Đêm nay Khương Chi Chi ăn rất ngon miệng, hiếm khi thấy Nguyên Cận Mặc và cô nói nhiều về kiến thức kinh doanh ở tầm vĩ mô như vậy.

Khi kết thúc bữa tối, ít khi bụng nhỏ của cô căng cứng như thế.

Thế nhưng, ban đêm cô đã dành ra hơn nửa tiếng để tập các bài tập thể dục để có thể tiếp tục duy trì vóc dáng cân đối của mình.

Đến lúc tắm xong từ phòng tắm đi ra, cô phát hiện trên điện thoại có tin nhắn mới.

Là của Nguyễn Lam gửi đến, yêu cầu ngày mai cô phải quay về biệt thự Nguyên Thị ở trên núi một chuyến, nói rằng bà ấy có một số chuyện muốn nói với cô.

Cũng không suy nghĩ nhiều, ngày hôm sau cô đã dậy rất sớm, bắt xe để đến biệt thự trên núi, loay hoay đi lên lầu hai.

Vừa đẩy cửa bước vào đã ngửi thấy một mùi trà thơm thoang thoảng.

“Cô tới rồi à.


Nguyễn Lam đoan trang ngồi bên cạnh chiếc bàn gỗ nhỏ, động tác rót trà trên tay vẫn không ngừng, cử chỉ thanh lịch mê hoặc lòng người, hành động chuẩn mực như có thể trực tiếp tham gia một cuộc thi trà đạo.

Khương Chi Chi gật đầu, ngồi xuống ở đối diện chiếc bàn gỗ nhỏ.

Đợi cho đến khi quá trình pha trà kết thúc, Nguyễn Lam mới chịu mở miệng: “Hôm nay tôi gọi cô đến đây, là vì có chuyện muốn nhắc nhở cô.


“Bà cứ nói.

” Vẻ mặt của Khương Chi Chi nghiêm túc, vì dù sao đây cũng là mẹ của Nguyên Cận Mặc, cũng là mẹ chồng trên danh nghĩa của cô.

“Cô và Cận Mặc đã kết hôn đã được một thời gian, cũng đã đến lúc tính đến chuyện sắp xếp trong tương lai rồi.


Nguyễn Lam đặt chén trà xuống một cách tao nhã, sau đó chậm rãi nói: “Nói đi, cô dự định đến khi nào mới sinh con đây?”
Trước khi đến, Khương Chi Chi cũng đã đoán Nguyễn Lam có chuyện gì gấp mới tìm mình.

Nhưng tính toán suy đoán cũng không ngờ hóa ra lại là … chuyện giục sinh con?
Trong lúc nhất thời, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác vô lý đến khó tả, xen lẫn với một chút nực cười không rõ ràng.

Người khác thì không biết, nhưng cô và Nguyên Cận Mặc đều hiểu rất rõ về chuyện này.

Mối quan hệ giữa hai người chỉ là quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa, đợi sau khi kết thúc hợp đồng thì cô sẽ được trả tự do.

Chuyện sinh con … vốn dĩ là không thể nào!
Khương Chi Chi đã khéo léo từ chối: “Chuyện này… tạm thời chúng tôi vẫn chưa tính đến chuyện này.


Khương Chi Chi từ chối quá nhanh, điều này đã làm cho Nguyễn Lam cảm thấy không hài lòng.

“Tôi biết là cô vẫn còn trẻ và còn ham chơi, nhưng mà Cận Mặc là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Nguyên Thị, nếu như cô đã lấy nó thì cô phải có nghĩa vụ duy trì dòng dõi cho nhà họ Nguyên.



“Như thế này đi, chỉ cần cô có thể mang thai, không phân biệt giới tính, căn biệt thự hai trăm triệu tệ ở Duyệt Lai Đình sẽ lập tức được sang tên cho cô.

Ngoài ra, tôi cũng sẽ chia cho cô 0,1% cổ phần của Nguyên Thị, cô thấy thế nào?”
Đừng xem nhẹ 0,1% cổ phần này, theo như giá trị trao đổi trên sàn giao dịch bây giờ thì ít nhất cũng phải mấy trăm triệu.

Thế nhưng những khoản tiền kếch xù này cũng không thể làm lay động Khương Chi Chi.

Trái lại, giọng điệu của Nguyễn Lam làm cho cô cảm thấy rất khó chịu: “Không phải vì chút chuyện này mà tôi từ chối đâu.


Cô thực sự không muốn có con, nếu không phải việc sinh con sẽ là một mối đe dọa, thì cô đã muốn thu lợi từ việc đó.

