Sau bữa ăn sáng.



Cố Kiều Niệm và Cung Dịch cùng trở về phòng ngủ.



Lần này Cung Dịch có phòng riêng của mình.



Thế nhưng bạn sẽ không đỡ nổi cậu chủ Cung kiếm cớ và chơi xấu.



Lý do lần này chính là…



“Chị vẫn chưa hết bệnh, tôi phải trông nom chị.”



Tóm lại.



Ngày đầu tiên sau khi đến chỗ ở mới, Cung Dịch thành công chiếm được nửa giường bên kia của Cố Kiều Niệm.



Hơn nữa trước khi ngủ còn suy nghĩ.



Có cần phải đặt một cây đuốc bên phòng bên kia không, tạo một sự bất ngờ, như thế anh lập tức có thể sống khoẻ cả đời. Nửa tháng tiếp theo anh sẽ là người không có phòng để ở, đương nhiên có thể đàng hoàng tiếp tục canh giữ ở nửa giường còn lại này.



Ừ…



Phải phòng thủ.



Chỗ này còn lạnh hơn chỗ ở trên nữa.



Ngủ một mình sẽ bị chết rét.



Lúc Cung Dịch nghĩ như thế.



Cố Kiều Niệm đột nhiên mở miệng: “Cung Dịch, có chuyện này, không phải chúng ta đã quên rồi?”



Cung Dịch mở mắng.



Cố Kiều Niệm nhắc tới như thế, anh cũng đã nhớ ra rồi.



Loạn lạc một ngày một đêm, Cung Dịch thật sự không có ý khác.



Anh nhìn về phía Cố Kiều Niệm: “Chị muốn nói việc người của tôi đưa Cố Đức Hảo gặp phải Khôi Kiệt đúng không?”



Cố Kiều Niệm cũng nhìn anh: “Cậu định sau khi tìm được sẽ nói cho tôi nghe, hay là có ý định không nói cho tôi biết luôn?”



Cung Dịch khẽ hôn lên môi Cố Kiều Niệm: “Tôi vẫn luôn suy nghĩ, mình nên nói thế nào với chị mới phải.”



Cố Kiều Niệm cười một tiếng, lại thở dài một cái: “Còn có chuyện khiến cậu chủ Cung của chúng ta không thể mở miệng sao?”



Mắt Cung Dịch tràn đầy đau lòng nhìn Cố Kiều Niệm.



Cố Kiều Niệm sờ gò má của anh một cái: “Yên tâm đi, tôi đã chuẩn bị tâm lý xong rồi, cho dù kết quả có như thế nào tôi cũng có thể chấp nhận được.”



“Cho dù kết quả thế nào, tôi cũng ở cạnh chị.” Cung Dịch nhẹ nhàng nắm lấy tay Cố Kiều Niệm, đưa lên môi hôn một cái.



“Ừ.” Cố Kiều Niệm gật đầu một cái, sau đó cô trầm mặc một chút: “Tôi bảo Khôi Kiệt theo dõi, cũng đã chắc chắn được vị trí, tôi muốn đến đó một chuyến.”



Cung Dịch theo bản năng nhíu mày lại, rồi lại yên lặng một chút, sau đó ôm lấy Cố Kiều Niệm, hôn lên đỉnh đầu cô một cái rồi gật đầu: “Tôi đi cùng chị.”



“Được.”



Cố Kiều Niệm nhẹ nhàng đáp một tiếng cũng ôm lấy Cung Dịch.



Ông trời già.



Ông đã trêu chọc tôi quá nhiều, nhưng vẫn phải cảm ơn ông vì đã mang Cung Dịch đến cho tôi.



Núi đao biển lửa đang ở trước mặt, cũng không có gì.



Cô thoả mãn.



Vô cùng thỏa mãn.



*



Lúc Cố Kiều Niệm tỉnh dậy.



Cung Dịch đang xử lý chuyện của công ty, cô lười biếng ngồi dậy, duỗi người.



Cung Dịch nhận điện thoại đi tới.



