Ăn xong một bữa ăn khiến cho Thẩm Thường Hi đi hết từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.

Vốn dĩ tin vào một khả năng thành công đến quá bất ngờ.

Cô còn chưa kịp mừng được bao lâu đã bị sự thật vả cho không còn mặt mũi.

Sự thật về sự dịu dàng ân cần đột xuất này làm sao không khiến cho người ta không hiểu lầm được.

Nhưng hóa ra tất cả chỉ là một trò lừa đảo.

Thường Hi ngây thơ cứ tưởng Lê Cảnh Nghi đã rơi vào lưới tình của cô khi mấy ngày liên tiếp Lê Cảnh Nghi đối với cô dịu dàng như nước, ân cần tỉ mỉ, ai ngờ…
Chuyện là Thẩm Thường Hi được giao cho đi kiểm duyệt chất lượng công trình, dự là buổi chiều mới có thể về nhưng kết quả thu hoạch được vô cùng thuận lợi nên cô có thể về sớm hơn so với dự kiến.

Lúc hớn hở chạy lên văn phòng báo cáo kết quả, lại vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của anh và một người nào đó.

Nội dung thì phải nói là vô cùng đặc sắc.

Thẩm Thường Hi cũng không biết nên có tâm trạng ra sao.

“Ba.

Có chuyện gì mà ba gọi cho con vậy?” Lê Cảnh Nghi nói.

Giọng điệu bên ngoài có chút chán nản.

Chắc đã nhận không ít cuộc gọi tương tự.

“Con còn nhắc tới nữa.

Cháu gái lão Tôn ta khó khăn lắm mới sắp xếp được thời gian để tới gặp hôm qua lại bị con cho leo cây.

Ông Tôn hôm nay gọi điện tới phản ánh với ta, ta mới biết chuyện.

Con muốn làm ta tức chết à?” Ông Lê gọi điện tới, trong cơn phẫn nộ bùng nổ vẫn không quên hạ thấp giọng nhất có thể.


Lần này nếu như anh nhớ không lần thì đã là lần xem mắt thứ năm trong tuần rồi.

Còn bận rộn hơn cả công việc ở công ty.

Sau tiếng phàn nàn, Lê Cảnh Nghi đột nhiên im lặng.

“Con đã nói rồi, con sẽ không đi xem mắt nữa.” Anh cất giọng lạnh nhạt.

“Cảnh Nghi, con còn không hiểu tình hình bây giờ đang như thế nào à? Bình thường con quyết định thế nào, ta đều không ép buộc.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã như vậy rồi.

Ông nội con lần này vô cùng nghiêm túc.

Nếu như con còn không tìm được đối tượng thích hợp rồi nhanh chóng kết hôn vậy thì cứ đợi đó mà tay trắng đi.”
“…”
“Ta biết là con bình thường rất bận, vậy con có nghĩ tới những gì con vất vả từng bước có được ngày hôm nay một ngày nào đó đều bị mất trắng.

Không chỉ là Việt Trí con dành hết tâm huyết tầm từng ngày, từng giờ đến nỗi thời gian dành cho việc khác cũng không có… hay không?” Ông Lê hạ thấp giọng, dùng lý lẽ để thuyết phục.

“Ba, vậy thì ba có đảm bảo được những cô gái này tiếp cận đều là theo lệnh của người đó không?”
Người đó là người nào? Thường Hi nghe được mấy lời không đầu không cuối đại loại hiểu sương sương chính là gia đình của Lê Cảnh Nghi đang ra sức bắt anh ta đi xem mắt vì sự xuất hiện bất thình lình của một người nào đó.

Vậy cô đây là cái gì? Không lẽ cô chính là vật ngáng đường trong truyền thuyết, ngăn cản anh ta đến với đối tượng được định sẵn.

Cô mới không muốn gánh lấy tội danh này đâu nha.

“Ta còn có cách nào khác.

Mặc dù con đã có tuổi nhưng ta và mẹ con lại ưng con bé nhà lão Thẩm, hai bên cũng đã bàn qua mấy lần.

Vốn dĩ muốn đợi con nhóc nhà lão Thẩm về rồi cho hai đứa tiếp xúc nhưng không ngờ mọi việc lại đi quá nhanh.

Sợ việc với con nhóc kia không thành.

Nên chỉ đành sắp xếp cho con những đối tượng khác.

Bọn họ đều là thiên kim tiểu thư con nhà gia giáo, tính tình ôn hòa lễ độ, vừa có thể giúp đỡ cho con lại vừa có thể đối phó được bên phía ông nội con.” Ông Lê nói xong không khỏi thở dài, nghiêm túc nói.

“Ba, thật ra không phải là con không muốn đi xem mắt.

Mà là…”
Thẩm Thường Hi dỏng tai lên nghe thật kỹ.

“Con đã có bạn gái rồi, nên không thể đi được.

Không… không muốn làm cô ấy hiểu lầm.”
“Vậy rốt cuộc thì lý do là gì… hả… gì cơ? Con có bạn gái rồi?” Ông Lê nghe xong như không tin được vào tai mình.

Thẩm Thường Hi sa sầm mặt.