Nguyễn Lam nhìn thẳng vào Khương Chi Chi, cau mày hỏi: “Vậy thì cô muốn như thế nào?”
“Tôi không muốn gì cả, chỉ là tôi chưa muốn có con thôi.


Khương Chi Chi lại nhấn mạnh quan điểm của mình thêm một lần nữa, với một thái độ bình thản.

Theo như lời của Nguyễn Lam thì cô chỉ giống như một công cụ sinh sản và không có quyền con người.

“Tại sao cô lại ngoan cố như vậy.

” Đột nhiên Giọng điệu của Nguyễn Lam trở nên có chút cứng rắn: “Có cô con dâu nhà ai được thoải mái như cô không chứ, mẹ chồng như tôi chưa bao giờ yêu cầu cô phải làm bất cứ việc gì cả, còn chuyện sinh con là chuyện mà bất cứ người phụ nữ nào cũng phải trải qua? Cô vẫn còn trẻ, sinh con sớm thì sức khỏe sẽ nhanh hồi phục.


Sau một lúc dừng lại, bà ấy đã nói với vẻ hơi khó chịu: “Được gả vào nhà họ Nguyên, đã là phúc phần mà người khác có muốn cũng không được.


“Cứ phải giống như người khác vậy sao?”
Đột nhiên Khương Chi Chi trả lời bằng một giọng điệu bình tĩnh chưa từng có: “Mỗi người sinh ra trên đời đều là một các thể duy nhất, không có quy tắc nào quy định phải đi theo một con đường giống nhau cả.


Xưa nay cô chưa bao giờ nghĩ rằng một người con gái sau khi kết hôn với một ai đó, thì họ bắt buộc phải ở nhà chăm lo cho chồng và nuôi dạy con cái.

Chuyện sinh con của phụ nữ chỉ là một giai đoạn tự nhiên mà thôi, chứ không phải là mục tiêu cả đời phải hoàn thành.

“Những gì cô nói … là đang chỉ trích tôi hay sao?”
Nguyễn Lam nhăn nhó, vẻ mặt trở nên có chút khó chịu.

“Tôi không hề có ý muốn chỉ trích bà, tôi chỉ muốn bày tỏ quan điểm cá nhân của mình mà thôi.


Hình như cô không hề để ý đến vẻ mặt đang tức giận của Nguyễn Lam, Khương Chi Chi vẫn bình tĩnh nói: “Bây giờ tôi và Cận Mặc … đều đang rất bận rộn và vẫn chưa tính đến chuyện muốn có con.


Chuyện của cô và Nguyên Cận Mặc chỉ là một hợp đồng, ngay cả tình cảm còn chưa vun đắp thì làm sao có con được?
Thế nhưng lý do này thì không thể nói cho người khác biết.

Vừa nghĩ đến đây, cô đã mím môi nhìn Nguyễn Lam: “Về chuyện này bà vẫn chưa nói gì với Cận Mặc đúng không.


Dựa vào tính cách của Nguyên Cận Mặc, anh nhất định sẽ không thích người khác khoa tay múa chân vào chuyện của mình.

Đúng là như vậy, ngay sau khi dứt lời, vẻ mặt của Nguyễn Lam đã hiện lên sự mất tự nhiên, Khương Chi Chi đã lập tức hiểu ra ngay.

“Tôi là mẹ của nó, chuyện của nó cũng chính là chuyện của tôi.

” Vẻ mặt của Nguyễn Lam trở nên tái nhợt và nói.

“Tôi hiểu được ý muốn của bà, nhưng tôi không thể đồng ý.


Khương Chi Chi thẳng thắn nói: “Trong vòng một năm, tôi và Nguyên Cận Mặc sẽ không có bất kỳ một suy nghĩ nào về việc sinh con, nếu bà thực sự muốn bế cháu trai vậy… hãy đợi thêm đi.


Sau khi Nguyên Cận Mặc và cô chính thức kết thúc hợp đồng thì anh sẽ kết hôn với một người mà anh yêu, đến lúc đó Nguyễn Lam sẽ không còn phải lo lắng về việc không có cháu trai nữa.

Thật đáng tiếc khi câu nói trung thực của cô không phải là câu trả lời mà Nguyễn Lam muốn nghe.

Thấy đột nhiên vẻ mặt Nguyễn Lam thay đổi, Khương Chi Chi biết rằng có nói thêm bất cứ điều gì cũng vô ích, vì vậy cô đã chào tạm biệt trước.

