Quả thực Cung Dịch và Cố Kiều Niệm đều vô cùng để ý đến vẻ ngoài của đối phương.



Sau một thời gian dài, lúc tình cảm vô cùng vững chắc, hai người đã từng tranh chấp rất kịch liệt, nội dung chính là ai đẹp hơn ai.



Cố Kiều Niệm không hề do dự cảm thấy Cung Dịch rất đẹp.



Cung Dịch lại cảm thấy Cố Kiều Niệm đẹp hơn mình rất nhiều.



Cố Kiều Niệm không cãi lại được Cung Dịch, cả hai cùng chiến tranh lạnh ba ngày.



Cuối cùng vẫn là Cung Dịch chịu thua, thừa nhận mình đẹp hơn Cố Kiều Niệm một chút, chỉ có một chút thôi, nhiều hơn nữa thì không được, như vậy mới giải quyết được lần khủng hoảng tình yêu này.



Trong tạo hình quý công tử của Cung Dịch, mái tóc dài, đen như mực được cài ngọc quan, cẩm bào xanh nhạt tôn lên dáng người thon dài, vai rộng eo hẹp của anh.



Tạo hình ở nhà của Cố Kiều Niệm kém lộng lẫy và phức tạp hơn rất nhiều so với trang phục của Hoàng hậu nhưng váy dài màu hồng cánh sen lại tôn lên vẻ dịu dàng của cô, chiếc đai ôm chặt lấy vòng eo, búi tóc điểm đầy châu ngọc cùng với bông hoa trên trán khiến cô càng thêm tươi đẹp và làm rung động lòng người.



Hách Tiểu Điềm nghe xong điện thoại của công ty và trở lại, đúng lúc bắt gặp hình ảnh hai người sững sờ nhìn nhau qua hành lang.



Cô ấy lập tức ném điện thoại di động, vác máy ảnh lên, ken két ken két không ngừng chụp ảnh.



Cố Kiều Niệm bị tiếng động của Hách Tiểu Điềm làm phục hồi lại tinh thần.



"Người ở trên đường đẹp như ngọc, các chàng trai trên đời không ai sánh bằng." Nói xong, Cố Kiều Niệm dựng ngón cái với Cung Dịch: "Đẹp trai."



"Chị cũng rất đẹp." Đáy mắt Cung Dịch đầy ý cười, anh chỉ muốn nhìn Cố Kiều Niệm, hoàn toàn không muốn nhìn sang chỗ khác.



"Đi đi, đi tới trường quay!"



Chu Chu, người đại diện của Cố Kiều Niệm lập tức chen vào giữa, thúc giục hai người đi chụp ảnh.



Cố Kiều Niệm và Cung Dịch lần lượt đi đến trường quay.



Lúc này, có một diễn viên đang tiến hành chụp ảnh.



Ban đầu trong trường quay vẫn rất ồn ào, hai người vừa tới, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn sang.



Sau đó cả trường quay bỗng chốc yên lặng.



Cái gì gọi là xinh đẹp tuyệt trần?



Cái gì gọi là trai tài gái sắc?



Hai người trước mắt này chính là sự diễn tả và giải thích linh hoạt nhất.



"Đẹp! Quá đẹp rồi!"



Lúc này, một âm thanh thô lỗ phá vỡ sự yên lặng này.



Cố Kiều Niệm và Cung Dịch nhìn về phía phát ra âm thanh.



Chẳng phải chính là anh Nghiêm, người tối qua nói rằng sẽ tới đây xem chụp ảnh sao?



Hiện trường chụp ảnh nhanh chóng khôi phục lại sự ồn ào lúc đầu.



Nghiêm Trình Thành đi vòng quanh Cung Dịch và Cố Kiều Niệm, dùng khẩu hình nói: "Xứng đôi!"



Chu Chu như gặp phải kẻ địch:



"Tổng giám đốc Nghiêm, sao ngài lại rảnh rỗi tới đây vậy, đúng rồi, tôi còn có một số thắc mắc về việc ghi hình trận chung kết, đúng lúc gặp được anh, chúng ta nói chuyện một lát đi!"



Không đợi Nghiêm Trình Thành trả lời, Chu Chu đã kéo người đi.



"Ôi chao, tôi còn tưởng là thần tiên từ đâu tới chứ!"



Lúc này, nhà sản xuất Dương cũng đi tới.



"Khó trách fans CP của hai người lại nhiều như vậy, ai nhìn mà không nói xứng đôi bổ mắt chứ?"



Cố Kiều Niệm khẽ cười: "Vậy thì tốt, nhìn xứng đôi, lúc diễn vợ chồng mới có cảm giác hài hòa."



"Phải đó!" Nhà sản xuất Dương nhìn hai người, càng nhìn càng vui mừng: "Kiều Kiều, có lẽ bên kia còn phải chụp thêm một lúc, lát nữa hai người phải chụp ảnh đôi, Cung Dịch lại không có kinh nghiệm trong việc chụp ảnh quảng cáo, nếu không thì bây giờ hai người diễn tập đi, em dạy cậu ấy?"



Đương nhiên mục đích của Nhà sản xuất Dương là để chụp được ảnh tạo hình và ảnh tuyên truyền đẹp nhất.



Nghe xong, Cố Kiều Niệm hơi sửng sốt, không hiểu sao lại bắt đầu chột dạ.



Trước đó cô từng xem ảnh Đế Hậu chụp chung, về cơ bản chính là cô dùng hai tay ôm hông Cung Dịch và ngửa đầu nhìn anh.



Cung Dịch đặt một tay lên vai cô, một tay nắm cằm cô, hai người nhìn nhau cười.



"Được ạ, vất vả cho cô giáo rồi."



