn chằm chằm trần nhà, cả người hài lòng uốn éo trên ghế sa lon.

Cũng không biết bên thế giới kia thế nào, không biết mẹ cô sẽ khóc hay là sẽ cao hứng, người chướng mắt vướng víu cuối cùng đã đi.

Khi Kiều Trì còn nhỏ bố mẹ ly hôn, ba di dân đến nước ngoài, mà cô theo mẹ sống ở đây.

Mẹ cô là một diễn viên nữ, trong giới cũng từng đoạt giải Kim Mã.

Cô khi đó còn tỉnh tỉnh mê mê, trông thấy mẹ trầm mặt nhìn cô, còn tưởng rằng mẹ không vui, nghĩ hết biện pháp lấy lòng mẹ, nhưng cuối cùng lại bị mẹ kín đáo đưa cho người đại diện, một năm có khi còn không thấy mặt mẹ được một lần.

Từ năm ba tuổi đến mười sáu tuổi, số lần cô thấy mẹ có thể đếm trên đầu ngón tay, ngày sinh nhật cô tròn mười sáu, trợ lý của mẹ đến tìm cô, lúc ấy còn tưởng rằng mẹ muốn tổ chức sinh nhật cho cô.

Cô mặc bộ váy mình thích nhất, thập phần vui vẻ ngồi trên xe đi đến đoàn làm phim của mẹ, lại không nghĩ rằng căn bản không phải tổ chức sinh nhật cho mình, mà là một vị diễn viên nữ nhỏ tuổi bị trùng lịch diễn, không thể đến đoàn làm phim, mẹ gọi cô đến, chỉ là vì để nàng thay thế mà thôi.

"Ai." Kiều Trì đứng thẳng nửa người lên, cô vuốt vuốt vành mắt có chút đỏ, cô mặc dù không có những tài nguyên cùng vinh hoa phú quý của đời trước, nhưng cô tin rằng cô có thể có lại một lần nữa.

Chút lòng tin này cô vẫn có.

Cô một lần nữa cầm điện thoại lên, người đại diện thế mà vẫn còn đang gọi cho cô, cô ho nhẹ vài tiếng, để giọng mình nghe mới tỉnh ngủ sau đó mới nghe điện thoại.

Nhưng Kiều Trì còn chưa đặt điện thoại lên tai, đã nghe thấy người đại diện thét lên: "Kiều Trì, cô làm gì vậy? Tôi gọi cô nhiều như vậy mà cô không nghe,cô bị điếc à?"

"Lúc nãy trước khi ngủ tôi sạc pin lại để chế độ im lặng, giờ tôi mới thấy cô gọi."

Kiều Trì co một chân lại, dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên đầu gối.

La Tuyết bên kia lại mắng cô thêm vài câu, sau đó mới nói chuyện chính sự: "Tối mai có một bữa tiệc, thân thể Ôn Quả không khỏe, cô đi thay em ấy đi."

"Bữa tiệc?" Kiều Trì nhíu mày, "Bữa tiệc gì?"

"Đạo diễn Chương có phim mới, bữa tiệc ngày mai được mời đều là nhà đầu tư, cô có mắt nhìn, giúp Ôn Quả tranh thủ một vai diễn tốt, đến lúc đó tôi bảo Ôn Quả đem phần chụp ảnh bìa cho tạp chí thời trang Q nhường cho cô."

Ha ha.

Kiều Trì nháy mắt hiểu rõ, một vai diễn đổi với một cái ảnh bìa của tạp chí rác rưỡi nào đó, thua thiệt rõ ràng như vậy mà La Tuyết cũng có thể nói ra được.

La Tuyết tựa hồ đang bận, cô ta lại nhanh chóng nói: "Hôm nay tôi muốn dẫn Ôn Quả đi chụp cho ba tạp chí thời trang, ngày mai không về được, cô tự đi đi, địa chỉ lát nữa tôi gửi Wechat cho cô."

Kiều Trì liếm liếm môi, muốn trực tiếp từ chối, nhưng nghĩ lại, mắt cười đầy mưu tính nói một tiếng được.

La Tuyết cúp điện thoại, cửa phòng tắm cũng mở ra, Tống Nhất Tự mặc áo thun Kiều Trì đưa cho hắn đi ra từ phòng tắm, hắn giật giật góc áo, mặc dù vẫn có chút nhỏ, nhưng so với cái áo lúc trước mua vẫn thoải mái hơn, quan trọng nhất là không siết cổ hắn.

Hắn đi đến ghế sô pha, thấy Kiều Trì ngồi ở trên ghế sa lon cầm điện thoại không biết đang cười chuyện gì, tò mò hỏi: "Bảo bối, em cười gì vậy?"

Từ bảo bối này là do Kiều Trì diễn vai bạn gái thâm tình với Tống Nhất Tự lúc vừa tỉnh dậy, không nghĩ tới Tống Nhất Tự lại học theo gọi cô như vậy.

Mặc kệ Kiều Trì ở bên cạnh kích động khuyên nhủ hắn đổi tên gọi khác, Tống Nhất Tự vẫn nhất định không đổi.

Kiều Trì đưa điện thoại trong tay mình lên, cười mười phần giảo hoạt, cô vui vẻ nói: "Em ngày mai sẽ có công việc."

"Công việc gì?" Tống Nhất Tự đi qua ngồi xuống bên cạnh cô.

Kiều Trì dịch sang một bên trả lời: " Đạo diễn Chương có vai diễn mà em thích, ngày mai sẽ cố gắng giành được!"

La Tuyết và Ôn Quả nghĩ có thể lấy được vai diễn từ tay cô?

Nằm mơ đi.