Nhìn thấy bóng lưng cô rời khỏi, Nguyễn Lam cau mày, trong lòng bà ấy ngột ngạt đến mức không thể nói nên lời.

Rời khỏi biệt thự Nguyên Thị ở trên núi, đón lấy làn gió mát mẻ đang thổi đến, thổi bay sự khô khan đang tích tụ ở trong lòng.

Khương Chi Chi lấy lại tinh thần và quay về Phù Sinh.

Bây giờ là thời điểm rất quan trọng trong sự phát triển của Phù Sinh, có rất nhiều thứ đang đè nặng lên vai cô, cô thực sự không có thời gian rảnh rỗi để bận tâm đến những chuyện không đáng có như vậy.

Khi cô vừa mới bước vào Phù Sinh, Giang Khinh Ca đã cầm một đống số liệu thí nghiệm đến chỗ cô.

“Chi Chi, thành phần trong sản phẩm mới của chúng ta cần được cải thiện thêm một chút.


“Hả? Vậy chúng ta cần phải kiểm tra đối chiếu lại xem sao.

” Vội vàng nhìn lướt qua các số liệu khác nhau, trong lòng Khương Chi Chi đã hiểu rõ, sau khi thay quần áo chuyên môn, cô và Giang Khinh Ca đã lần lượt đi vào phòng thí nghiệm.

Ở trong phòng, vỏn vẹn năm tiếng đồng hồ mới kết thúc vòng thử nghiệm sản phẩm đầu tiên.

Sau khi họ xong việc rời khỏi phòng, trời cũng đã nhá nhem tối.

Khương Chi Chi vừa cởϊ áσ khoác ra, đột nhiên nhận được một tin nhắn: “Nếu như tan làm rồi thì tiện đường đến đón cô luôn.



Là tin nhắn của Nguyên Cận Mặc gửi tới.

Khương Chi Chi khẽ cau mày, vừa gửi tin nhắn trả lời thì Du Ánh đã thúc giục từ phía sau: “Chi Chi, nhanh đến kiểm tra đơn đặt hàng đi, nhà xưởng chế biến vừa mới gọi điện thoại tới đó.


“Đến ngay đây.


Vừa đặt điện thoại xuống, cô đã vội vàng trở lại phòng họp.

Nghĩ đến những chuyện đã được xảy ra trong ngày hôm nay, Khương Chi Chi tự cảm thấy mối quan hệ giữa cô và Nguyên Cận Mặc cần phải giữ một khoảng cách nhất định.

Tại tập đoàn Nguyên Thị, văn phòng Tổng giám đốc.

“Không cần đâu, tối nay tôi có thể tự bắt xe về được.


Tay phải của người đàn ông đang cầm điện thoại, ánh mắt nhìn về phía màn hình đang phát sáng, vẻ mặt u ám.

Nguyên Nhất kính cẩn gõ cửa bước vào trong phòng, nhìn thấy Nguyên Cận Mặc vẫn đang ngồi trên ghế tổng giám đốc: “Cậu hai, xe ở dưới lầu đã chuẩn bị xong rồi.


“Không cần đâu.


Tiện tay giảm đi độ sáng của màn hình điện thoại, Nguyên Cận Mặc thấp giọng căn dặn: “Đem biên bản cuộc họp của ngày hôm qua đến đây.


Vậy là bây giờ không cần đi đón bà chủ sao?
Nguyên Nhất thông minh nên không hỏi quá nhiều, làm theo lời dặn dò, nhanh chóng tìm tài liệu của cuộc họp và đến đưa cho Nguyên Cận Mặc.

Suốt mấy ngày nay, Khương Chi Chi luôn bận rộn thu xếp cho buổi triển lãm, đi sớm về muộn, chủ yếu là không thể tìm thấy được bóng dáng của cô.

Mối quan hệ giữa hai người bỗng chốc trở lại cảm giác xa lạ giống như trước khi đi du lịch.

Hôm nay, Tô Thần đã đến tập đoàn Nguyên Thị và muốn rủ ai đó đi uống rượu, nhưng bị người đàn ông lạnh lùng từ chối.

“Đừng từ chối nhanh như vậy chứ.


Tô Thần vẫn cứ mặt dày mời mọc: “Anh cũng có thể hẹn Khương Chi Chi ra đi cùng, mọi người cùng nhau đi chơi như vậy càng thú vị mà.


Nguyên Cận Mặc đã có chút không vui: “Hôm nay cô ấy sẽ không đến đâu.