Cố Kiều Niệm cười híp mắt giang hai tay ra, Cung Dịch vô cùng tự nhiên ôm cô một cái rồi lại hôn cô một cái.



Toàn bộ quá trình không ai nói câu nào, nhưng bầu không khí lại cực kỳ ấm áp.



Cố Kiều Niệm vén chăn đứng dậy, Cung Dịch cầm lấy áo khoác của cô, mặc vào cho cô.



Cố Kiều Niệm chỉ chỉ về phía cửa, tỏ ý cô muốn ra ngoài xem một chút.



Cung Dịch gật đầu một cái.



Sau đó Cố Kiều Niệm vươn người tới, hoạt động gân cốt đi ra ngoài.



Tối hôm qua Chu Chu chịu đựng đến ba giờ sáng.



Cũng vừa tỉnh dậy.



Ngồi trong phòng ăn, mắt lim dim buồn ngủ gặm bánh mì.



Tư Hân Nhiễm ngồi nói chuyện, cảm khái về chuyện Cố Kiều Niệm và Cung Dịch hôn nhau lúc sáng trong phòng khách.



“Em gái bé bỏng, cô đang cảm thấy không chịu nổi sao?” Chu Chu vỗ ngực một cái: “Cô có biết mỗi ngày tôi trải qua chuyện gì không? Nếu như cơm chó của hai người họ có thể đổi thành tiền, bây giờ tôi đã trở thành người giàu nhất rồi.”



Vừa nói, Chu Chu uống cạn một ly sữa bò.



Tư Hân Nhiễm đồng tình, lại có chút hâm mộ nhìn Chu Chu.



“Nhưng cảnh tượng kia cũng thật giống phim thần tượng.” Tư Hân Nhiễm vừa nói, vừa khua tay múa chân: “Khi ấy bọn họ đang ngồi ở chỗ kia, vị trí cũng tốt, ánh đèn chiếu xuống đất vừa khéo chiếu vào hai người họ. Cung Dịch đứng như thế, nắm cằm Cố Kiều Niệm kéo cao lên, sau đó cúi đầu xuống hôn chị ấy. Tôi đứng ở chỗ này, đúng lúc nhìn thấy gò má của hai người.”



Tư Hân Nhiễm nói xong, vỗ tay, phê bình: “Tuyệt! Một cái gò má xinh đẹp, gò má hai người cũng xinh đẹp. Tôi chỉ hận ánh mắt tôi không phải máy phim, không thể quay lại cảnh tượng này!”



Chu Chu buông ly xuống, ợ một hơi toàn là mùi sữa.



Sau đó đưa tay ra với Tư Hân Nhiễm.



“Bạn, buôn không?”



Tư Hân Nhiễm nhìn về phía Chu Chu, khẽ nhíu mày: “Người đại diện Chu, chị cũng buôn sao? Đã học qua nhập môn cơ bản chưa?”



Chu Chu lấy khăn giấy, dáng vẻ đại ca, lau miệng một cái: “Xin lỗi, độc giả 78 thiên phủ phê chính là tôi đây.”



“78 thiên? Đó là cái gì?” Mặt Tư Hân Nhiễm vô cùng tò mò: “Gần đây tôi không có thời gian, trong số những người hâm mộ có người nói, nhưng đều không phổ cập khoa học gì.”



“78 thiên chính là…”



“Chu Chu.”



Lúc này tiếng nói của Cố Kiều Niệm vang lên.



Chu Chu lập tức đứng lên: “Chị dậy rồi, còn thấy không thoải mái chỗ nào không?”



Ánh mắt Cố Kiều Niệm gần như xuyên thấu người khác: “Số điện thoại cảnh sát là bao nhiêu?”



“110 ấy, sao thế? Xảy ra chuyện gì sao?”



Cố Kiều Niệm cầm lấy điện thoại: “Năm nay Tư Hân Nhiễm bao nhiêu tuổi?”



Tư Hân Nhiễm chủ động giơ tay: “Hết năm nay sẽ được mười bảy tuổi!”



Chu Chu và Cố Kiều Niệm trố mắt nhìn nhau.