Không đợi Cố Kiều Niệm mở miệng, Cung Dịch đã trả lời, còn vô cùng ngoan ngoãn mà gọi cô là cô giáo, sau đó dùng vẻ mặt đầy mong đợi nhìn Cố Kiều Niệm.



Cố ý, anh chắc chắn cố ý.



Anh chỉ mong sao có thể thân mật với cô nhiều nhất có thể khi ở trước mặt mọi người.



"Được."



Cố Kiều Niệm hào phóng đồng ý.



Công việc, đây chỉ là công việc mà thôi.



Sau này còn có cảnh giường chiếu.



Cái này thì đã là gì?



Sau đó, cô lập tức đặt tay lên hông Cung Dịch rồi ngửa đầu nhìn anh.



Trong trường quay, ngoại trừ không gian chụp ảnh, thật ra những chỗ khác đều rất tối.



Vừa ngước mắt, cô đã nhìn thấy dáng vẻ của mình trong mắt Cung Dịch, cô vô cùng yêu thích ánh mắt anh, huống chi lúc này, trong mắt anh còn mang theo nụ cười đạt được như ý, ánh sáng từ đèn hắt sáng xa xa chiếu rọi vào mắt anh khiến trong đó như có muôn vàn vì sao lấp lánh.



"Tay em nên đặt như nào?"



"Như vậy?"



Sau đó Cung Dịch nghiêm túc thử.



Anh giơ tay, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên gò má Cố Kiều Niệm.



Tay anh to, lúc đặt lên gò má cô, các ngón tay ở phía sau còn che mất một nửa đầu.



Sau đó Cung Dịch lại không để ý mà hỏi Cố Kiều Niệm.



Toàn bộ quá trình, anh hỏi vô cùng nhiều.



Anh đâu có không biết?



Cố Kiều Niệm cảm thấy anh chỉ muốn khoe khoang kỹ thuật của mình.



"Không phải như vậy."



Cố Kiều Niệm cố gắng duy trì lý trí và thái độ chuyên nghiệp.



Cô nắm cổ tay Cung Dịch rồi kéo ra.



"Bạn học Cung Dịch vẫn nên xem kỹ quy định chụp ảnh, đây là bóp cằm."



Cố Kiều Niệm nghiêm túc nói.



Cung Dịch gật đầu, sau đó lập tức thông thạo, vô cùng có tính xâm lược mà nắm lấy cằm Cố Kiều Niệm, còn nhẹ nhàng nhấc lên để cô ngẩng mặt nhìn mình.



"Như vậy?"



Cung Dịch khẽ nhướng mày hỏi.



Cố Kiều Niệm: "..."



"Không thể khiêu khích như vậy, phải dịu dàng một chút." Cố Kiều Niệm nhìn anh nói: "Biết dịu dàng không? Bạn học Cung Dịch."



"Không biết lắm, cô biểu diễn thử đi."



Cung Dịch khiêm tốn xin lời khuyên.



Ở bên cạnh, nhà sản xuất Dương nhìn đến ngây người.



Nếu không biết bọn họ đang diễn tập với nhau, ai nhìn mà không nói rằng bọn họ đang tán tỉnh chứ?



"Không cần dịu dàng!"



Lúc này, đạo diễn không biết chui ra từ đâu.



Cố Kiều Niệm vội vàng bỏ tay ra khỏi hông Cung Dịch, sau đó giữ khoảng cách với anh.



"Đạo diễn." Cố Kiều Niệm lên tiếng chào hỏi.



Cũng không biết đạo diễn từ đâu đi tới, ông ấy đi dép tông, mặc quần soóc đến đầu gối, bên trong áo sơ mi là áo ba lỗ, trông giống như một bác trai bán thức ăn đầu đường bình thường.



"Hai người làm lại trạng thái vừa rồi, ai đang chụp ảnh bên kia? Trước tiên dành ra một vị trí, hai người đi qua đó, cứ dựa theo trạng thái vừa rồi mà chụp." Đạo diễn la hét.



Cố Kiều Niệm: "?"



"Đạo diễn, trong quy trình không có bộ ảnh hai người như này." Người quản lí ở hiện trường lập tức đi qua.



"Linh hoạt một chút có được hay không, hôm qua tôi nói rồi, mặc dù bộ phim này nói về nữ chính nhưng nam chính cũng khá quan trọng, cũng không phải là một cái lá xanh bên cạnh nữ chính!" Đạo diễn trầm giọng nói: "Trong CP này cả hai đều mạnh mẽ, mấy người lại chỉ sắp xếp cho bọn họ nhìn nhau cười dịu dàng? Nam nữ chính đều là mấy nhóc hồ ly phúc hắc, loại khiêu khích lẫn nhau này chắc chắn phải có một bộ, cứ dựa theo lời tôi nói mà làm!"



Từ lâu Cố Kiều Niệm đã nghe nói đạo diễn này có biệt hiệu là trâu cứng đầu, hôm nay coi như là lần đầu cô được mở mang kiến thức.



Cô nhìn về phía Cung Dịch, anh đang cười vô cùng ngây thơ.



Cố Kiều Niệm: "..."



Đột nhiên cô nghĩ, nếu không có sự ràng buộc ở đời trước, mình có thể chống đỡ nổi trước Cung Dịch hay không?



Nụ cười vô hại của anh ngọt đến mức khắc sâu vào trong lòng cô, cũng đáng yêu đến mức khiến linh hồn cô đều run rẩy.



Câu trả lời duy nhất đó là cô... không chống đỡ nổi.



Ai cũng không chống đỡ nổi.



"Hai nhóc hồ ly qua đây tán tỉnh nhau." Lời của đạo diễn cắt đứt dòng suy nghĩ của Cố Kiều Niệm.