Nhìn thấy dáng vẻ đó của anh, Tô Thần chợt nhận ra: “Anh đừng nói là hai người lại đang cãi nhau đấy?”
“Làm gì có.


Nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông đang tối sầm lại, Tô Thần không thể không lảm nhảm: “Thật là lạ lùng, tuần trăng mật này cũng vậy, những chuyện cần làm cũng đã làm hết rồi, vậy tại sao lại không có chút tiến triển nào?”
Tô Thần nghĩ lại mình từng lướt qua ngàn bông hoa, không có người phụ nữ nào mà anh ta không thể chạm vào.

Nghĩ đến đây, nhìn vào ánh mắt của Nguyên Cận Mặc, anh ta không thể không mang theo sự tiếc nuối: “Cận Mặc, có phải là anh không được về mặt kia không?”
“Anh muốn chết à?”
“Bụp” một tiếng, chỉ thấy một luồng sáng màu bạc đi qua, một cây bút cắm sâu vào nơi mà Tô Thần vừa mới buông tay.

“Chết tiệt, gϊếŧ người!”
Trong lòng sợ hãi sờ vào tay phải của mình vẫn còn nguyen vẹn, Tô Thần thầm chửi bậy.

Người đàn ông già không thể có được tình yêu, không dễ chọc!
Sau đó nghĩ lại, không thể không nói: “Cận Mặc, anh cũng đừng trách tôi nói thẳng, anh thích người ta là phải nói ra, anh cứ giấu giếm mãi như vậy thì chỉ có trời mới biết được là anh đang thích người ta đó.


Một chút u ám hiện lên trong ánh mắt đen sâu thẳm, Nguyên Cận Mặc cười chế nhạo và nói: “Tôi chỉ có chút ấn tượng tốt với cô ấy mà thôi.


“…”
Tô Thần không nói nên lời chỉ lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Được rồi, anh cứ tiếp tục mạnh miệng đi.


Đợi đến khi vợ chạy đi mất, tôi xem anh còn mạnh mẽ được bao lâu!
“Chi Chi, tớ về trước, cậu cũng tan làm sớm một chút đi.


“Đợi thu dọn xong đống tài liệu này thì tớ sẽ đi về ngay.


Khương Chi Chi vẫy tay tiễn Du Ánh về, sau khi sắp xếp xong tất cả các tài liệu vào các mục khác nhau, cô mới đứng lên, khóa cửa lại cẩn thận và rời khỏi cao ốc.

Theo thói quen, cô đang chuẩn bị gọi xe về nhà, đột nhiên nghe thấy ở phía trước vang lên tiếng còi xe, cô ngước mặt lên khẽ giật mình.

Một chiếc Koenigsegg màu đen, đó chính là Nguyên Cận Mặc.

Nhưng không phải là cô đã gửi tin nhắn trả lời rồi sao?
Đi về phía trước ba hai bước, cửa sổ ngay ghế phụ từ từ di chuyển xuống, quả nhiên để lộ ra khuôn mặt quen thuộc: “Lên xe đi.


“Lại làm phiền anh nữa rồi.

” Khương Chi Chi lễ phép gật đầu lên xe.

Trên đường đi, bầu không khí nặng nề đến khó hiểu, không ai nói một câu nào.

Khoảng chừng hai mươi phút, chiếc xe cũng vững vàng dừng lại ở cổng của căn biệt thự.

Khương Chi Chi xuống xe đi vào nhà, đang định quay lại phòng thì đột nhiên cổ tay cô bị nắm lại, một giọng nói trầm ấm vang lên ở bên tai.


“Hình như gần đây cô rất bận à?”
“Ừm, tôi đang bận chuẩn bị cho buổi triển lãm.

” Khương Chi Chi không để lại dấu vết dứt khoát rút tay ra.

Ánh mắt của Nguyên Cận Mặc lóe lên, giọng điệu khàn khàn: “Tôi cảm nhận được là cô đang cố tránh né tôi.


Không phải là hỏi, mà là khẳng định.

Khương Chi Chi cười nhẹ một cái, thản nhiên nói: “Xuất phát từ mối quan hệ hợp tác, tôi nghĩ là giữa hai bên nên giữ khoảng cách nhất định với nhau thì sẽ tốt hơn.


Những lời nói lúc trước của Nguyễn Lam, cũng có thể coi là một lời nhắc nhở đối với cô.

Dù gì thì giữa cô và Nguyên Cận Mặc cũng chỉ có mối quan hệ ràng buộc trong vòng một năm, tốt hơn hết là không nên quá thân thiết với nhau.