Có bạn gái rồi? Có lúc nào, tại sao cô lại không biết? Hôm qua còn đi ăn với nhau, còn ân cần với cô vậy mà.

Thẩm Thường Hi bịt miệng lại để không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Tin tức này khiến cô còn bất ngờ hơn cả ông Lê.

“Là thật sao?” Ông Lê nửa vui mừng nửa lo lắng xác minh lại.


“Là thật.” Giọng điệu anh rất nghiêm nghị.

“Người ở đâu? Con gái nhà ai? Gia cảnh thế nào? Học thức ra sao? Quen nhau bao lâu rồi?” Ông Lê hỏi dồn dập.

Lê Cảnh Nghi tỏ vẻ chán nản.

Lông mày nhíu thật chặt: “Con sẽ dẫn về ra mắt sau.”
“Là con nói đấy nhé!”
Cúp điện thoại.

Không chỉ sự ngạc nhiên của ông Lê, sự bức bách của Lê Cảnh Nghi mà còn cả sự bàng hoàng của Thẩm Thường Hi.

Cô vẫn còn chưa kịp hiểu nội dung đoạn hội thoại vừa rồi là gì.

Trong khoảnh khắc cảm giác khó chịu hụt hẫng không rõ ràng, tay đã vô tình chạm vào cửa.

Tiếng cốc rất nhẹ nhưng cũng đủ làm cho văn phòng yên lặng như tờ vang lên.

Cô lo lắng còn chưa kịp chạy thoát thân thì đã bị giọng nói sấm truyền vang dội của Lê Cảnh Nghi bắt lại: “Thẩm Thường Hi.”
Sao anh ta lại biết là cô hay vậy.

“Tôi có việc cần cô, cô vào đây một lát.”
Sau đó cô chỉ đành nơm nớp mở cửa đi vào văn phòng.

Đối mặt với Lê Cảnh Nghi một thân u ám sau cuộc điện thoại với ba anh ta vừa rồi.

“Giám đốc, tôi không cố ý nghe lén cuộc nói chuyện của anh đâu.

À không, tôi không nghe thấy gì cả.” Thẩm Thường Hi ngay lập tức chối lấy chối để.

“Tôi không có trách cô, thực ra, gọi cô vào đây là vì có chuyện muốn thương lượng với cô.”
Thẩm Thường Hi vuốt mồ hôi chảy trên mặt, cẩn thận nói: “Vâng giám đốc cứ tự nhiên.”
Không dài dòng, Lê Cảnh Nghi đứng lên đi về phía bàn làm việc lấy ra một tập giấy tờ được bọc kín bằng vỏ nhựa.

Sau đó quay trở lại, đặt lên bàn chuyển qua chỗ Thẩm Thường Hi.

“Cô đọc đi, nếu có chỗ nào không hiểu thì cứ nói với tôi.”
Thẩm Thường Hi nơn nớp lo sợ, dự cảm không lành cho cô thấy bên trong là một bí mật kinh khủng nào đó.

Hợp đồng lao động…
Bên B có trách nhiệm đóng giả làm bạn gái của bên B trước mặt gia đình bên A.

Bên B không được tiết lộ hợp đồng cho bất kỳ bên thứ ba nào khác.


Bên B phải đóng giả bạn gái của bên A cho tới khi bên A chấm dứt hợp đồng.

Ngược lại bên A hàng tháng sẽ chu cấp một số tiền là…

Thẩm Thường Hi cầm bản hợp đồng lên đọc cẩn thận.

Bình thường cô đã tiếp xúc với đủ loại hợp đồng, từ mua bán sáp nhập bất kỳ lợi hợp đồng nào chằng chịt điều khoản nếu như qua tay cô đảm bảo đều sẽ gọn gàng hết.

Ý muốn nói ở đây, không có loại hợp đồng nào mà cô không hiểu được.

Nhưng loại hợp đồng kiểu này, sao Thường Hi càng đọc càng rối não, càng đọc càng không thể hiểu nổi.

Ngoài hợp đồng ra còn có một cuốn tập nữa, nội dung là câu chuyện tình yêu đầy ngưỡng mộ của cặp đôi nào đó.

“Giám đốc, tôi hoàn toàn không hiểu ý của anh là gì.” Đặt hợp đồng xuống, Thẩm Thường Hi nghiêm túc nhìn Lê Cảnh Nghi.

“Tôi muốn cô giả làm bạn gái của tôi.” Lê Cảnh Nghi hoàn toàn không giấu diếm ý đồ của bản thân.

“À, giả làm bạn gái… Sao?”
“Cô không nghe lầm đâu.

Như cô vừa nghe thấy rồi.

Tôi hiện đang gặp chút vấn đề.

Nói đúng hơn là, hiện tại tôi cần một người bạn gái giúp tôi qua mắt gia đình.

Thù lao tôi đã đề trong hợp đồng.

Nếu như cô làm tốt chuyện này, chắc chắn sẽ còn được nhiều hơn nữa.” Anh ngồi thẳng lại, hít một hơi thật sâu, bàn tay căng thẳng vô thức nắm chặt.

Dù gì loại hợp đồng này anh cũng là lần đầu tiên thực hiện..