Chu Chu lập tức tát vào miệng mình: “Em đúng là cầm thú!”



“Em biết là tốt.”



“Hai người bí ẩn cái gì thế? Chu Chu, rốt cuộc 78 thiên là cái gì? Chị Cố cũng biết sao?”



“Luận văn.” Chu Chu nghiêm túc: “Luận văn thi vào trường cao đẳng, tôi là người khởi xướng CP văn minh hạp, muốn cùng nhau lớn lên với chính chủ, đồng thời CP hạp cũng ngàn vạn lần không thể quên. Ở cái tuổi này của cô, chắc hẳn cũng muốn thi vào trường cao đẳng đúng không? Cô không được học sao?”



“Tôi ra nước ngoài du học, cha cũng…”



Lời nói của Tư Hân Nhiễm hơi ngừng một chút.



Tư Kính Vũ cũng đã sắp xếp xong xuôi cho cô ta cả rồi.



Thế nhưng cô ta bây giờ…



“Chu Chu nói tới chuyện này, ngược lại đang nhắc nhở tôi, cả ngày cô đều chơi game, không học hành sao?” Cố Kiều Niệm nhíu mày hỏi.



Lúc này.



Hai chữ học tập bóp chết Tư Hân Nhiễm.



78 thiên thần bí gì đó, đột nhiên trở thành mây khói, không còn tồn tại nữa.



Đúng lúc này.



Cung Dịch xuống lầu.



Tư Hân Nhiễm dường như bắt được ngọn cỏ cứu mạng.



Lập tức chạy tới.



“Anh Cung Dịch cứu mạng!”



“Em học hành quá kém, thi thử không được, hay là để em đi du học đi! Anh Cung Dịch! Cho em mượn ít tiền đi! Sau khi lớn trưởng thành đi làm sẽ trả lại cho anh!”



Tư Hân Nhiễm kêu xé lòng.



Cung Dịch nhíu mày.



Nhìn về phía Cố Kiều Niệm.



“Trước tiên cứ như thế đi, đốt tiền mua trình độ học vấn em ấy mong muốn, chờ dì Nguyên khoẻ hơn một chút có thể trở về hoàng thấy, sẽ tiếp tục xắp xếp chuyện học của em ấy.”



“Cố! Kiều! Niệm!”



Tư Hân Nhiễm quay đầu tức giận nhìn.



Cung Dịch giơ tay lên gõ vào đầu cô ta một cái.



Tư Hân nhiễm đau đến mức ôm đầu. .



Cung Dịch đi về phía Cố Kiều Niệm, vừa đi vừa nói: “Nếu còn không lễ phép với cô ấy, lần sau vặn đầu em xuống luôn đấy.”



Tư Hân Nhiễm cảm thấy cổ lạnh buốt.



Vào lúc này sương mù đã tan biến, Nguyên Giang Vãn đang ngồi bên ngoài vườn hoa phơi nắng.



Tư Hân Nhiễm khóc tức tưởi chạy ra ngoài.



Từ trước đến giờ cô ấy luôn được cưng chiều như trời, đâu chịu nổi việc oan ức thế này!



Tư Hân Nhiễm vừa chạy ra ngoài.



Có mấy chiếc xe lập tức đậu ngoài cửa cách đó không xa.



Một người vui mừng hớn hở bước vào, ngẩng đầu một cái, mắt to mắt nhỏ với cô ta.



Nghiêm Trình Thành dụi mắt một cái.



Rồi lại thu hồi tầm mắt, mở cửa bước lên xe.



Tư Bắc đang định xuống xe, nhìn anh ấy quay trở lại, mặt tràn đầy nghi ngờ.



Đang chuẩn bị hỏi anh ấy có phải đi nhầm chỗ rồi không.



Thế nhưng sau đó anh ấy lại mở cửa xuống xe.



Lúc này anh ấy không nhìn thấy Tư Hân Nhiễm, nhanh chóng thờ phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực.



Chắc chắn là do anh ấy quá lo lắng về Tư Hân Nhiễm.



Cũng bắt đầu nảy sinh ảo giác.