Nếu không khi hợp đồng kết thúc, nói không chừng sẽ xảy ra những tranh chấp khác.

Mặc dù cô không sợ rắc rối, nhưng mà thêm một việc không bằng bớt một việc.

Nguyên Cận Mặc cau mày.

Cảm giác xa lạ trong từng câu từng chữ khiến anh vô cùng khó chịu.

Lòng dạ của một người phụ nữ … thật sự rất khó đoán.

“Theo như nguyên tắc xã giao của anh, hình như anh rất ghét những biến cố bất ngờ xảy ra?”
Đột nhiên Nguyên Cận Mặc nói, nghiêm túc nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt: “Nếu như đột nhiên có người tỏ tình với cô thì cô sẽ từ chối sao?”
Tỏ tình? Với cô?
Khương Chi Chi nghi ngờ liếc nhìn Nguyên Cận Mặc: “Cậu hai à, thứ lỗi cho tôi nhiều chuyện … đừng nói là anh đang muốn làm chuyện này với tôi đấy nhé?”
Tại sao hôm nay Nguyên Cận Mặc lại có chút gì đó kỳ lạ?
Ánh mắt của Nguyên Cận Mặc tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào cô, lời nói của anh gần như vọt đến cổ họng.

“Cô đang tự luyến cái gì vậy.


Mặc dù anh nói ra điều này, nhưng trong lòng lại có một cảm giác khó chịu không thể giải thích được.

Vậy thì tốt …
Khương Chi Chi thở phào nhẹ nhõm, không phải cô đang thật sự tự luyến.

Chỉ là những điều mà vừa rồi mà Nguyên Cận Mặc đã nói làm cho bất kể là ai nghe cũng sẽ hiểu sai.

Chỉ cần đối tượng đó không phải là cô, vậy thì mọi chuyện đều sẽ dễ dàng nói ra.

Vậy thì có thể lại là vì người phụ nữ tên Ấn Tuyết?
“Người khác thì không biết, nhưng nếu như đó là chuyện của tôi, thì chắc sẽ được.

” Nghĩ đến đây, cô xòe hai bàn tay ra và nói: “Nếu như hai bên đều tình nguyện thì đó là tình thú, nhưng nếu như bị người không thích tỏ tình thì tôi sẽ cảm thấy không thích.


Cô thường hay nhìn thấy trên báo, khi một người đàn ông nào đó đang chuẩn bị một bất ngờ lớn, cầu hôn người phụ nữ mà anh ta thích trước mặt công chúng, thường thì cuối cùng sẽ là một kết thúc có hậu.

Nhưng nếu như người phụ nữ không thích người đàn ông đó, dưới hàng chục ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô ấy, và người liên tục cổ vũ “đồng ý với anh ấy đi”, thì đó không phải là sự ràng buộc tình cảm một cách trơ trẽn hay sao?
Dù sao thì cô cũng không có hứng thú gì mấy với cái gọi là “bất ngờ” này.

Hai bên đều tình nguyện…
Anh cứ khẽ lẩm bẩm cụm từ đó, bắt gặp ánh mắt trong veo và mơ hồ ấy, anh nhẹ nhàng xoa xoa các đầu ngón tay, lời đã đến miệng nhưng lại nuốt trở vào.

Đối diện với vẻ mặt thản nhiên đó, sự u ám trong ánh mắt cũng dần được rút đi.

Thôi bỏ đi, vẫn còn thời gian một năm nữa…
Sau khi suy nghĩ, anh lấy điện thoại di động ra, đúng thật là kéo số của Tô Thần vào danh sách đen.

Hừ, ý tưởng bậy bạ gì vậy chứ, suýt chút nữa đã làm cho anh giẫm phải mìn rồi.

Sau khi Khương Chi Chi trở về phòng, tắm rửa thoải mái xong, cô lập tức lên chiếc giường lớn mềm mại, lăn qua lăn lại hai vòng.

Rõ ràng là cơ vai đang rất đau nhức, nhưng tinh thần thì lại thoải mái đến lạ thường.

Trong tâm trí cô hiện lên vô số hình ảnh, cuối cùng dừng lại trước vẻ mặt quan tâm và tập trung của người đàn ông vừa nãy.

Có vẻ như Nguyên Cận Mặc đã thực sự nghe hiểu lời cô nói.

Khương Chi Chi vươn vai, không ngờ Nguyên Cận Mặc lại là một người bạn trai chu đáo như vậy, xem ra người phụ nữ tên “Ấn Tuyết” này thực sự rất hạnh phúc.

.